Người tiếp xúc nhiều nhất với bạn thường là người hiểu bạn rõ nhất.
Hồ Tiên Tri được người khác nhắc một chút đã đoán được suy nghĩ của Ngô Dung.
Trong lòng Triệu Lan Hương bỗng hiện ra một ý nghĩ to gan.
Ngô Dung dám chấm mút chị cả ở gần đây, đặt mục tiêu lên người chị cả, vậy thì dựa theo suy nghĩ của y thì bước tiếp theo có phải sẽ đổ oan lên đầu Cố Công hay không?
Nếu như Cố Công chết rồi vậy thì khoản tiền công trình ruộng bậc thang này sẽ vĩnh viễn chấm dứt.
Bởi vì hai người thiết kế có liên quan đến công trình này đều đã bị nhốt trong nhà giam, còn lại một người là Hồ Tiên Tri có quan hệ tốt với y. Nếu như kiếp trước Hạ Tùng Bách không lỡ tay đánh chết Ngô Dung thì cô cảm thấy rất có thể cuối cùng kết quả sẽ là Ngô Dung cầm khoản tiền tham ô này rồi phát tài, sống một cuộc sống sung túc đầy đủ.
Cố Công chết oan, người nhà họ Hạ bị bao phủ trong đau khổ, vừa báo được mối thù năm đó ở ruộng ngô với Hạ Tùng Bách lại xoá được mối đe dọa mình vĩnh viễn.
Cô nghĩ vậy thì không nhịn được mà hít sâu một hơi, phát hiện suy nghĩ mạo hiểm này thật sự có thể xảy ra. Nhưng người quá kiêu ngạo, tự tin thì chắc chắn sẽ thất bại, kiếp trước như vậy thì kiếp này cũng sẽ thế.
Triệu Lan Hương nói: “Hồ Tiên Tri, ngày mai cầm số tiền này đến đồn công an đầu thú đi, bọn tôi đi tìm thầy Cố về.”
…
Ngày hôm sau, bọn họ lại đến đại học X một chuyến, một mặt là để tiếp tục tìm kiếm manh mối xa vời, mặt khác là để tìm tin tức của Cố Công, báo cho ông tin tốt này.
Cố Hoài Cẩn lúc này đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng Phó, hai người đang nói chuyện với nhau.
Cố Hoài Cẩn nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Hiệu trưởng Phó nói: “Cậu đừng tự trách, đây là việc mà cậu không lựa chọn được… Nếu như cậu cứ băn khoăn vì chuyện này vậy cậu bằng lòng ở lại đại học X thì càng tốt, tài năng và kinh nghiệm của cậu đều là những điều cực kỳ quý giá, đừng vì nghĩ sai mà đâm đầu vào ngõ cụt. Chuyện này cứ giao cho nhà trường xử lý, tôi tin rằng sẽ nhanh chóng có kết quả.”
Cố Hoài Cẩn còn chưa kịp nói gì thì Hạ Tùng Bách đã gõ cửa, vẫy tay với Cố Hoài Cẩn.
Anh nói: “Khoản tiền công trình bị mất kia đã tìm được rồi…”
Cố Hoài Cẩn nói cùng lúc: “Tối qua có một học sinh nữ báo với giáo viên về tội của Ngô Dung, có thể báo án rồi.”
Tin tức của họ đều khiến người kia rơi vào kinh ngạc, im lặng.
Tin của Cố Công thực tế không thể tính là một tin tốt, Hạ Tùng Bách nghe thấy tin này thì trong lòng khá phức tạp. Bởi vì lại có thêm một người tố cáo Ngô Dung xâm hại, điều này không thế khiến người ta vui nổi. Trái lại tin tức của Hạ Tùng Bách khiến cho đám sương mù bao phủ Cố Công tan biến.
Ông mừng rỡ hỏi: “Ở đâu vậy?”
Hạ Tùng Bách im lặng một lát rồi nói: “Hồ Tiên Tri đào được trong chuồng bò.”
Một câu này khiến cho nét mặt vui vẻ của Cố Công biến mất, trông giống như một quả cà héo, tin này thà rằng không có còn hơn!
Đây không phải càng chứng minh là ông tham ô khoản tiền đó sao?
Triệu Lan Hương không nhịn được mà nhéo Hạ Tùng Bách một cái rồi an ủi: “Nhưng Hồ Tiên tri đã nhận ra hòm chứa tiền và khoá hòm từng thấy ở chỗ Ngô Dung. Thầy Cố cứ yên tâm đi, Hồ Tiên Tri đang thu thập chứng cứ.”
Câu nói này đã cứu vớt Cố Công, Cố Công tức giận lườm Hạ Tùng Bách: “Thằng nhóc này, đúng là muốn doạ chết ta mà.”
“Đây là tiến triển mới đấy, đã lâu như vậy cuối cùng cũng thấy được một chút manh mối.” Cố Công kích động nói.
Những gì nghẹn trong ngực ông đến giờ cuối cùng cũng có thể phun ra rồi. Năm ngoái ông mơ hồ bị oan rồi vào chuồng bò ở, ròng rã một năm ông luôn đi tìm manh mối, tìm kiếm chỗ tiền bị tham ô, cầu xin công an lật lại bản án.
Nhưng khổ nỗi không có bằng chứng nên vẫn luôn phải lao động cải tạo, mơ hồ chịu án oan.
Cũng phải chịu ánh mắt coi thường của người khác.
Khoản tiền công trình không cánh mà bay này cuối cùng lại không tìm được chính xác người tham ô là ai. Nhưng một vài tin đồn thất thiệt chỉ thẳng về phía Cố Công, vì vậy mà ông trở thành người bị hiềm nghi lớn nhất. Việc này khiến người liêm khiết nửa đời như Cố Công rất khó chịu, nó còn ảnh hưởng đến con trai Cố Thạc Minh đang trong quân đội của ông, bởi vì mang danh là con trai của phần tử tham ô nên nhiều cơ hội tốt không được tới phiên anh.
Suy cho cùng là do ông làm liên luỵ đến con trai mình, liên luỵ cả người nhà. Tội danh không trong sạch này là vết sẹo lớn nhất trong lòng Cố Hoài Cẩn.
Cố Hoài Cẩn vỗ tay cười to, nói: “Đi báo án thôi!”
Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương, Cố Hoài Cẩn, Hồ Tiên Tri và giáo viên đại học X cùng nhau đến đồn công an, bọn họ lần lượt trình báo từng manh mối đã thu thập được cho công an nghe, vì nó dính đến một sự cố về an toàn cực kỳ lớn năm ngoái nên công an thành phố N thành lập một tổ điều tra đặc biệt để đi sâu điều tra.
Ngoài ra tội xâm hại bằng vũ lực cũng rất nghiêm trọng, công an ghi riêng lời khai của Phan Vũ, Hạ Tùng Bách, Lý Đại Lực, Tưởng Lệ, Triệu Lan Hương và một học sinh nữ không muốn lộ danh tính, căn cứ vào những manh mối và chứng cứ mà bọn họ cung cấp, cảnh sát đồng ý lập án, chính thức bắt giữ Ngô Dung.
…
Mặc dù kết quả phán tội Ngô Dung vẫn chưa ra nhưng lần này có thêm nhiều tội danh thêm vào, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ thì Ngô Dung không bị xử bắn cũng phải ngồi tù cả đời. Trải qua năm ngày phối hợp phá án, cuối cùng Triệu Lan Hương cũng về đến nông thôn.
Cô phơi nắng xuân tươi đẹp ở thôn Hà Tử, ngồi xổm ở sườn núi nhìn xã viên đang chăm chỉ xử lý ruộng đồng nhà mình, nhìn bọn họ siết cày trên lưng, chậm rãi bước từng bước xới đất, thâm canh.
Hạ Tùng Bách ăn đồ ăn sáng mà em gái làm cho, cầm một trái bắp ngọt ra đưa cho người yêu.
Triệu Lan Hương cũng không muốn ăn bắp ngọt, mà đưa lại cho anh ăn.
“Anh ăn đi, em no rồi.”
Cô hỏi anh: “Bận lâu quá em cũng quên không hỏi anh, giấy báo trúng tuyển của anh đã đến rồi nhỉ?”
Hạ Tùng Bách nghĩ một lúc rồi nói: “Anh không có thư báo trúng tuyển… Cố Công bảo anh đi báo danh.”
“Là đại học T sao?” Triệu Lan Hương hỏi.
“Đúng rồi, trừ nơi đó thì không có trường nào khác chịu nhận anh cả.” Hạ Tùng Bách nói, mặc dù bí thư bảo anh kiên nhẫn chờ đợi nhưng anh cũng tự hiểu được. Một là điểm của anh cũng không được cao lắm, hai là các trường tốt cũng đã dừng tuyển sinh rồi. Ngoại trừ đại học X còn có thể thử vận may ra, các trường khác có thể đồng ý nhận anh là điều rất khó.
Triệu Lan Hương nghe đến đây thì cuối cùng cũng thả lỏng.
Tốt quá, anh có thể đến đại học T rồi.
Cô thoải mái thả lỏng, hít thở không khí mới mẻ của nông thôn, bên tai là tiếng suối chảy róc rách, thỉnh thoảng có tiếng chim khách kêu to, tiếng cuốc gõ đất trầm trầm.
Cô nghĩ ý nghĩa của việc cô sống lại đã đạt được hơn nửa rồi.
Người đàn ông từng nói thầm với cô trong đêm rằng khi đó vừa nghèo vừa khổ, nếu đi trên đường cô cũng sẽ không thèm liếc mắt một cái, bây giờ đã lột xác thành một thanh niên quang minh lỗi lạc, có ý chí, khát vọng hướng về phía trước.
Mà cô cũng đang thực hiện được lời hứa của mình, chưa từng vi phạm.
Bây giờ cô muốn thực hiện lời hứa của mình, thay anh tạo một lớp khóa kiên cố bảo vệ cho những ngày tháng bình yên…
Triệu Lan Hương nói: “Anh luôn nói sẽ tặng hoa cho em mà giờ mùa xuân đến rồi, năm nay anh vẫn chưa tặng cho em đâu đấy.”
Hạ Tùng Bách cười, anh không ngờ người yêu lại đột nhiên nhắc đến điều này.
Anh nói: “Việc này có gì khó đâu chứ, ngày mai anh sẽ tặng em một bó.”
Triệu Lan Hương lại hỏi anh: “Ngày mai vẫn cần đến trại nuôi heo sao?”
“Không cần nữa, anh sợ công an theo dõi, đợt này anh và Lý Trung đều sẽ không đến trại nuôi heo.”
Triệu Lan Hương nghe vậy thì cúi đầu xé cánh hoa dại trong tay, cô cười rồi nói: “Vậy hả… Nếu ngày mai anh đã không phải đi làm vậy thì khá rảnh, bây giờ anh mau đi hái hoa cho em đi.”
“Em muốn anh hái cho em bó hoa đầu tiên anh nhìn thấy ở dọc đường đến trại nuôi heo.”
Từng cành cây, ngọn cỏ nơi đó Triệu Lan Hương đều quen thuộc, trong hơn bốn trăm ngày đã qua, bọn chúng đã chứng kiến cảnh họ ngồi xe đạp ca hát cả xuân hạ thu đông, chứng kiến tình yêu vừa ngọt ngào lại ngây ngô của họ. Lúc trời gió lạnh, rét run đã có bờ vai ấm áp và tấm lưng rộng của anh, ngày hè nắng chói chang thì có giọt mồ hôi chảy xuống bên má anh.
Đoạn đường núi khúc khuỷu có những sợi dây tím do Tam Nha bện, có hoa trà dại mà Triệu Lan Hương thích, có măng mùa xuân, nấm, mộc nhĩ che kín bóng hình chị cả đốn củi. Mùa xuân nơi đó chắc hẳn sẽ nở những bụi hoa sơn trà đủ màu sắc có đỏ, có cam, có hồng phấn, thấp thoáng trên những vách núi cheo leo, rực rỡ tuyệt đẹp.
Chúng giống như tín vật trung thành nhất, im lặng thể hiện tình yêu khiêm tốn của Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách nói: “Không thành vấn đề, em hôn anh một cái trước thì anh sẽ đi ngay.”
Anh không buông tha cơ hội để vô lại, nghiêm mặt cúi đầu thấp xuống, lén lén tiến đến gần môi cô.
Triệu Lan Hương nghĩ mà giọt nước mắt nơi hốc mắt suýt nữa không kìm lại được, cô quay đầu sang phía khác, ôm lấy vai anh, nhẹ nhàng hôn vào bên tai anh một cái.
“Đi đi, em đợi anh.” Cô nói.
Cô nhìn Hạ Tùng Bách vui vẻ về nhà lấy xe đạp, hai chân giẫm lên bàn đạp lao qua trước mặt mình, anh quay đầu lại cười với cô, vui vẻ như một đứa trẻ.
…
Dỗ Hạ Tùng Bách đi rồi, Triệu Lan Hương trở lại phòng mình, lấy hành lý mà cô đã sớm chuẩn bị xong ra. Cô hoài niệm nhìn đồ đạc trong phòng, chỉ hai năm ngắn ngủi nhưng nơi này đã tràn đầy kỷ niệm của cô, chỗ nào cũng lưu lại hình bóng của Hạ Tùng Bách.
Lúc mới xác nhận quan hệ anh bị cô uy hiếp rồi hôn cô.
Anh ở đây đồng ý một lời hứa vĩnh viễn có hiệu lực khi cô đang tức giận.
Khi họ vừa từ thành phố S trở lại, anh ở đây nói với cô rằng: “Cô vợ như em đúng là ngốc hết chỗ nói.”
Anh vừa ngốc lại vừa hào phóng chuộc lại radio và đồng hồ của cô về.
Anh và cô ở đây ôn tập kiến thức trung học, cái bàn kia dường như mãi mãi lưu lại hình bóng anh ngồi giải đề. hôm đó, anh thoải mái làm xong mười đề thi rồi đòi sáu cái hôn từ cô.
Ở đây, lần đầu tiên anh thẳng thắn thổ lộ với cô, anh vui vẻ, ngây thơ như một tên ngốc, kích động hồi lâu.
Còn cả… vô số lần trước khi xuất phát vào ban đêm, anh đến đây dịch chăn cho cô.
…
Từng cảnh hiện lên rõ mồn một trước mắt.
Triệu Lan Hương kéo vali của mình, để lại một phong thư, đi ra ngoài mà không quay đầu lại. Cô ngồi xe bò, nhìn ngắm phong cảnh quen thuộc của thôn Hà
Tử dần dần lui về phía sau, nước mắt không kìm được mà tuôn ra, không ngừng chảy xuống mặt, lau thế nào cũng không hết.
Xã viên đánh xe bò hỏi cô: “Ôi đi học đại học sao lại không vui thế?”
“Không bỏ được chỗ chúng tôi hả?”
“Đừng khóc nữa, cô gái xinh đẹp thế này cơ mà! Khóc nhiều không xinh nữa đâu, đây là việc vui mà, nếu nhớ thôn Hà Tử thì sau này được nghỉ tới đây chơi, bà con hoan nghênh cô!”
Xã viên nhiệt tình này đưa cho cô một bình trà xuân mới hái lứa đầu tiên, trà được ủ từ búp non có vị ngọt đắng, mang theo hơi thở của mùa xuân.
Nơi trồng không được cây ăn quả lại không làm ruộng bậc thang được của huyện Thanh Hoà bây giờ đã mọc đầy cây trà, nghe nói chính phủ cho ra một hạng mục giúp đỡ nông dân. Tất cả đều vui vẻ tiến tới, mang theo khúc nhạc dạo của cải cách mở cửa…
Xã viên nhiệt tình này nói: “Ngồi xe nào vậy? Tôi phải nhanh chút để tránh để cô ngồi nhầm xe.”
“Được.” Triệu Lan Hương khó khăn đáp.
Cảnh sắc nhanh chóng lùi về sau, cô thuận lợi ngồi chuyến xe sáng vào huyện, ở đó Tưởng Kiến Quân mặc bộ quân phục xanh lá đang đợi cô, sương mù sáng sớm làm ướt cả ống quần của anh ta.
Anh ta nói: “Còn tưởng là em không đến.”
Triệu Lan Hương không nói gì cả, anh ta nhận hành lý trong tay cô, cùng cô ngồi lên xe đến sân bay.
…
Hạ Tùng Bách mang theo nụ hôn ngọt ngào của người yêu, lòng tràn đầy nhiệt tình, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời hái bó hoa đầu tiên anh nhìn thấy trên đường trở lại.
Anh đạp xe khoảng nửa tiếng mới nhìn thấy những bông hoa trà nở rực rỡ bên sườn đồi, từng chùm trắng hồng, tinh khiết và ngây thơ như hoa cẩm tú cầu còn đọng những giọt sương mai.
Anh tốn nhiều công sức mới hái được nó, nghĩ đến biểu tình hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy nó của người yêu thì trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, vừa nghĩ đã muốn cười.
Anh che chở bó hoa trước ngực của mình, sợ áo khoác ép vào nó nên cẩn thận cực kỳ, quãng đường trở lại không khỏi thả chậm tốc độ. Nhưng rất nhanh sau đó anh đã đến được nơi bọn họ vừa hẹn, cô lại không có ở đây.
Hạ Tùng Bách nghĩ mặt trời ở đây bắt đầu lên cao, cô yếu ớt như vậy chắc là về nhà tránh nắng rồi.
Anh vui vẻ buông xe đạp ra, sải bước về phía phòng cô. Anh đẩy rửa phòng cô ra, một mùi hương ấm áp thuộc về phụ nữ toả ra, là mùi hoa dành dành nhàn nhạt.
“Không ở đây.” Anh lẩm bẩm.
Chắc là ở kho củi rồi.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc anh quay người lại nhạy cảm phát hiện một vài đồ vật thuộc về cô không thấy trong phòng nữa, anh sững sờ đứng tại chỗ, ánh mắt rơi vào lá thư trắng trên bàn.
Nụ cười tràn ngập trên môi Hạ Tùng Bách lặng lẽ biến mất, anh xé mở lá thư ra.
“Bách thân yêu: khi nhận được bức thư này, em mong mọi chuyện đều tốt.
Cảm ơn hai năm có anh làm bạn, thời gian bên cạnh anh cực kỳ tươi đẹp, nhưng hôm nay em phải đi rồi. Trên đời này không có buổi tiệc nào không tàn. Anh còn nhớ Tứ Nha nhà chú Đức không, khi đó anh đã từng hứa sẽ thực hiện một nguyện vọng của em, chuyện của chúng ta đã kết thúc, em mong anh đừng tới tìm em nữa.”
“Hãy học tập thật tốt, tích cực tiến lên. Hãy yêu quý chính mình, ăn no mặc ấm. Hãy dùng tất cả nhiệt tình của anh để mang lại hạnh phúc, niềm vui cho người anh yêu.
Ngày 18 tháng 2 năm 1978, Triệu Lan Hương.”
Giờ phút này Hạ Tùng Bách như bị giáng cho một gậy, hoa trà màu hồng nhạt rực rỡ đang nắm chặt trong tay bỗng nhiên rơi xuống đất, rơi xuống chân anh.
Ngón tay anh bóp chặt lá thư như sắp chọc thủng nó.
Anh hét lên một tiếng, cắn chặt răng tông ra cửa, nhưng chạy được mấy mét anh lại quay lại, nhặt hoa trà rơi trên đất lên nhét vào ngực. Hạ Tùng Bách lấy xe đạp, dùng hết sức của mình, đạp không biết mệt, như thể được lên dây cót.
Lúc này trong đầu anh hiện lên rất nhiều thông tin mơ hồ, từng tin từng tin dần dần hiện ra.
Buổi chiều hôm đó cô ngồi một mình ở gò núi sau nhà nhìn mặt trời lặn hết.
Biểu tình muốn nói lại thôi hôm đó của cô.
Khi cô cùng anh đến đại học X, đến đồn công an thì cực kỳ chu đáo lại kiên nhẫn, dường như cố gắng làm thay anh làm hết chuyện cả đời này.
Còn cả khi nãy lúc cô hỏi anh về chuyện đại học, trên mặt cô cuối cùng cũng yên tâm, cuối cùng cũng thở phào một hơi thoải mái vui vẻ.
Hạ Tùng Bách càng nghĩ thì sắc mặt càng tối, anh đạp xe như phát điên, bánh xe cuồn cuộn như gió lốc, băng băng đuổi theo ô tô.
Anh nghĩ đời này anh nhất định phải đuổi kịp cô, dù phải liều cái mạng này cũng phải đưa cô về.
Anh đã từng bỏ lỡ một lần, dù sao thì ông trời cũng phải để anh đuổi kịp cô một lần.
Hạ Tùng Bách càng đạp càng nhanh, bánh xe dường như không chịu được sức nặng, xích xe kẹt một cái, lực quán tính mạnh mẽ khiến cả người anh ngã văng ra ngoài, giống như lần đầu tiên anh bị ngã lúc đi xe đạp.
Anh nằm dưới đất, bị ngã đến mơ hồ. Anh hít sâu một hơi, mất một hồi lâu mới đứng lên được.
Anh ngồi xuống dùng tay sửa xích xe đạp, chiếc xe đạp Phượng Hoàng cùng anh dầm mưa dãi nắng hai năm trời đã rất cũ rồi. Nhưng hôm nay nó lại im lặng mà đổi ý, chịu đựng một cú ngã tàn khốc trong cuộc đời nó. Xích xe lại nối liền, Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp, liều mạng đạp xe, chân anh bị thương, máu tươi từ từ chảy xuống.
Anh nghĩ dù sao anh cũng phải đuổi kịp được cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Hương Hương: Cho ngươi một cái nồi, bảo trọng
Bình Sinh Quân: Một cái nồi không bảo vệ được ta khỏi một ngàn nhát đao đâu!
Hương Hương cứu ta!
Cô nói với mọi người vài câu đi.
Dưới đây là phần tự bạch của Hương Hương:
Ngày đó tôi đã đồng ý với Tưởng Kiến Quân, rời khỏi Hạ Tùng Bách bốn năm, cho anh ta một cơ hội theo đuổi tôi lần nữa.
Nếu Bách ca lại đến tìm tôi thì anh ta sẽ không tiếp tục tuân thủ ước định hoà bình mà sẽ gây phiền phức cho Bách ca.
Tôi đồng ý.
Tôi nghĩ nếu như tình yêu của chúng tôi đủ chân thành thì chắc hẳn sẽ có thể chịu đựng bốn năm xa nhau.
Bốn năm, không dài cũng không ngắn.
Dài không bằng “bảy năm ngứa ngáy”* mà ngắn thì không bằng hai năm chúng tôi ở bên nhau.
(*có nghĩa là tình yêu sẽ bước vào giai đoạn nguy hiểm sau bảy năm, người ta tin rằng nếu vượt qua được “bảy năm ngứa ngáy” thì đôi lứa sẽ bên nhau đến đầu bạc răng long.)
Bách ca cần trưởng thành, tôi cũng vậy.
Mọi người yên tâm, tôi sẽ không cho chồng trước cơ hội mà sẽ đợi sự lựa chọn của Bách ca.