Người báo tin cầm một danh sách, trong tay còn có một phong bao lì xì, bí thư chi bộ đại đội đi ở phía trước dẫn đường.
“Đến rồi, chính là ở đây.”
Lúc này, bàn tay của Triệu Lan Hương đều đã đổ mồ hôi, cô theo bản năng nín thở, ánh mắt đảo khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Hạ Tùng Bách.
Trong thời khắc quan trọng như thế này, Hạ Tam Nha thế mà lại không có ở nhà. Triệu Lan Hương gọi Tam Nha đi tìm người.
Bí thư chi bộ thôn thấy Triệu Lan Hương, ông ta vui mừng khôn xiết nói: “Chúc mừng thanh niên trí thức Triệu.”
“Không hổ danh là thanh niên trí thức tiến bộ đến từ thành phố. Năm ngoái, tôi thấy cô ở trên báo chí viết rất tốt, không nghĩ tới kì thi đại học này cũng làm bài tốt đến như vậy!”
Trong lòng của Triệu Lan Hương lộp bộp, bí thư chi bộ này đến chúc mừng có cảm giác như nhặt được tiền vậy, không phải là....”
Bí thư chi bộ thôn cao hứng nói: “Cô đã đỗ đại học!”
“Điểm số còn hơn một trăm điểm, thật sự không dễ dàng! Cô là người có điểm số cao nhất ở huyện ta, là Trạng Nguyên!”
Triệu Lan Hương ngàn tính vạn tính cũng không có tính được, cô phòng bị Ngô Lương Bình sẽ gây trở ngại cho Hạ Tùng Bách, nhưng không ngờ mình mới là trở ngại của anh?
Nụ cười đang nhếch lên của cô, lập tức liền mất đi.
Ngày thi đại học, cô cũng giống như người khác, đều để lại một vài chỗ trống không làm, không nghĩ tới.... như vậy cũng có thể trở thành Trạng Nguyên.
Đúng lúc này, Hạ Tam Nha cũng gọi đại ca nhà mình về đến nhà. Hạ Tùng Bách vừa mới trở về liền nghe thấy những lời này, anh nhịn không được nở nụ cười.
Hạ Tùng Bách nóng lòng mời những người tới báo tin vui vào nhà ngồi, uống chút rượu cho ấm người.
Bí thư chi bộ nhàn nhạt nói chuyện với Hạ Tùng Bách: “Cậu cũng đạt điểm cao, khoảng mấy chục điểm, nhưng cụ thể là bao nhiêu điểm tôi cũng quên mất. Dù sao cũng qua rồi, Hạ lão nhị, cậu có thể...”
Ông ta không khỏi liếc mắt: “Nếu không vào đại học cũng có thể được đề cử vào đại học.”
“Có điều cần phải đi kiểm tra sức khỏe, nhìn xem có đủ yêu cầu không đã.”
Triệu Lan Hương nghe đến đó, nhẹ nhàng thở ra, hơi mỉm cười. cô nói: “Ông xem thân thể Hạ nhị ca cường tráng giống như trâu, chắc chắn sức khỏe có thể qua.”
Bí thư chi bộ ách một tiếng, chậm rãi nói: “Cũng đúng.”
Ông ta quét mắt nhìn Hạ Tùng Bách, thân thể anh đúng là cao lớn rắn chắc. Nếu lấy lý do kiểm tra sức khỏe không đủ tiêu chuẩn, thì cũng không thể thuyết phục được người khác.
Em trai ông ta năm nay cũng thi đại học, có điều so với điểm sàn thì thiếu mất vài điểm. Nếu Hạ Tùng Bách không vào đại học thì có thể nhường suất đó cho em trai ông ta.
Trong nháy mắt bí thư chi bộ thôn do dự, suy nghĩ, Triệu Lan Hương đã nhìn ra suy nghĩ của ông ta.
Cô nắm chặt hai tay mình.
Bí thư chi bộ chuyển ánh mắt qua trên người của Triệu Lan Hương, dừng một chút nói: “Đây là trên huyện khen thưởng thành tích ưu tú của cô, hy vọng cô học tập chăm chỉ, không phụ kỳ vọng của Đảng và nhân dân, cống hiến hết mình cho sự nghiệp chủ nghĩa xã hội trong tương lai!”
Ông ta nói xong liền vội vàng ra về với những người tới báo tin vui.
Sau khi rời khỏi Hạ gia, bí thư chi bộ thôn quyết định sửa lại nguyện vọng của Hạ Tùng Bách, viết về gia đình Hạ Tùng Bách đang bị phạt cải tạo, xuất thân không tốt, như vậy Hạ Tùng Bách sẽ không có cơ hội để vào đại học Z, danh ngạch cũng sẽ được chuyển cho người khác. Người tiếp theo có thể thế vào chỗ trống của Hạ Tùng Bách, như vậy em trai ông ta có thể vào đại học.
Bí thư chi bộ thôn cũng không cho rằng hành vi của mình có gì sai trái. Trước hết, tư tưởng chính trị của “hắc ngũ” hỏng từ gốc, để bọn họ vào đại học cũng chỉ lãng phí danh ngạch. Trước kia, thành phần không tốt như thế này, ngay cả việc đăng ký đều sẽ không có cơ hội.
Hạ gia.
Triệu Lan Hương nhíu chặt đôi lông mày, quanh người bao phủ một tầng mây đen.
Hạ Tùng Bách nhìn biểu tình của Triệu Lan Hương, không giống như là đang vui vẻ. Đối với anh mà nói, kết quả này rất hài lòng, anh trêu ghẹo nói: “Môi em có thể treo lọ mỡ rồi đấy.”
“Làm sao vậy, không thi được điểm nhất thành phố nên thất vọng sao?”
“Nói thật, Lan Hương, em làm cho anh giật mình đấy, không nghĩ tới người yêu của anh lại là một cô gái học giỏi như vậy.”
Hạ Tùng Bách nghe xong tin vui của cô, cũng giống như là tin vui của bản thân.
Triệu Lan Hương đấm anh một cái, lúc này rồi còn trêu trọc cô, cô trừng mắt nhìn anh một cái: “Nhưng em hy vọng đạt được điểm cao nhất là anh.”
Hạ Tùng Bách thoải mái cười, khuôn mặt đẹp trai tỏa sáng khiến cho người ta khó có thể bỏ qua.
“Thì ra trong mắt em, anh lợi hại như vậy sao?”
Năm ngón tay của Hạ Tùng Bách cầm lấy tay của Triệu Lan Hương, bọn họ trước khi thi đã thống nhất đăng ký vào cùng một trường đại học, chỉ cần đạt đủ điểm là tốt.
Triệu Lan Hương được anh nắm lấy, trên tay rất ấm áp nhưng trong lòng thì lại lạnh căm căm.
Cô uể oải không vui trở về phòng, nhốt Hạ Tùng Bách ở ngoài cửa.
Hạ Tùng Bách không hiểu ra làm sao, có điều nhận được tin tốt như vậy, anh liền đi báo cho bà nội một tiếng.
Không nghĩ tới chân trước anh vừa mới đi nói cho bà nội, sau lưng lại có một tin tức khác truyền tới.
Bọn họ thở hồng hộc nói: “Tin mới nhất đây!”
“Đồng chí Hạ, anh được ba trăm sáu mươi tám điểm, là người đứng đầu ở tỉnh X! Đồng chí Hạ Tùng Bách, anh có nghe thấy không?”
Đây không phải là nằm mơ đi?
Hạ Tùng Bách đứng im, không tin vào tai mình.
Triệu Lan Hương nghe thấy, tức khắc cảm thấy trước mắt toàn là pháo hoa, bên tai giống như cũng nghe được tiếng pháo nổ.
Đây có lẽ là những âm thanh êm tai nhất mùa đông này, nó cứu vớt Triệu Lan Hương ra khỏi sương mù.
Cô nhíu mày: “Tại sao tin trước và tin sau không giống nhau, tin này có phải là thật không?”
Người báo tin thở hổn hển nói: “Thật sự, đây mới là tin chuẩn nhất, gần đến tết Âm lịch nên vội vàng đến hồ đồ, tin vui thật sự báo quá qua loa!”
Người này làm trong công tác giáo dục, anh ta lấy từ trong túi ra một bao lì xì rất dày, xin lỗi nói: “Đây là khen thưởng cho đồng chí Hạ Tùng Bách.”
Hạ gia ngày hôm nay vui sướng đến điên rồi, bọn họ sung sướng mà vây quanh Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Diệp trong lòng rối tinh rối mù nói: “Bách ca nhi từ trước đến nay đều luôn nỗ lực.”
Lý Đại Lực vỗ vai Hạ Tùng Bách nói: “Làm người khác phải lau mắt mà nhìn, quả thực không với tới được.”
Hạ Tam Nha giơ ngón tay cái lên: “Trạng Nguyên tỉnh nhé!”
Cuối cùng, bà nội Lý tổng kết: “Cháu từ nhỏ đều rất thông minh, lanh lợi, về sau lại càng phải nỗ lực.”
.....
Để chúc mừng việc vui này, bà nội Lý ra tay rất là hào phóng, thiếu chút nữa còn bảo người đi phát trứng gà đỏ. Nhưng sau khi suy nghĩ hồi lâu lại không cho người đi phát nữa, làm việc cần phải điệu thấp một chút. Vì thế, bà bảo cháu rể bắt một con gà làm thịt, lại lấy hết thịt lợn có trong nhà ra để chúc mừng.
Triệu Lan Hương giống như là đang uống Sprite lạnh, lúc đầu là lạnh căm căm, sau đó lại rất sảng khoái. Cô bị loại kỳ tích “Chê trước khen sau” này kích thích, lúc đầu thì khó chịu, giờ phút này lại cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời, sự việc tốt đẹp như vậy làm cô không nhịn được mỉm cười.
Triệu Lan Hương rất hạnh phúc, cô vui vẻ nấu một bữa tối thịnh soạn, một nồi lẩu thịt và làm thêm vài món ăn phụ.
Lý Đại Lực vì để bồi bổ cho vợ mà ngày mùa đông cũng đi vào núi sâu bắt cá. Bởi vậy, nồi lẩu hôm nay rất là phong phú, thịt gà, thịt lợn, cá đều có cả, vừa dinh dưỡng lại ăn rất ngon.
Triệu Lan Hương mời Cố Hoài Cẩn, Đường Thanh, Ngô Lương Bình và Chu Gia Trân đến ăn. Mọi người vây quanh nồi lẩu rất là náo nhiệt, hơn nữa hôm nay lại là ngày vui của Hạ Tùng Bách nên mọi người đều rất vui vẻ.
Lúc Đường Thanh đến mang theo thêm một người.
Triệu Lan Hương nhìn Tưởng Mỹ Lệ mặc một chiếc áo khoác rộng màu nâu thẫm và đội mũ Beret, ngạc nhiên nói: “Cô tới...thật đúng lúc.”
Hạ Tùng Bách từ sớm đã đi lên huyện mua rượu nếp, năm ngoái anh luyến tiếc mua, nhưng năm nay anh sớm đoán được Triệu Lan Hương sẽ đạt điểm cao trong kỳ thi, nên đã mua trước.
Tối nay vừa lúc mọi người tụ tập uống thống khoái. Kỳ thật đối với thành tích của bản thân, Hạ Tùng Bách cũng không có cảm giác gì, điều khiến anh vui vẻ nhất chính là có thể quang minh chính đại mà vào trường đại học với Triệu Lan Hương, dùng tri thức để thay đổi vận mệnh, đường đường chính chính nắm tay Triệu Lan Hương đến gặp ba mẹ của cô. Loại cảm giác này, Hạ Tùng Bách chỉ cần nghĩ đến cũng sẽ cảm thấy ngọt đến sâu răng.
Anh mỉm cười nói: “Thêm một người, càng náo nhiệt.”
“Đều ngồi xuống ăn đi.”
Cố Hoài Cẩn ngồi bàn bên cạnh, cảm khái nói: “Hạ tiểu tử, cậu tính toán học ngành gì?”
Hạ Tùng Bách nhìn Triệu Lan Hương, nói với Cố Hoài Cẩn: “Toán học.”
Cố Hoài Cẩn cực kì khó chịu, ông không ngừng đẩy mạnh tiêu thụ chuyên ngành kiến trúc của mình ,ông dừng lại một chút rồi nói: “Với thành tích của cậu không khó để vào Đại học T, tốt nhất cậu nên học khoa kiến trúc.”
Hạ Tùng Bách nhìn vào mắt của Triệu Lan Hương, vui tươi hớn hở trả lời qua loa câu hỏi của Cố Hoài Cẩn.
“Đã sớm chọn được trường rồi!”
Đường Thanh giơ chén rượu, theo thứ tự cụng ly với từng người, trêu chọc nói: “Điều ước mà tôi ước năm ngoái không phải là vô ích, năm nay mọi người đều tụ họp đông đủ.”
“Có điều về sau mọi người đều có tương lai riêng của mình, tôi chúc các vị tương lai tương sáng và mọi điều tốt đẹp nhất!”
Chu Gia Trân cao hứng tiếp lời: “Nói không sai, cụng ly vì tiền đồ của chúng ta, tôi nằm mơ cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến có một ngày sẽ như vậy.”
“Chúng ta đều thi đỗ vào đại học!”
Triệu Lan Hương nghe vậy, nhìn quanh một vòng, thật vậy....Mấy người đang ngồi tại đây, không phải đều chiếm được mấy cái danh ngạch của huyện sao, cố gắng từ cây cầu độc mộc trở thành sinh viên sao?
Ngô Lương Bình uống một ngụm rượu, có chút hài hước nói: “Bữa cơm đoàn viên này của đồng chí Triệu thật là có ma lực.”
Trong lòng Triệu Lan Hương không khỏi cảm khái vài phần. Một năm này mọi sự nỗ lực của mọi người đều không uổng phí, họ vì lý tưởng mà không ngừng phấn đấu. Chung quy sẽ có hồi báo, xem ra ông trời cũng thương tiếc cho sự nỗ lực của bọn họ.
“Không nói chuyện lý tưởng xa xôi, cũng không nói chuyện trước mắt, hôm nay chúng ta ăn thịt, uống rượu cho thật đã đi!”
Triệu Lan Hương đổ sa tế vào nồi lẩu, vớt thịt thái mỏng đã chín lên, trong phòng tràn ngập hương vị đồ ăn tươi ngon.
Rượu trong veo được rót vào một chiếc cốc sứ trắng, hương thơm say lòng người. Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào gương mặt tươi cười của Triệu Lan Hương, không say vì rượu, mà lòng người tự say.
Hạ Tùng Bách uống xong một ly lại tiếp một ly, lần đầu tiên uống thoải mái như vậy, phóng túng, giống như trời có sập cũng không sợ. Anh là Trạng Nguyên tỉnh nên không ngừng bị người khác mời rượu, anh rể mời, Đường Thanh mời, Ngô Lương Bình mời, cánh môi dính rượu, càng uống màu sắc càng đẹp.
Cái ly không đủ dùng, anh dứt khoát đổi thành bát, uống đến bát cuối cùng, anh lau miệng, lẩm bẩm với Triệu Lan Hương: “Anh đi tắm rửa một cái, trở về sẽ giúp em rửa bát.”
Triệu Lan Hương đồng ý, nhưng đợi rất lâu, đến tận khi cô đã rửa xong hết bát đũa rồi, vẫn chưa thấy Hạ Tùng Bách quay lại.
Cô liền bưng một bát canh giải rượu đến phòng của Hạ Tùng Bách.
Người đàn ông đang ngủ say sưa, trên môi vẫn còn nụ cười, cô nâng cổ anh lên, đút cho anh một bát sữa bò.
“Say chết người! Uống nhiều như vậy!”
Hạ Tùng Bách dường như cảm nhận được điều gì đó, đoạt bát trong tay cô, uống một hơi hết sạch, sau đó anh choàng tay qua thắt lưng của cô, ấn cô lên giường của mình. Hạ Tùng Bách vùi đầu vào giữa cổ Triệu Lan Hương và hít một hơi thật sâu.
Hạ Tùng Bách thở dồn dập, lẩm bẩm nói: “Hương Hương...”
Triệu Lan Hương sờ sờ khuôn mặt nóng rực của mình, hai người đều mặc áo bông dày ôm lấy nhau, mồ hôi nhễ nhại.
Hạ Tùng Bách vô thức cởi bỏ quần áo, hô hấp dồn dập không kìm nén được. Lúc này cả người anh giống như bị lửa thiêu đốt, một chút sữa không thể làm dịu cơn khát của anh. Cổ họng anh khô khốc, anh không ngừng nuốt nước bọt trong tiềm thức.
Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm vào hầu kết đang không ngừng chuyển động của Hạ Tùng Bách, đôi mắt của cô bị thu hút bởi lồng ngực rắn chắc và đôi mắt đen láy của anh dưới ánh đèn mờ ảo.
Đôi mắt ấy rất nóng bỏng và khó có thể kìm chế được.