Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương ở một bên nhìn anh ăn cơm, chốc lát lại liếm đôi môi bị sưng, cả người vẫn còn lưu lại tình cảm mãnh liệt vừa rồi. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn hài lòng mà chất vấn anh: “Vì sao mọi người đều đồn việc anh và Phan Vũ vào ruộng bắp gặp gỡ, anh lại không làm sáng tỏ?”

Hạ Tùng Bách đột nhiên ngừng động tác nhai cơm lại, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Triệu Lan Hương, vừa ăn vừa trả lời: “Loại lời đồn thổi kiểu này rất khó làm sáng tỏ....”

“Em không cần phải tiếp tục suy nghĩ về chuyện này.”

Hạ Tùng Bách nhanh chóng tiêu diệt xong hộp cơm, ăn đến một hạt cơm cũng không sót lại. Sau khi ăn cơm xong, Hạ Tùng Bách vội vội vàng vàng trở về ruộng ngũ cốc, tiếp tục bận rộn công việc thu hoạch của nhà nông.

Bên kia, Phan Vũ lau nước mắt chạy ra từ trong rừng cây, lại vừa vặn bị chị dâu bắt gặp. Chị dâu Phan ngoài cười nhưng trong không cười nhìn thoáng qua rừng cây nhỏ: “Vừa đi gặp thằng hai Hạ về sao?”

Vừa nói trên mặt chị ta vừa lộ ra vẻ mặt khinh bỉ: “Em gái à, cô đọc sách đến đầu óc mụ mị rồi à! Đúng là không còn mặt mũi nào gặp người, cả ngày cứ quấn quýt với thằng nhãi chơi bời lêu lổng kia, tôi sẽ nói chuyện này cho bà nội biết!”

Bà cụ Phan đối với Hạ gia căm ghét đến tận xương tủy, nếu biết cháu gái cùng thằng nhãi bên Hạ gia kia nói chuyện yêu đương, thì Phan Vũ có muốn tiếp tục đi học cũng không được. Con trai lớn của chị dâu Phan cũng sắp đến tuổi lấy vợ, cô em chồng này nếu có thể sớm gả đi còn có thể kiếm được một chút tiền cho con chị ta hỏi vợ.

Phan Vũ sắc mặt tái nhợt, cả người run lên, không biết là vì bị chọc tức hay là vì sợ.

Nói xong chị dâu Phan cất bước chạy đi, bỏ lại Phan Vũ đứng đó một mình.

...............

Vài ngày sau, tất cả ruộng kê đều đã được thu hoạch xong, hạt kê thì được trải phẳng phơi trên nền xi măng mấy ngày. Thôn dân cân chúng lên rồi mới nộp lên công xã, lúc này vụ mùa thu hoạch mới coi như kết thúc. Sản lượng lương thực của Đại đội số một thôn Hà Tử so với năm trước cũng không có sự khác biệt nhiều, thời tiết so với năm ngoái cũng mưa thuận gió hòa hơn, bất quá so với đại đội bên cạnh thì vẫn còn kém xa lắm.

Sau khi thu hoạch lương thực xong, Lý Đại Lực được gọi lên huyện để tham dự cuộc họp tổng kết và khen thưởng về sản xuất lương thực, hàng năm anh ta đều không được thành tích xuất sắc, chỉ tham dự với tư cách là một khán giả. Tuy nhiên, anh ta cũng hài lòng, so với những đội sản xuất kém thì đội sản xuất của anh ta mỗi năm đều hoàn thành sản lượng được giao, thành tích cũng coi như là tốt đẹp. Chẳng qua nếu đặt bên cạnh đội số hai có thành tích “ưu tú” thì mới không có chút thu hút nào.

Sau khi hội nghị tổng kết kết thúc, Lý Đại Lực cùng nhóm nông dân đều trở về nghỉ ngơi ba ngày. Khai khẩn ruộng bậc thang đã làm họ liên tục bận rộn một tháng rưỡi, phải nghỉ một một thời gian mới có sức để tiếp tục làm việc.

Tại thôn bên cạnh, sau khi Lương Thiết Trụ giúp gia đình thu hoạch lương thực xong, lại cưỡi con xe Đại Kim Lộc của anh ta tới “giao hàng” cho Triệu Lan Hương.

Anh ta ôm một bao đậu vào phòng bếp, thở hổn hển lau mồ hôi, nói với Triệu Lan Hương: “Thu hoạch vụ thu xong lương thực cũng nhiều, mấy hôm nay mệt chết tôi rồi.”

Lương Thiết Trụ không có lấy tiền của Triệu Lan Hương, hoàn toàn nhìn vào phần tình cảm của anh ta và Hạ Tùng Bách mà giúp Triệu Lan Hương “làm không công”. Triệu Lan Hương thực sự rất biết ơn anh ta, đi lấy một ít điểm tâm đã làm xong đưa cho anh ta mang về nhà làm quà.

Lúc Lương Thiết Trụ tới, cô đang làm bánh cuốn, vừa lúc đưa cho anh ta coi như là bữa sáng.

Triệu Lan Hương gắp bánh cuốn mới ra lò, bánh phở trắng bóng lại mỏng dai, trong vô cùng mịn màng.

Bánh dễ làm lại ăn ngon, chỉ tiếc là không để được lâu, gạo trồng được không có nhiều, muốn mua gạo thì phải đến cửa hàng mậu dịch xếp hàng, có nhiều lúc còn khó hơn mua cả thịt lợn. Bởi vậy, Triệu Lan Hương từ bỏ ý định ăn mì, cho đến nay cũng chỉ ăn miến. Sau khi thu hoạch vụ mùa xong, Hạ Tùng Bách vừa lúc rảnh rỗi, cô lấy một túi gạo ra bảo anh nghiền thành bột, sau đó dùng bột này làm bánh.

Triệu Lan Hương bảo Lương Thiết Trụ ngồi xuống, rồi dọn mâm bánh cuốn ra trước mặt anh ta.

Bánh cuốn trắng như tuyết bọc lấy hạt bắp, đậu que, thịt lợn, cuốn thành một cuộn, sau khi làm xong lại rưới thêm một muỗng nước kho thơm ngon lên trên, ăn rất ngon miệng. Bánh cuốn đổ càng mỏng thì càng có thể thấm nước kho tốt hơn.

Lương Thiết Trụ đã sớm đói không chịu được, sau lớp vỏ trắng lộ ra nhân màu vàng, màu xanh nóng hôi hổi tỏa đầy hương thơm, anh ta gấp gáp không chờ nổi mà dùng đũa gắp một cái, bên ngoài lớp bột trắng nhiễm nước sốt màu vàng. Cắn một miếng, đầu lưỡi lập tức bị bỏng, hạt bắp cùng đậu que giòn ngọt, thịt băm được trộn cùng nước kho, khiến Lương Thiết Trụ nheo mắt mà hưởng thụ.

Lương Thiết Trụ hô một tiếng, nói: “Ai nha, tay nghề làm bánh cuốn của cô còn tốt hơn tiệm cơm quốc doanh nhiều. Nước sốt thực sự rất thơm!”

Lương Thiết Trụ không thể miêu tả nổi cảm giác của mình lúc này, một miếng rồi lại một miếng mà giải quyết nhanh gọn năm chiếc. Loại tay nghề chính tông này chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu. Thế mà anh ta ở chỗ này lại tìm được. Tay nghề nấu nướng này giống như là sư phụ nấu nướng nhiều năm mới có, tay nghề quá tuyệt vời.

Triệu Lan Hương ăn xong ba cái đã cảm thấy no, liền nói: “Để tôi xem lần này anh mang đến cái gì vậy.”

Cô mở túi ra, dùng tay cầm một nắm lên xem: “Là đậu tây nha.”

Lương Thiết Trụ có chút ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Bột mì và gạo thì tôi đoán chỗ cô vẫn còn. Lần trước nghe cô nói muốn kiếm một ít hạt thô, vừa lúc ngày hôm qua thu mua đậu tây nên tôi đem sang cho cô một ít.”

Lương Thiết Trụ có chút ngượng ngùng, đồ lần này anh ta mang tới không có giá trị gì, nhưng cũng có thể làm nhiều món ăn từ đậu tây, tuy ăn không ngon, nhưng có thể cho người ta ăn một bữa no.

Đậu que hấp cũng trắng trắng, mềm mềm, mùi vị cũng không kém gạo là bao.

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm cất túi đậu đi, nói: “Lần tới tôi sẽ làm bánh đậu đi bán, nhất định sẽ chừa lại một chút cho anh nếm thử, ăn rất ngon.”

Lương Thiết Trụ gật gật đầu, sau khi ăn no xong, anh ta hạnh phúc cưỡi Đại Kim Lộc rời đi. Đáng tiếc bánh cuốn phải ăn lúc nóng mới ngon, ăn lúc nguội không còn ngon, bằng không anh ta sẽ mặt dày gói một ít mang ăn trên đường.

...........

Hạ Tùng Bách cũng ăn mấy cái bánh cuốn, lúc ăn đôi mắt đen láy sáng lên lộ ra vài phần sung sướng.

Sau khi ăn xong, nhìn cái mâm trống trơn, đôi mắt Hạ Tùng Bách trầm xuống.

Anh đi nhanh ra ngoài cửa, gọi Lương Thiết Trụ lại.

Lương Thiết Trụ đã đạp xe đi xa mấy mét bất đắc dĩ quay xe đạp trở lại, hỏi: “Anh Bách có chuyện gì sao?”

Hạ Tùng Bách không nói lời nào mà lưu loát tháo túi lương thực đang cột ở sau xe Lương Thiết Trụ để xuống đất, dùng dây thừng buộc chặt nó vào xà ngang giữa đầu xe vầ ghế ngồi. Anh vỗ đầu Lương Thiết Trụ, trầm giọng nói: “Anh đi cùng với cậu.”

Lương Thiết Trụ giật mình, sau đó trên khuôn mặt hiện lên nụ cười lưu manh cà lơ cà phất.

“Anh nghĩ thông suốt rồi sao?”

Lương Thiết Trụ cười hắc hắc nhìn về phía Hạ Tùng Bách làm mặt quỷ, nói: “Em biết sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ không nhịn được. Anh đến đây đi, hôm nay em sẽ biến anh thành lưu manh.”

Lương Thiết Trụ dùng kỹ thuật lái xe cao siêu của mình chở một bao lương thực và một người trên chiếc xe Đại Kim Lộc vững vàng chạy đi.

Anh ta vừa đi vừa hát, huýt sáo, rất sung sướng nói chuyện với Hạ Tùng Bách ngồi ở ghế sau: “Em nói cho anh biết, người khác kinh thường công việc này không quang minh chính đại, nhưng mà em lại không nghĩ thế, có nhà ai lại có lúc không thiếu lương thực chứ? Chúng ta là đưa tới cho họ lúc họ cần. Đây là việc tốt, em thấy rất vinh quang.”

“Anh nói có đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK