Triệu Lan Hương cũng không nghĩ đến Hạ Tùng Bách một lúc có thể làm xong mười bài thi. Tuy rằng bài thì này cũng không khó nhưng có thể lập tức làm xong mười bài thi một lúc, thì cũng không phải là một việc dễ dàng.
Hạ Tùng Bách đã rất lâu rồi chưa dùng dáng vẻ lưu manh như thế này nói chuyện với cô, ngoài ý muốn có chút đáng yêu.
Triệu Lan Hương cười nói: “Anh muốn hôn như thế nào?”
Mấy tháng nay, Hạ Tùng Bách cũng biết được rất nhiều kiến thức trong cuộc sống, cũng tích cóp được nhiều kinh nghiệm trong làm ăn buôn bán. Trải qua những công việc này, Hạ Tùng Bách cũng trưởng thành hơn, trở nên tự tin, đôi mắt trước giờ luôn âm u, trầm mặc, giờ đây trông tươi tắn và có sức sống hơn. Nhất là câu nói vừa rồi, có chút khí thế giống ông chồng già nhà cô năm đó. Cả người giống như được tẩy bỏ bụi trần, tỏa sáng lóa mắt.
Triệu Lan Hương ý cười thật sâu mà nhìn Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách bị ánh mắt nóng bỏng của Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm, yết hầu khô khốc, nhịn không được phải uống một ngụm nước để che dấu sự xấu hổ của mình.
“Mười, mười cái quá nhiều, hôm nay tạm thời hai cái đi.”
Cô dính người như vậy, giống như kẹo mạch nha gỡ mãi không được. Hạ Tùng Bách có cảm giác sau khi hôn cô xong, sẽ không có cách nào khắc chế được bản thân, nhịn không được mà muốn nhiều hơn, nhiều hơn nữa...
Hạ Tùng Bách bên này nội tâm còn đang đấu tranh giữ dội, thì ở bên kia Triệu Lan Hương đã ngồi vào lòng ngực anh, ngón tay dừng lại trên trán anh, chỉ chỉ.
“Là chỗ này sao?”
Vừa dứt lời, cô đã hôn một cái lên trán của Hạ Tùng Bách.
Cô tiếp tục sờ vào sườn mặt của anh, ngay sau đó, sườn mặt của Hạ Tùng Bách lại rơi xuống một nụ hôn ấm áp. Triệu Lan Hương tiếp tục thuận thế lướt xuống yết hầu của anh, hầu kết của Hạ Tùng Bách dồn dập lên xuống, cảm giác máu trong người đang chảy ngược, giây tiếp theo, cô dịu dàng ngậm lấy hầu kết của anh, liếm liếm.
Hạ Tùng Bách giống như một con cá bị ném đến chỗ nước cạn, không thể phản kháng, mặc người xâu xé.
Hô hấp của anh trở nên nặng nề và hỗn loạn, cả người cứng đờ như khúc gỗ, nhưng hai tay anh vẫn giữ nguyên tư thế đỡ eo cô.
Triệu Lan Hương cảm nhận được dòng máu ấm áp dưới huyết mạch của anh, cơ thể cũng dần nóng lên.
Cô thở nhẹ, hôn lên đôi môi mềm mại của anh, nhẹ nhàng liếm cánh môi của Hạ Tùng Bách.
Sau một lúc lâu, cô mới hỏi: “Còn sáu cái nữa, anh muốn hôn ở đâu...”
Trong đầu Hạ Tùng Bách giống như nổ tung, giọng nói khàn khàn giống như không phát ra âm thanh: “Anh, anh tự hôn em.”
Anh ôm cô vào trong ngực, lặp lại những động tác mà Triệu Lan Hương vừa mới làm một cách lộn xộn và trắc trở.
Hạ Tùng Bách rất ngây ngô và ngang ngược, nhưng anh vẫn cố gắng khiến cho hành động của mình trở nên ôn nhu hơn.
Triệu Lan Hương không có lúc nào là không cảm nhận được khát vọng từ trong thân thể của anh. Người đàn ông này trời sinh giống như một thợ săn, có những phương pháp săn mồi tuyệt vời và luôn cố gắng mở rộng lãnh thổ của mình. Nhưng sau khi Hạ Tùng Bách hôn xong, lại không có hành động gì, anh đáng thương vùi đầu vào cổ cô, thở hổn hển vì đau đớn và hạnh phúc.
Triệu Lan Hương lắng nghe tiếng thở dốc của anh, chạm tới cơ thể càng ngày càng cường tráng của anh.
Người đàn ông của cô cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, đang ở đỉnh cao phong độ, tinh huyết lâu rồi không được giải phóng rất dễ...bị nghẹn hỏng.
Qua rất lâu, Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói: “Anh, anh...”
Khuôn mặt của cô cũng nóng lên, mặt đỏ ửng lên như cánh hoa đào: “Anh có muốn em giúp không?”
Giờ khắc này, Hạ Tùng Bách giống như bị điểm huyệt, hô hấp lập tức dừng lại.
.........
Xong việc, Triệu Lan Hương đến bên cạnh giếng rửa tay, dùng xà phòng thơm tẩy qua một lần. Bên môi nhịn không được nở nụ cười, cuối cùng không nhịn được gục ở bên cạnh giếng cười rộ lên. Cô cố gắng không để Hạ Tùng Bách nghe thấy, nghẹn đến mức sắp tắt thở đến nơi.
Cả khuôn mặt cô hồng hào rạng rỡ, như mây tía phía chân trời, khuôn mặt sau khi động tình, lại cố nghẹn cười khiến cho nó càng thêm đỏ hơn.
Triệu Lan Hương hiện tại không dám trở về phòng, sợ người đàn ông kia nhìn thấy cô lại khó xử. Triệu Lan Hương đi đến phòng bếp nấu một nồi canh đậu xanh để hạ hỏa.
Bên kia, ở bên trong phòng của Triệu Lan Hương.
Đôi mắt của Hạ Tùng Bách ảm đạm đến mức gần như nhỏ ra nước, tối đen như màu mực nước, có chút gió là sẽ gợn sóng.
Anh nắm chặt chiếc chăn mỏng của Triệu Lan Hương, hít hà mùi của thân thể, sắc mặt lúc đỏ lúc đen, cuối cùng từ bên tai đến cổ đều đỏ bừng lên, ngay cả chân cũng đỏ. Cả người anh vừa sảng khoái, vừa xấu hổ và hối hận, một lúc sau, Hạ Tùng Bách mặc lại bộ quần áo sạch sẽ mà Triệu Lan Hương đưa cho anh, khuôn mặt tối tăm nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Anh phát hiện Triệu Lan Hương đã sớm không có ở ngoài, lập tức lòng bàn chân như được bôi dầu mà chạy trốn...
Ngày hôm nay, phần quà đáp lễ mà mười bài thi kia mang đến, có thể khiến anh nhớ tới cả đời.
Đây là tư vị mỹ diệu đầu đời của một người thanh niên, cũng là sự tiếc nuối của tuổi trẻ. Nếu có thể dùng một bài hát để hình dung thì có lẽ là nhức nhối và vui sướng.
........
Mười mẫu ruộng của Hạ gia, hơn một nửa dùng để trồng lúa mì, còn dư lại thì trồng ngô. Tiến vào tháng sáu, cây ngô đã cao hơn nửa người trưởng thành, một mảng màu xanh bao phủ.
Triệu Lan Hương vuốt chiếc lá màu xanh ngắt, không nhịn được cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.
Cô cùng Tam Nha bắt sâu cho ngô, còn ở bên kia, Hạ Tùng Bách đang bón phân cho ruộng.
Sau khi đại đội bí mật thực hiện chính sách giao ruộng cho các hộ dân, phân của gia xúc gia cầm cũng bị mọi người tích cực thu dọn. Trại lợn của Hạ Tùng Bách có thể sản xuất hàng trăm kilogam phân chuồng mỗi ngày. Một xe chở đầy phân lợn có thể bí mật được bán với giá vài xu.
Anh cho lợn con ăn thức ăn tốt, nên con nào cũng béo. Anh đem phân còn dư bón cho ruộng nhà mình khiến đất đai màu mỡ, lúa mì lớn lên xanh mướt và tươi tốt.
Hạ Tam Nha bắt được đầy một ống trúc sâu, nhảy nhót mang về cho gà ăn.
Triệu Lan Hương ngồi ở bờ ruộng, ngắm nhìn Hạ Tùng Bách đang cần mẫn lao động trên cánh đồng. Thân hình cao lớn của anh ẩn hiện trong ruộng bắp, ống tay áo ngắn màu xám để lộ cánh tay màu lúa mì, hai tay anh đang gánh nước, mạnh mẽ và săn chắc. Bên dưới lớp vải mỏng thấp thoáng lộ ra cơ bụng săn chắc, múi rõ ràng, khỏe khoắn và đồng đều.
Sau khi hoàn thành xong công việc, anh đến mương nước rửa sạch tay chân.
Triệu Lan Hương chỉ vào bên cạnh ruộng bắp, nói: “Một năm trước, chính tại chỗ này, em và anh lần đầu nói chuyện với nhau.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh nhớ rõ. Đó cũng là lần đầu tiên từ khi lớn lên, anh nhìn thấy một cô gái lớn lên xinh đẹp như vậy. Cô ấy ngồi ở bên ruộng ngô xanh tươi, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời, giống như phát sáng vậy. Trắng đến lóa mắt, anh cũng không dám nhìn cô lâu.
Anh chỉ biết vùi đầu vào công việc, dùng sức khỏe của bản thân để trợ giúp công việc của cô.
Khi đó, Triệu Lan Hương chỉ tùy ý mà nhìn anh đánh giá, giống như vừa rồi. Anh xấu hổ không dám tùy ý nhưng cũng không khống chế được ánh mắt của mình mà tham lam nhìn cô nhiều lần.
Triệu Lan Hương nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lại một năm nữa qua đi. Nếu sau này chúng ta kết hôn, nhất định phải tới ruộng ngô này tế thần.”
Hạ Tùng Bách tức khắc đỏ bừng mặt, anh ngập ngừng một lúc rồi mỉm cười: “Được.”
Tháng bảy, ruộng lúa đã chín vàng rộm, tiếng ếch kêu hết đợt này tới đợt khác. Bận rộn nửa năm trời, xã viên thôn Hà Tử nghênh đón vụ mùa đầu tiên từ khi được chia ruộng.
Hạt lúa mì trĩu nặng, căng hạt, hút no mưa xuân và phân bón, giờ phút này thân lúa nặng trĩu mà nghiêng xuống. Các gia đình đều không chờ được mà điên cuồng gặt hái, loại điên cuồng này sẽ không xảy ra lúc làm việc tập thể.
Hoạt động lao động tích cực này chưa bao giờ xảy ra, năm ngoái phải mất hơn một tuần mọi người mới thu hoạch xong vụ mùa. Lúc này, chỉ mất có bốn ngày cơ bản mọi người đã thu hoạch xong, đang ở sân phơi lúa.
Cái sân phơi này cơ bản cũng không nhỏ, nhưng hiện giờ lúa mì đã phủ kín cả sân, phải phơi rất dày mới đủ chỗ chứa. Khi dùng bàn cào các hạt lúa trên sân sẽ thấy rất dày và phải cố hết sức. Nhìn lương thực đang được phơi trên sân, ai nấy đều cao hứng đến phát điên.
Vào năm 1976 nhà nước khuyên kích mở rộng hình thức cấy lúa nước, khu vực phía nam sông Trường Giang là nơi có giống lúa tốt nhất. Tuy nhiên, “làn gió xuân” này đã không thổi đến được một thôn nhỏ bé như thành phố N. Lý Lai Phúc dẫn đầu mọi người mua loại giống này, cũng kêu gọi mọi người phá bỏ giống mạ cũ đang trồng, một lần nữa cấy loại mới này.
Cây mạ trồng lúc đầu được san phẳng, nhường chỗ cho giống mới được bón phân chuồng, thúc đẩy cây giống phát triển tốt. Phương pháp này được sử dụng phổ biến ở nông thôn nhằm tăng sản lượng và tiết kiệm phân bón hóa học. Đối với rất nhiều người mà nói, hành động này lại là lý do cho vụ mùa bội thu hôm nay.
Đây cũng là những cố gắng của hai đội trưởng thôn Hà Tử có thể làm cho xã viên của mình.
Mọi năm, mỗi mẫu đất chỉ thu hoạch được chín trăm cân lương thực, thì năm nay thu hoạch được một nghìn hai trăm cân, ước chừng dư ra được ba trăm cân lương thực. Ngoài ra, năm nay thôn Hà Tử cũng có thêm được khoảng trăm mẫu ruộng bậc thang, điều này khiến cho những xã viên đều vui mừng, phấn khởi, họ cảm nhận được cái tốt của việc chia ruộng.
Gia đình Hạ Tùng Bách cũng thu hoạch được hơn một nghìn cân, dựa theo quy định, mỗi mẫu đất phải nộp cho nhà nước ba trăm cân, Hạ gia có chín mẫu, như vậy phải nộp lên hơn hai nghìn cân lương thực. Tuy nhiều như vậy, nhưng số lương thực còn dư lai vẫn đủ cho cả nhà ăn thoải mái trong một năm.
Lý Lai Phúc nhìn cảnh tượng cả thôn vui mừng thu hoạch lương thực, anh ta không nhịn được cảm khái với Lý Đại Lực: “Giờ thì tôi cũng có thể thở phào nhẹ nhõm và có thể giải thích với mọi người được rồi.”
Lý Đại Lực hút thuốc, yên lặng hút vài hơi.
Anh ta thở ra một vòng khói trắng, thở dài nói: “Còn chưa xong đâu, những gia đình có sức lao động yếu hẳn là không thu hoạch được nhiều lương thực đâu, có lẽ còn phải trợ cấp cho bọn họ.”
Lý Lai Phúc khổ đại cừu thâm mà suy nghĩ, cuối cùng cũng phải chấp nhận mà gật đầu.
Mấy tháng nay trừ bỏ làm ruộng, Lý Lai Phúc còn không ngừng nỗ lực “tẩy não mọi người”, “cổ xúy” cho bọn họ phân ruộng có chỗ nào tốt. Lý Đại Lực thì ở trên bục nước miếng không ngừng tung bay, còn anh ta thì đứng ở một chỗ quan sát biểu cảm của mọi người, nếu phát hiện ai có ánh mắt không thích hợp, thì những ngày sau anh ta đều cho người nhìn chằm chằm.
Qua một thời gian theo dõi, thôn Hà Tử cũng không xảy ra chuyện gì, mãi đến tận khi vụ mùa được thu hoạch.
Sản lượng mỗi mẫu tăng cao, khiến mọi người giống như được uống một viên thuốc an thần, giống như Định Hải Thần Châm, sừng sững bất động, chỉ sợ sau khi nếm được cái tốt của phân ruộng, họ sẽ không bao giờ muốn làm việc tập thể nữa.(Định Hải Thần Châm là tên đầy đủ của gậy Như Ý trong tay của Tôn Ngộ Không, là bảo vật trấn nước trong trời đất, cũng là một trong những pháp bảo mà Thái Thượng Lão Quân tạo ra.)
Tháng bảy nắng gắt như đổ lửa, toàn bộ đại đội chỉ để lại hai, ba người gác đêm trông lương thực, nhưng năm nay chia ruộng. Mọi người không hẹn mà cùng nhau trông coi lương thực của nhà mình. Mỗi nhà có mức nộp lương thực riêng, nên nếu có bị trộm thì nhà đó sẽ xui xẻo.
Thành ra, vào buổi tối, mọi người nằm la liệt ở trên sân phơi.
Nếu các thôn khác có nhìn thấy, khẳng định sẽ dựng ngón cái lên mà khen ngợi tinh thần làm việc của thôn Hà Tử. Vụ mùa đều khiến mọi người mệt mỏi, sau khi thu hoạch xong còn chạy tới chủ động canh gác, không phải là kiếm thêm việc khiến mình mệt mỏi sao?
Những người dân thôn Hà Tử chỉ có thể cười ở trong lòng, bọn họ tự hiểu với nhau, cho dù ban ngày có mệt như chó thì buổi tối vẫn dựng thẳng tinh thần mà tới gác đêm.
Phan gia vẫn bảo Phan Vũ tới trông lương thực, vì có nhiều người nên Phan Vũ cũng không có dị nghị gì, buổi tối cùng mọi người gác đêm.
Năm nay, Phan Vũ vừa học xong trung học, cô ta đang tích cực xin một suất vào học viện Công-Nông-Binh. Nếu được chọn thì sau này tìm một công việc ở huyện cũng tốt, đi Cung Tiêu Xã ăn cơm nhà nước. Cho dù như thế nào, cô ta cũng muốn đời này có thể thoát ly đồng ruộng.
Mọi người trong thôn Hà Tử đều khen Phan Vũ giỏi, cũng vừa lúc cô ta cũng đến tuổi lấy chồng, lớn lên lại thanh tú nên người làm mai nối liền không dứt.
.........
Triệu Lan Hương thuộc về thành phần có sức lao động yếu, nên chỉ được giao hai mẫu đất. Có điều, hai mẫu đất này cũng không phải chỉ có một người làm, Hạ Tùng Diệp và Hạ Tùng Bách giúp phần lớn. Vào ban đêm, Hạ Tùng Bách cũng như thường lệ mà cùng gác đêm với cô.
Bọn họ ngồi xổm trong góc, nhìn sao trên trời. Mọi người hầu hết đều vây quanh sân phơi, nên chỗ này ngược lại rất vắng.
Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói với Hạ Tùng Bách: “Hôm nay, anh không đi mổ lợn à?”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, nhìn vẻ mặt chân thành có chút ngốc nghếch của Triệu Lan Hương, khóe miệng không khỏi nhếch lên: “Anh để bọn họ tự làm, dù sao cũng dạy bọn họ lâu như vậy rồi, còn không chịu để cho anh nghỉ ngơi một chút sao?”
Triệu Lan Hương hiểu rõ ý của anh, trong lòng rất hạnh phúc.
Tưởng tượng bộ dáng anh lúc về già, không chừng mí mắt cũng lười nhấc lên, anh sẽ hỏi cô: “Em đã từng gặp qua ông chủ nào lại bị sai như trâu, như ngựa chưa?”
“Bách ca của chúng ta thật lợi hại.” Triệu Lan Hương khen ngợi từ tận đáy lòng.
“Em ngủ đi, để anh canh, buổi tối không ngủ sẽ thành thói quen.” Trong góc nhỏ, Hạ Tùng Bách nhẹ giọng nói với Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương gật đầu đi ngủ, Hạ Tùng Bách chỉnh đèn nhỏ xuống, dựa vào chân tường lạnh lẽo, yên lặng mà nhìn sân phơi.
Nửa đêm, Triệu Lan Hương tỉnh dậy, cùng anh dựa vào vách tường nhìn vào sân phơi.
Cô nói: “Anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi.”
Hạ Tùng Bách ngửi được mùi thơm dịu dàng trên người cô, vốn còn không có buồn ngủ, nhưng trước mắt người yêu, anh ngoài ý muốn mà trở nên “yếu đuối”. Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng tựa đầu vào vai cô, đôi mắt từ từ khép lại.
Đêm khuya yên tĩnh, bên ruộng bắp, một mảnh tối đen.
Thân và lá ngô đã khô đung đưa, lạo xạo, phát ra tiếng động không rõ nguyên nhân, cuối cùng chìm vào im lặng.