Sau khi Triệu Lan Hương đi rồi, Hạ Tùng Bách trầm giọng hỏi: “Ông có biết là ai không?”
Cố Hoài Cẩn cũng không giấu giếm Hạ Tùng Bách.
Cố Hoài Cẩn do dự gật đầu: “Nếu thật sự có người đang theo dõi tôi, thì ngoại trừ những học sinh của tôi, tôi cũng không nghĩ đến ai khác.”
“Cậu....mang xe đi chỗ khác đi.”
“Cũng không biết...” Cố Hoài Cẩn thở dài, khó có thể che dấu sự tự trách.
Hạ Tùng Bách mỗi ngày đều mang theo một xâu thịt lợn về, trên người còn nhàn nhạt có mùi máu lợn, bằng trực giác Cố Hoài Cẩn cũng có thể đoán được Hạ Tùng Bách đi làm gì.
Hạ Tùng Bách ngắn gọn nói: “Không có.”
Từ lần trước bị Triệu Lan Hương theo một đường, Hạ Tùng Bách trở nên thận trọng hơn. Buổi tối nếu có người theo dõi mình, anh sẽ không một chút cảm giác cũng không có.
Cố Hoài Cẩn súc miệng, phun máu trong miệng ra. Khóe mắt ông ta sưng to, mi mắt xanh tím, lúc nói chuyện đau đến nhe răng. Nhưng ở trước mặt Hạ Tùng Bách, ông ta vẫn cố làm ra vẻ như không có việc gì, giữ gìn thể diện.
Cố Hoài Cẩn lau mặt, bình tĩnh nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Ông ta không chút để ý nằm trên đống cỏ khô, nếu đuổi người người ta cũng không đi, Cố Hoài Cẩn đơn giản cũng không đuổi.
Hạ Tùng Bách về phòng mình, cầm lọ thuốc mà Triệu Lan Hương mua cho anh, đặt bên cạnh Cố Hoài Cẩn, không nói một lời xoay người rời đi.
Chờ sau khi Hạ Tùng Bách đi rồi, người đàn ông trung niên vẫn đang ngủ say cầm lấy lọ thuốc, nhìn chằm chằm nó thật lâu, lã chã rơi lệ.
..........
Ngày hôm sau, lúc làm cơm trưa, Triệu Lan Hương cố ý làm thêm một phần, cô sắp xếp đồ ăn vào hộp, sau đó để Hạ Tùng Bách đem phần cơm này đến chuồng bò cho Cố Hoài Cẩn.
Người đàn ông này rất là cứng đầu, sốt nhẹ liên tục không lui, mà không chịu đến trạm xá khám bệnh. Làm xong công việc hàng ngày liền nằm bệnh trên đống cỏ khô, mỗi ngày ông ta chỉ chờ bữa cơm dinh dưỡng kia.
Hạ Tùng Bách chân trước vừa đưa đồ ăn qua đó, sau lưng Triệu Lan Hương đã đi theo.
Triệu Lan Hương để sữa bò được hâm nóng lên tay Cố Hoài Cẩn.
Toàn bộ quá trình đều im lặng, ai cũng không nói thêm câu gì.
Đêm qua vừa có một trận mưa tầm tã, mặt đất ướt đẫm, trong không khí tản ra mùi bùn đất mới mẻ, Cố Hoài Cẩn ôm tới nhiều rơm khô để sưởi ấm.
Ông ta đổ thức ăn ngon vào chiếc bát vỡ của mình và uống cạn cốc sữa mà Triệu Lan Hương đưa cho một cách đầy biết ơn. Cố Hoài Cẩn cảm thấy trái tim bị đóng băng ngày hôm qua, lại tràn ngập sức sống.
Cố Hoài Cẩn một bên ăn cơm, một bên như thường lệ mở cuốn sách nhỏ của mình ra, ngón cái lật qua một tờ lại một tờ, trong đầu cũng không ngừng lẩm bẩm.
Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương cũng đã cùng nhau trở về phòng.
Hình thức đưa cơm nhưng không nói một lời này, duy trì trong vài ngày, thẳng đến lúc Hạ Tùng Bách lại vội vội vàng vàng trở lại trên núi đào kênh mương.
Triệu Lan Hương trải qua cuộc sống nhẹ nhàng, giữa trưa trở về nấu cơm, sau khi làm xong thì để ra một phần mang cho Cố Hoài Cẩn ăn.
Hôm nay, thời tiết ngoài ý muốn tươi đẹp ấm áp, sau nhiều ngày mưa to, đất trồng cũng tốt hơn mà biến thành màu đen, đây là công lao của việc bón phân chuồng.
Cố Hoài Cẩn như thường lệ lấy ra quyển sách nhỏ, không ngừng lẩm bẩm: “......tuyến đường kỹ thuật, phân tích và xác định sự hỉnh thành của đá, độ dốc, độ dày của đất, xác định tính chất công trình của đất, độ ổn định của thiết kế sườn núi...”
“Sự hình thành đá và tầng đất yếu, nên thiết kế sân thượng không phù hợp, độ dốc lớn hơn mười lăm độ và mùa mưa có thể gây xói mòn đất.” Lúc Cố Hoài Cẩn lẩm bẩm một mình như vậy, Triệu Lan Hương đã nhanh chóng đổ cơm vào bát của Cố Hoài Cẩn.
“Núi Ngưu Giác, bản chất của đất và độ dày của các lớp đá về mặt chất lượng không phù hợp để khai hoang. Hạc Sơn, đất đai phì nhiêu, tầng nham thạch độ dày lớn hơn tiêu chuẩn, thích hợp để khai khẩn, núi Loa Kế...”
Cố Hoài Cẩn giống như đang đọc diễn cảm quyển bút ký của mình, lại không ngờ bữa cơm ông ta mong chờ bị văng trên mặt đất.
Triệu Lan Hương bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Ông vừa rồi đọc cái gì vậy?”
Cố Hoài Cẩn từ trên đống cỏ nhảy dựng lên, đôi tay vội vàng cứu lấy bát cơm của mình. Ông ta căm giận nói: “Cô gái nhỏ này, sao lại bất cẩn như vậy, thật là lãng phí lương thực!”
“Gạo trắng bóng, làm sao cô có thể làm đổ__”
Cố Hoài Cẩn còn chưa nói xong, liền thấy đôi mắt khiếp sợ của Triệu Lan Hương.
Mùa thu nóng bức, nhưng Triệu Lan Hương lại cảm thấy cả người phút chốc lạnh như băng, lạnh đến phát run.
Cố Hoài Cẩn hồn nhiên vô tư nhặt cơm rơi trên mặt đất, cẩn thẩn bủi sạch bụi bẩn, vội vàng ăn cơm.
Triệu Lan Hương cầm tay áo Cố Hoài Cẩn, cực lực làm cho thanh âm của chính mình trấn định.
“Hôm nay ở núi Ngưu Giác, để có thể dẫn nước, bọn họ tính toán dùng thuốc nổ, dẫn nước từ trên núi vào kênh mương....”
Đôi đũa Cố Hoài Cẩn đang kẹp thịt cứng lại, một miếng thịt ba chỉ thơm ngon rớt trên mặt đất, đầu chảy đầy mồ hôi.
“Gì, cái gì?”
........
Buổi sáng, Lý Đại Lực bị mẹ lải nhải một hồi lúc ăn cơm, sau đó bị đuổi ra khỏi nhà để đến nhà Lý Đức Hoành.
“Tốt xấu gì về sau cũng là vợ ngươi, đến đấy nhiều hơn đi, giúp Lý Nhị làm việc đi, nói nhiều hơn vài câu, giúp gia tăng tình cảm.”
Lý Đại Lực thực sự rất khó xử, nhưng sau khi ăn cơm xong vẫn đến nhà Lý Đức Hoành.
Cùng ông ấy làm đồng nghiệp mấy năm, giờ đây lại trở thành ba vợ, Lý Đại Lực không thể làm khác được.
Lý Đại Lực đứng ở cửa, chờ người đi tới, sẽ giúp cô ấy khiêng nông cụ và làm việc.
Vợ mới là như vậy, luôn muốn được người ta thương.
Bất quá, Lý Đại Lực chờ mãi, mặt trời cũng đã lên cao mà chưa thấy Lý Nhị đi ra.
Lý Đức Hoành từ xa xa nhìn người đàn ông đang đứng dưới gốc cây, tập trung nhìn kỹ hơn thì thấy chẳng phải con rể ông sao, Lý Đức Hoành đi lên phía trước vỗ vai Lý Đại Lực, như là hiểu anh ta đến đây có việc gì, Lý Đức Hoành nói: “Đi làm việc đi, mọi người đang chờ cậu đấy, Nhị muội hôm nay không làm việc.”
Tại nhà bí thư chi bộ.
Lý Nhị dậy rất sớm, mang theo bánh bột ngô ăn trên đường, tay còn chưa kịp sờ vào trong túi, đã bị chị dâu trừng mắt.
“Còn không bắt đầu làm việc đi, ăn cái gì, cả ngày chỉ biết có ăn. Hôm nay đến phiên cô ở nhà trông ông nội, thuận tiện trông A Hoa cho anh trai cô.”
Lý Nhị biết Lý Đại Lực ở bên ngoài, chỗ cây táo mà trộm nhìn cô ta.
Lý Nhị không nói gì.
Chờ Lý đại tẩu và cả nhà đi làm việc hết, Lý Nhị mới không tình nguyện địu cháu gái hai tuổi ở trên lưng.
Lý Nhị địu cháu gái đến dưới gốc cây, Lý Đại Lực đã không còn ở đó, Lý Nhị tức giận véo mông A Hoa một cái: “Khóc, khóc, khóc, khóc cái gì.”
“Cô mang cháu đi tìm ba mẹ.”
Đứa trẻ vừa khóc vừa chảy nước miếng làm khuôn mặt Lý Nhị khó chịu.
Lý Nhị đi vào công trường gặp được anh trai và chị dâu, Lý đại tẩu lập tức nhéo lỗ tai cô ta: “Bảo cô ở nhà chăm sóc ông nội, cô chạy tới chỗ này làm gì.”
Lý Nhị đặt đứa nhỏ trên lưng chị dâu Lý, nói: “Tôi không thể cẩn thận như chị lại hậu đậu, một cái công điểm cũng đau lòng. Ông nội bảo giữa trưa thì trở về dọn phân, nước tiểu là được.”
Lý Nhị cầm cuốc, nhanh chóng bước tới ruộng nước.
Kỳ thật kênh mương đã đào mấy tháng, trên cơ bản cũng gần làm xong rồi, công việc nhẹ nhàng, giả vờ làm cũng có thể kiếm được công điểm, nếu không làm không phải là vứt bỏ công điểm sao.
Chị dâu Lý nghe vậy, sắc mặt xám xịt.
Ông nội bệnh nặng, mấy hôm nay cô ta phải tận lực chăm sóc hầu hạ ông cụ.
Lý Nhị nói: “Đào kênh mương hôm nay “chia công” đi, về sau cũng không có công điểm. Tôi đến đây cũng để kiếm thêm một chút công điểm dành cho cuối năm. Nếu không thì tôi cũng sẽ ở nhà cho thoải mái.”
Lý Nhị căm giận quay đầu đi, cuối năm cô ta phải gả cho Lý Đại Lực, chia ra tránh đến lúc cô đi rồi không phải là để bọn họ lấy không sao?
Lý Nhị học cách “chia công” của công nhân, cô ta không biết nó vốn nên gọi là “Làm xong”. Nhưng Lý Nhị tự mình lý giải từ này theo ý hiểu của mình.
Lý Nhị nhìn nước chảy róc rách nghiêng ra khỏi sườn núi, sau khi xong việc, cô muốn đi lên sườn núi để xem thứ huyền diệu được gọi là thuốc nổ.
.......
Hạ Tùng Bách cùng một đám người đang cuốc đất, con bò mà chị cả Hạ dắt được tròng vào cổ bộ lưỡi cày, gian nan chậm rãi bước đi.
Hạ Tùng Bách dắt bò, thỉnh thoảng lại cho nó dừng lại một lát để nghỉ ngơi.
Mặt trời ngày càng lên cao, nắng nóng khiến da Hạ Tùng Bách đỏ lên, càng ngày càng hồng.
“Hạ Nhị.”
“Hạ Nhị_”
Hạ Tùng Bách đột nhiên nghe thấy một tiếng nói quen thuộc, giọng nói này không nên xuất hiện tại công trường. Hạ Tùng Bách ngừng lại giao bò cho một người khác, mày hơi nhíu lại: “Tôi nghỉ một chút, anh trông giúp tôi.”
Hạ Tùng Bách hai bước thành một bước, chạy nhanh xuống núi.
Cố Hoài Cẩn phát sốt nhẹ, ông ta ở trên lưng bò chịu xóc nảy gian nan lên núi, thấy Hạ Tùng Bách như nhìn thấy cứu tinh.
“Ôi trời ơi!”
“Cậu đã đến rồi!”
“Tôi muốn nói với cậu một chuyện rất quan trọng_______”
Hạ Tùng Bách lôi người vào một bụi cỏ, nắm cổ áo Cố Hoài Cẩn, đè thấp giọng nói: “Ông còn muốn yên ổn sinh sống không hả.”
“Ban ngày ban mặt ông chạy loạn cái gì?”
Cố Hoài Cẩn gấp đến mặt đỏ bừng, dù sao ông ta cũng đã nhiều tuổi, khi còn trẻ cũng miễn cưỡng được coi như là “kiện tướng thể thao”, hiện tại phát sốt và đói bụng vẫn cố gắng một hơi chạy lên núi, thiếu chút nữa bị tắt thở.
“Cậu, buông tay, buông tay ra, tôi có mệnh hệ gì thì việc muốn nói....”
Cố Hoài Cẩn thở hổn hển, hai mắt trừng lớn.
Hạ Tùng Bách nghe thế, lúc này mới buông lỏng cánh tay đang túm cổ áo Cố Hoài Cẩn.
“Ngưu, núi Ngưu Giác, nổ....nổ không được, không được nổ!”
Hạ Tùng Bách vỗ ngực Cố Hoài Cẩn: “Ông bình tĩnh lại, nói trọng điểm?”
Cố Hoài Cẩn ngẩng đầu lên, liền cầm lấy bình nước Hạ Tùng Bách đưa, uống nột ngụm xoa dịu cổ họng, cổ họng giống như bốc cháy ngay lập tức được làm dịu.
Cố Hoài Cẩn nói rành mạch: “Núi Ngưu Giác lớp đá mỏng quá. Trước đây tôi đã khảo sát thấy có hang động trong đó. Khi quyết định làm ruộng bậc thang tôi đã bác bỏ. Đất ở đó bị sa hóa nghiêm trọng, độ phì nhiêu cũng không đủ. Hôm nay nếu cho nổ thì hoặc là ruộng này phải bỏ đi, hoặc là núi kia bỏ đi...”
“Tôi bây giờ không tiện đi lại, không nghĩ đến mấy thằng nhãi kia dám bỏ ngoài tai ý kiến của tôi!”
Triệu Lan Hương bị bỏ lại dưới chân núi, cũng đang hết sức mà chạy theo Cố Hoài Cẩn, cô thở không ra hơi, nói: “Cố công đừng nói nữa, công trình bên kia sẽ cho nổ vào lúc mười hai giờ, nói nhảm nữa sẽ không kịp đâu!”
Nhưng mà hai chân Cố Hoài Cẩn đã mềm nhũn, giống như đạp trên bông, cả người một chút sức lực cũng không có: “Cậu, hai người mau đi ngăn cản đi, lão đây chạy chậm.”
Hạ Tùng Bách không nghĩ ngợi mà ngồi xổm xuống, cõng Cố Hoài Cẩn lên lưng.