Giọng nói mềm mại của Triệu Lan Hương là sự dịu dàng không thể che giấu.
“Anh mới là đồ ngốc, anh cho em hai trăm đồng mua đồng hồ, số tiền này sẽ mua lại được một chiếc đồng hồ còn nguyên trạng, cộng thêm ba mươi đồng này nữa.”
“Nếu anh mà làm kinh doanh, thực sự là lỗ nặng.”
Hạ Tùng Bách không có nói gì, ánh mắt dừng lại trên cổ tay cô, tuy rằng kiểu dáng dành cho nam, nhưng thiết kế đơn giản mạnh mẽ, khiến cổ tay trắng nõn của cô càng thêm mảnh mai.
Chờ anh giao tiền mua lại trại lợn, thật sự là trong tay không còn một đồng tiền.
Nhưng Hạ Tùng Bách vẫn muốn mua cho cô một chiếc đồng hồ. Hạ Tùng Bách không bao giờ có thể quên được, đêm hôm đó cô hào hứng đánh thức anh, dẫn anh đến chuồng bò nhìn chiếc xe đạp. Sao trên trời cũng không đẹp bằng đôi mắt của cô, cô cũng tặng cho anh chiếc đồng hồ đắt giá nhất trên người.
Ở nơi nào chỉ mấy trăm đồng là có thể bù đắp được?
Hạ Tùng Bách cười lộ ra hàm răng trắng tinh: “Không sao.”
Triệu Lan Hương lúc này chợt nảy sinh ham muốn gần gũi với anh. Tuy nhiên, cô cũng chỉ dùng sức mà ôm chặt lấy anh, một lúc sau thì buông lỏng ta.
Triệu Lan Hương cười cười, từ trong ngăn kéo lấy ra hai trăm đồng trả lại cho anh, cô nhét tiền vào trong túi quần của anh, thuận tiện dùng sức nhéo đùi anh một cái.
“Kia...đồng hồ này bây giờ là anh mua tặng cho em rồi, không phải sao?”
Hạ Tùng Bách ho khan, dưới cái nhìn hung ác của Triệu Lan Hương, anh gian nan nói: “Được.”
.....
Triệu Lan Hương lấy cua ngâm rượu cho Hạ Tam Nha và chị cả Hạ ăn. Chị cả Hạ từ trước đến nay cũng chưa bao giờ được ăn qua đồ ăn ngon như vậy, chị chỉ ăn một chút rồi không ăn nữa, còn lại thì mang cho Lý Đại Lực.
“Để dành cho Đại Lực.”
Triệu Lan Hương ngăn cản chị: “Chị ăn đi, thân thể của anh Đại Lực còn chưa tốt, không thích hợp ăn cái này.”
Hạ Tam Nha đang cắn vỏ cua, ăn rất ngon miệng, vừa ăn vừa chảy nước miếng, giống như cả đời này chưa từng được ăn món nào ngon như vậy.
Chị cả Hạ liếc mắt nhìn em gái một cái, muốn để bé thu liễm một chút.
Kỳ thật, thời gian Triệu Lan Hương rời nhà họ Hạ thì nhà họ Hạ ăn uống cực kỳ tiết kiệm. Trừ bỏ bà nội tuổi cao, phải ăn chút thịt và trứng gà để bồi bổ, thì hai chị em mấy ngày liền cũng không có ăn một chút thịt nào.
Bệnh của Lý Đại Lực rất tốn tiền, thời điểm nhà nông nhàn rỗi, chị cả Hạ cũng rất nỗ lực kiếm việc làm thêm. Rảnh rỗi thì lên núi kiếm củi, mùa thu sẽ có nhiều cành khô, buộc thành một bó có thể kiếm được hai phân tiền. Ngày nào cũng có thể đem ra chợ bán, mỗi ngày cũng có thể kiếm được tám phân, một hào.
Người nông dân tự làm và tự bán thì không bị coi là đầu cơ. Củi do họ bán rẻ hơn và hợp túi tiền, tiết kiệm chi phí hơn so với đốt than trong thành phố. Chỉ là một mình chị cả Hạ gánh bốn bó củi, nặng đến nỗi đòn gánh cũng bị cong, Hạ Tam Nha có đôi khi tan học sớm, sẽ cùng chị gái ôm một bó củi mang đi bán.
Triệu Lan Hương nhìn ra sự xấu hổ của chị cả Hạ, rồi lại làm như không biết gì, vô tư hồn nhiên.
Triệu Lan Hương từ trong phòng bếp bưng ra một mâm cơm,có ruột gà xào, để bọn họ ăn một bữa no.
Hạ Tam Nha ngóng trông Triệu Lan Hương trở về, như mong chờ trăng sao. Bé nheo mắt lại không ngừng lùa cơm, ăn giống như bé chó nhỏ bị bỏ đói.
Triệu Lan Hương nói với chị cả Hạ: “Em có việc cần chị hỗ trợ, lúc nào chị rảnh rỗi thì đến phòng em một lúc.”
Chị cả Hạ ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn Triệu Lan Hương, sau đó gật đầu.
Buổi chiều, chị cả Hạ đặt hai gánh củi nặng trĩu trong sân.
Chị rửa sạch tay, sau đó đến phòng của Triệu Lan Hương.
Mới vừa vào nhà, bên trong đã truyền ra âm thanh “Lộc cộc” của kim loại va vào nhau.
Đây là âm thanh Triệu Lan Hương dẫm vào bàn đạp máy khâu.
Trong phòng cô chất rất nhiều vải dệt.
Chị cả Hạ nhịn không được kinh ngạc mà “A” một tiếng, chị khiếp sợ đứng sững tại chỗ, không biết nên tiếp tục đi vào hay là ra ngoài.
Người bình thường, trong phòng sao lại có nhiều vải dệt như vậy?
Triệu Lan Hương quay đầu lại, nhìn sắc mặt bị dọa đến trắng bệch của chị, nhịn không được ho nhẹ một tiếng.
Cô yên lặng đóng cửa phòng lại.
Trong phòng Triệu Lan Hương bây giờ có rất nhiều vải dệt, màu xám, màu đen, màu xanh, màu trắng.
Nhiều vải như vậy, ước chừng phải làm được mười mấy bộ quần áo. Gia đình bình thường từ đầu năm đến cuối năm mới dám may một bộ quần áo mới để ăn tết.
Ở nông thôn có rất nhiều nhà nghèo đến mức không có quần áo để mặc, quần áo mới mặc ba năm cũ đi sẽ được khâu vá lại, sau đó lại tiếp tục mặc được ba năm nữa, đây mới là sự thật. Người nông dân ở trong núi sâu lại càng khổ, một nhà mấy người cũng chỉ có một bộ quần áo, chỉ có ai ra ngoài mới được mặc.
Hạ Tùng Diệp giống như bị kinh hãi, chị lùi lại một bước, mới vừa rồi làm việc chân tay ở trên núi, sắc mặt có chút hồng hào, giờ thì trắng bệch.
Chị đi về phía Triệu Lan Hương, nắm lấy tay cô ê ê a a, dùng sức lắc đầu. Thấy Triệu Lan Hương không có phản ứng gì, chị cả Hạ nhặt những mảnh vải trên giường, trên bàn, điên cuồng cuốn tròn lại, nhét toàn bộ vào trong ngăn tủ, cả người chắn trước cửa tủ, hoảng sợ hít sâu một ngụm khí lạnh.
Đôi mắt to tròn của chị chứa đầy nước mắt.
Chị cả Hạ dường như hiểu được những đồ ăn ngon mà Triệu Lan Hương làm ra từ đâu mà có, gạo cơm và đồ dùng như thế nào có, trong đầu chị như muốn nổ tung, ngẩn ngơ một lúc không biết nói gì. Cả người sụp đổ dựa vào tủ quần áo, giống như một người chống cự đến khi kiệt sức.
Triệu Lan Hương ho nhẹ một tiếng: “Chị Hạ...”
Trước kia, Triệu Lan Hương cũng biết rằng nếu chị cả Hạ biết cô và em trai thân yêu của mình đi đến chợ đen để làm gì, chắc chắn chị sẽ không chịu được.
Tuy rằng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng Triệu Lan Hương vẫn cảm thấy mình đã làm cho chị cả Hạ hoảng sợ.
Qua một lúc lâu sau, cô nói: “Chị có thể giữ kín chuện này giúp em không?”
Chị cả Hạ vẫn không phản ứng gì.
Triệu Lan Hương lại thay đổi cách diễn đạt: “Chuyện này chỉ có hai chúng ta biết thôi, được không?”
Triệu Lan Hương cảm thấy bà nội Lý là người rất có chủ kiến, làm người cũng rất khôn khéo, dạy bảo cháu trai, cháu gái chỉ lo làm việc, không quan tâm đến chuyện người khác. Hạ Tùng Bách có thể kế thừa vài phần nhạy bén của bà, nhưng chị cả Hạ lại thành thật, giống như một tờ giấy trắng. Chị tuyệt đối không bao giờ nghĩ đến, em trai sẽ làm việc ở chợ đen, cùng với sinh viên Triệu trong nhà cấu kết với nhau đầu cơ trục lợi.
Bất quá, Triệu Lan Hương vẫn quyết định để việc này “bại lộ” ra với chị.
Triệu Lan Hương đưa cho chị một chiếc khăn tay.
Chị cả Hạ lau mặt, đầu đau như sắp hôn mê, không thể suy nghĩ.
Triệu Lan Hương nói: “Em dọa đến chị rồi.”
“Em rất xin lỗi.”
Triệu Lan Hương mím môi, ho nhẹ một tiếng: “Những tấm vải này không phải của em.”
Triệu Lan Hương dừng lại một lúc, quyết định đem “lời nói dối thiện ý” để làm cho Hạ đại tỷ dễ chịu một chút.
Triệu Lan Hương tuy rằng đang sống ở thời đại này, nhưng dù sao cô cũng đã là người trải qua vài thập niên biến hóa của nền kinh tế. Cô ủng hộ sự tiện lợi của tự do thương mại và cũng hiểu rằng, sống ở thời đại này phải cẩn thận và tuân thủ pháp luật, không bao giờ được rời xa tư tưởng chủ nghĩa xã hội.
Triệu Lan Hương không đành lòng nói ra những suy nghĩ này, nhưng cô không đành lòng nhìn chị mỗi ngày đều nhặt củi đến mệt chết, đem đi bán không được bao nhiêu tiền, cứ như vậy cũng không thể đủ tiền để mua thuốc cho Lý Đại Lực.
Tiền thuốc của Lý Đại Lực càng về sau lại càng hết nhiều, chỉ vài hào thì giống như dòng nước chảy, không đủ nhét kẽ răng. Bệnh của Lý Đại Lực khẳng định là sẽ cần phải chữa trị rất lâu, sớm muộn một ngày cũng sẽ tiêu hết tiền, đến lúc đó Hạ Tùng Bách lấy đâu ra tiền để chữa bệnh cho Lý Đại Lực. Anh nên làm thế nào?
Tuy rằng không phải là cách hay, nhưng cứ giấu giếm chị cả Hạ cũng không phải là biện pháp tốt. Để chị nhanh chóng đối mặt với sự thật, cả nhà cùng đồng tâm hiệp lực kiếm tiền, mới là lẽ phải.
Người đàn ông của mình thì mình sẽ đau lòng, Triệu Lan Hương quyết định “chỉ điểm” cho chị cả Hạ.
Triệu Lan Hương dừng lại một lúc,sau đó tiếp tục nói: “Em mua cái máy khâu, làm công việc khâu vá.”
“Em may những mảnh vải đó thành quần áo, sau đó người ta sẽ trả cho em tiền công.”
“Kết quả, người cần may rất nhiều, em làm ngày làm đêm vẫn không xong, công việc đến cuối năm cũng làm không xong. Chị có thể cùng làm với em không?”
Triệu Lan Hương nói xong, trên mặt vẫn duy trì nụ cười.
Hạ Tùng Diệp nghe vậy, suy nghĩ một lát, sau đó nén lại thương tâm, chị lau nước mắt, thở phào nhẹ nhõm.
Sâu trong tim Hạ Tùng Diệp cũng vẫn không dám tin, lá gan của Triệu Lan Hương lại lớn như vậy, dám tự mình tìm kiếm công việc kiếm tiền như vậy. Hạ Tùng Diệp cảm thấy Triệu Lan Hương thiện lương dường như đang “đào hố” chị, bây giờ muốn nhảy ra cũng không được.
Hạ Tùng Diệp không có cách nào chỉ trích Triệu Lan Hương, cô làm cái này để kiếm tiền, dùng tiền đó mua thức ăn, gạo cho bọn họ ăn. Chị làm sao có tư cách ghét bỏ Triệu Lan Hương chứ? Hạ Tùng Diệp đối với Triệu Lan Hương chỉ có sự áy náy và xin lỗi.
Hạ Tùng Diệp lau khô nước mắt: “Muốn, làm như thế nào?”
“Chị, cũng biết, một chút, việc may vá.”
“Chỉ là, cũng không nhiều lắm.”
Triệu Lan Hương nghe chị nói thì nhẹ nhàng thở ra, cô kéo chị đến trước máy khâu, ấn chị ngồi xuống.
Triệu Lan Hương kiên nhẫn chỉ cho chị từng bộ phận của máy khâu, cầm tay chị chỉ dạy cách dùng máy khâu, sau đó cô lấy một miếng vải thừa tới cho chị may thử.
Hạ Tùng Diệp rất là cẩn thận, trước kia không biết may quần áo là bởi vì trong nhà không có người phụ nữ nào dạy cho chị biết. Bà nội từ nhỏ đã là người hiếu thắng, căn bản sẽ không học nữ công gia chánh, hỏi bà về toán học có lẽ bà còn trả lời được, còn bảo bà học nữ công gia chánh, bà không có sự kiên nhẫn. Nhiều năm qua như vậy, Hạ Tùng Diệp cũng chỉ có cùng một vài cô gái trong thôn học may vá quần áo linh tinh.
Triệu Lan Hương dùng một buổi chiều để dạy chị cách may một đường thẳng, cách cắt quần áo, đồng thời dạy những bước may cơ bản.
Xuất phát điểm của Triệu Lan Hương là học vẽ, sau khi ly hôn thì cô bỏ dở việc học, chuyển sang học thiết kế, bản thân cũng mở một cửa hàng nhỏ, miễn cưỡng cũng tạm đủ sống. Xuống bếp nấu ăn cũng chỉ là một thú vui tiêu khiển, thiết kế quần áo mới là công việc chính của Triệu Lan Hương ở đời trước.
Triệu Lan Hương mỉm cười sờ sờ một đoạn ống tay áo mà Hạ Tùng Diệp vừa may xong, khen ngợi: “Tay nghề của chị thật tốt.”
“Sợ rằng không đến một tháng, chị có thể tự mình may được một bộ quần áo.”
Hạ Tùng Diệp không để ý lời khen ngợi dành cho mình, chỉ hỏi: “Cái này, bao lâu, có thể làm xong?”
Chị chỉ những mảnh vải chất đầy trong phòng của Triệu Lan Hương, nhìn cô đầy lo lắng, mấy thứ này vẫn luôn để ở trong phòng của Triệu Lan Hương, khó đảm bảo sẽ không bị người khác phát hiện.
Triệu Lan Hương đi làm cơm chiều, cô bảo Hạ Tùng Diệp nghỉ ngơi, Hạ Tùng Diệp hồn nhiên không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế cong eo làm việc. Hạ Tùng Diệp lấy kéo cắt vải ra, gấp cẩn thận, rồi luồn vải xuống dưới mũi kim, may chúng lại với nhau.
Triệu Lan Hương nhìn chị thật cẩn thận, bộ dáng lo lắng, tuy rằng trái tim vẫn còn hoảng sợ nhưng công việc trong tay vẫn không buông xuống, vừa buồn vừa vui mà vùi đầu làm việc, khiến cho Triệu Lan Hương có chút buồn cười, trái tim cũng ê ẩm đau.
Tuy rằng hiện tại nhà họ Hạ rất nghèo, nhưng cô cũng biết, rất nhanh mọi thứ sẽ tốt lên.