Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương cúi đầu cười: “Trách không được hiện tại anh dành nhiều công sức để nuôi lợn như vậy, hóa ra từ nhỏ đã mơ ước đến nó.”

Hạ Tùng Bách không nói gì, chỉ chậm rãi đạp xe.

Đường núi gồ ghề lồi lõm, gió xuân dịu nhẹ lướt qua mặt anh, khi thì lại thổi nhẹ mái tóc của người con gái anh thương.

Hạ Tùng Bách nheo mắt lại, tận hưởng khoảnh khắc yên bình ngắn ngủi này.

Ngay sau đó, họ trở về thôn Hà Tử.

Hạ Tùng Bách bỏ bếp than mua được vào phòng chứa củi, xếp từng khối than lại, dùng củi nhóm lửa. Hạ Tùng Bách xử lý sạch sẽ số xương hôm nay mang từ trại lợn về, sau đó bỏ vào trong nồi hầm.

Than đá đen như mực ánh lên ánh nhũ, bị củi lửa dưới đáy lò liếm đỏ như một khối sắt đỏ rực.

Tiếng củi cháy tí tách vang lên, sau đó rực lên một ngọn lửa chói mắt, Hạ Tùng Bách nghĩ tới từ nay về sau, Triệu Lan Hương chỉ cần nhàn nhã để ý những thứ trong nồi là được.

Không có khói hun, không bị chảy mồ hôi.

Triệu Lan Hương sau khi về phòng thì lấy đôi giày từ trong túi ra, lén lút gọi Hạ Tùng Bách lại.

Cô ấn anh ngồi xuống, sau đó nói: “Tới đây ngồi xuống, cởi giày ra đi.”

Khuôn mặt Hạ Tùng Bách đột nhiên đỏ ửng lên.

Triệu Lan Hương lấy đôi giày mà cô quay trở lại mua ra trước mặt Hạ Tùng Bách.

“Anh đi thử xem, lần sau anh đi đàm phán công việc với chủ quản nhà xưởng thì mang nó vào.”

Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn đôi giày da dành cho nam, màu đen, mặt giày bóng loáng, anh dùng ngón tay thô ráp của mình sờ sờ bề mặt đôi giày, an tĩnh mà quan sát rất lâu.

Hạ Tùng Bách yên lặng mang nó vào chân, đi rất vừa châ, cũng thực sự rất không được tự nhiên. Đôi chân này quen đi giày rơm, giày vải, sợ làm hỏng đôi giày cao cấp đắt tiền này. Đôi chân to lớn quen dẫm lên bùn, đi giày da vào giống như chui vào lồng sắt, vô cùng gò bó.

Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách cẩn thận đi vào, khuôn mặt lại tỏ vẻ buồn rầu, nói: “Nhìn bộ dạng biệt nữu của anh xem, sau này ở trong phòng đi nhiều lên sẽ quen thôi.”

“Em gọi anh đến là còn có chuyện khác.”

Nói xong, Triệu Lan Hương từ trong hành lý lấy ra bộ sách giáo khoa vất vả mang từ thành phố G về, đặt sách giáo khoa toán lên trên mặt bàn.

Cô dùng giọng điệu kiểm tra một người đàn ông nói: “Anh nói bà nội dạy anh toán học rồi, vậy để em kiểm tra xem, bà nội đã dạy anh những gì.”

“Tới đây.” Cô vỗ vỗ vị trí ngồi bên cạnh mình, hất càm lên với Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách nhìn bộ dáng nhấp môi không phục của Triệu Lan Hương, thoải mái cười cười.

“Xương ống đang hầm ở phòng bếp còn cần ba tiếng nữa mới xong, hôm nay lại không có việc gì, anh sẽ cho em xem bà nội đã dạy anh những kiến thức lợi hại như thế nào.”

Ôi, khẩu khí của anh còn rất lớn nha.

Triệu Lan Hương không khỏi liếc mắt nhìn anh, đè xuống khóe môi đang nhếch lên, nhường vị trí chủ vị cho anh đọc sách, giải đề.

Hạ Tùng Bách mở sách giáo khoa ra, chữ viết xinh đẹp phủ kín mặt giấy, làm cho anh phải nhìn kỹ. Tuy rằng bộ sách này là của mấy năm trước nhưng được Triệu Lan Hương bảo quản rất tốt.

Anh hắng giọng nói: “Rất lâu rồi không xem sách toán, để anh làm quen lại một chút được không?”

Trên thực tế, Hạ Tùng Bách đã lớn như thế này, nhưng anh chưa bao giờ nhìn qua sách giáo khoa trông như thế nào. Anh không có đi học vỡ lòng, chỉ có bà nội ở trên trang giấy viết những công thức cho anh xem.

Hạ Tùng Bách một bên đọc sách, một bên tham lam nhìn những dòng chữ của Triệu Lan Hương lưu lại.

Khuôn mặt thâm trầm thấp thoáng ý cười, ánh mắt lộ ra chút tia sáng.

Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách quả thực đang nghiên cứu sách toán, cô không biết anh chỉ tạm thời học hay đang thực sự ôn tập, bất kể là thế nào, cô cũng muốn xem. Cô chống cằm, nhìn sống lưng thẳng tắp của anh, tư thế nghiêm túc, chính trực mà lật sách.

Đường nét của người đàn ông này cao và sâu, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mím lại thành một đường, dáng vẻ nghiêm túc làm cho người nhìn vui vẻ.

Cô cũng không thúc giục anh, mà cười tủm tỉm nói: “Không liên quan nhưng xương ống ninh càng lâu thì hương vị càng ngon.”

“Anh cứ chậm rãi mà học đi, học cẩn thận chút.”

Hạ Tùng Bách mới đầu xem đều có chút khó hiểu, nhưng sau khi cần bút tính toán một chút, anh nhận ra những kiến thức này trước đây bà nội đã từng dạy qua. Vừa nhìn vừa viết, rất nhanh Hạ Tùng Bách đã xem xong một nửa cuốn sách.

Triệu Lan Hương lấy bài thi cuối kỳ đã sớm chuẩn bị được kẹp ở trong một cuốn sách ra, xóa bỏ đáp án để Hạ Tùng Bách giải.

Tờ giấy đã bị chuyển sang hơi ố vàng, không khí ẩm ướt ở thành phố G mang lại cho nó một mùi rất nhạt của những trang giấy bị mục nát.

Hạ Tùng Bách muốn cảm ơn đôi giày da của Triệu Lan Hương nên kiên nhẫn làm bài kiểm tra cô giao cho.

Bài thi trong thời gian hai tiếng, Hạ Tùng Bách chỉ viết nửa tiếng, sau đó liền thôi.

Triệu Lan Hương thúc giục anh: “Anh làm mất mặt bà nội rồi, viết nhanh đi, không được để trống.”

Cô dừng lại rồi nói: “Em chấp nhận cho anh xem lại sách, sau đó làm tiếp.”

Hạ Tùng Bách vốn dĩ chỉ muốn cùng cô chơi đùa một lúc, không ngờ cô lại dụng tâm như vậy, còn chuẩn bị bài thi cho anh làm. Nhưng nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, huyệt thái dương của anh hơi nhói lên: “Không làm nữa.”

“Làm xong cũng không được cái gì, không bằng để anh đi làm việc. Anh .....”

Triệu Lan Hương nghiêng người, hôn nhẹ vào cằm của Hạ Tùng Bách một cái. Gốc cằm hơi xanh là nét thanh xuân của một người đàn ông nhưng hàm dưới căng chặt lại làm cho con người anh trở nên kiên nghị và có trách nhiệm .

Cô mỉm cười nói: “Sao lại vô dụng.”

“Làm xong nó, người yêu sẽ hôn môi.”

Hạ Tùng Bách lập tức hai mắt bừng sáng, yên lặng cúi đầu làm bài thi, bên tai đỏ lên, trái tim cũng đập thình thịch.

Cơn gió nhẹ lướt qua những trang sách, làn gió xuân khiến trái tim anh trở nên khô nóng.

Hạ Tùng Bách cố gắng nhẫn nại, bĩnh tĩnh đọc nốt nửa cuốn sách, sau đó cúi đầu làm bài tập, mực bút vẽ trên mặt giấy ố vàng giống như một bông hoa đang nở.

Hạ Tùng Bách đặt bút xuống, tiện tay đóng cửa sổ lại, sau đó chợt quay đầu lại ôm lấy cô gái ngọt ngào, xinh đẹp bên cạnh, yêu cầu phần thu lao mà anh nhận được.

Phải cho cô gái này nếm thử sự lợi hại của đàn ông thì cô ấy mới thức thời được.

Bên trong căn phòng mờ ảo có mùi vị của mùa xuân và hormone mạnh mẽ của thanh niên, tạo ra phản ứng hóa học tuyệt vời.

Trái tim của Triệu Lan Hương đập thình thịch,cố liếc nhìn tờ giấy được viết kín còn lem chút mực, đôi môi của cô bị Hạ Tùng Bách mạnh mẽ xâm chiếm.

Một chút lý trí cuối cùng quan tâm đến bài thì bị sự nhiệt tình nóng bỏng của anh xóa sạch không còn bóng dáng.

...........

Sau nụ hôn, Triệu Lan Hương phải mất một lúc mới thanh tỉnh, cô vướt môi, căm giận trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách vì đuối lý mà khúm núm thu dọn đám lộn xộn trên bàn, anh lấy giấy lau đi vết mực vương trên bàn, tiếc hận nói: “Đáng tiếc viết nửa ngày, đều hỏng mất rồi.”

Triệu Lan Hương bất mãn nói: “Như vậy là cuối cùng anh vẫn không hoàn thành bài tập!”

Cô chống eo, nhếch mắt lên, giống như một bà thím ở trên đường chuẩn bị mắng nhau: “Anh phải bồi thường cho em.”

Kỳ thật, mục đích ban đầu của cô đã đạt được, cô chỉ là muốn cho anh đọc nhiều sách hơn, lấy lại chút kiến thức trung học. Bài thi bị làm hỏng, đều không sao cả, nhưng lòng tham của cô càng ngày càng nhiều.

Hạ Tùng Bách chột dạ, nghĩ nghĩ nói: “Nếu không để anh viết lại trọng tâm một lần nữa?”

Triệu Lan Hương ánh mắt trong treo, nghiêm túc nói: “Không được.”

“Là đàn ông mà chỉ viết lại một lần, có bản lĩnh thì viết nhiều đi, thiếu nợ phải bồi thường ,đó là thiên kinh địa nghĩa.”

Hạ Tùng Bách bị cô nói cho cứng họng, anh cúi đầu nhìn cô, sau một lúc phát hiện không phải Triệu Lan Hương đang đùa giỡn, cổ họng anh cuộn trào, khô khốc, anh gian nan mà đồng ý với giọng điệu ôn nhu.

“Được.”

Thời gian thân mật mà bọn họ dành cho nhau bị giảm bớt bởi vì anh còn phải làm bài tập. Anh sẽ cố gắng để cố gắng để cùng cô làm nhiều bài thi hơn nữa.

.........

Sau khi Hạ Tùng Bách đi rồi, Triệu Lan Hương nhanh tay sửa sang lại bài thi đã bị anh làm dây mực vào, so đáp án, cô thấy đáp án của anh chính xác rất cao.

Có thể thấy được kiến thức cơ bản của anh nắm rất tốt.

Triệu Lan Hương không khỏi cảm thán công lực thân hậu của bà nội Hạ Tùng Bách. Những giáo viên trung học dạy mười mấy năm chỉ sợ không có phương pháp dạy tốt như bà. Khó trách, ông chồng già nhà cô có thể từ hai bàn tay trắng mà dựng lên cơ nghiệp sau này, điều này liên quan rất nhiều đến tâm huyết dạy dỗ của lão nhân gia.

Ánh mắt Triệu Lan Hương bất giác trầm xuống.

Dù gia cảnh của Hạ Tùng Bách không tốt nhưng cô vẫn hy vọng anh có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học năm nay. Tỷ lệ xét tuyển vào đại học năm nay thấp đến mức hàng chục năm sau vẫn chứa bứt phá được. Bởi vì kỳ thi đại học do nhà nước công bố chưa tới hai tháng, trong khảng thời gian ngắn như vậy, hàng triệu thanh niên có học dù cầm bút lên, căng đầu ôn tập nhưng kết quả lại không đạt được như mong muốn.

Trong những năm hỗn loạn vừa qua, nền giáo dục trung học không đồng đều, lòng người hoảng sợ, cho dù là học sinh hay giáo viên đều không có tâm trạng đi học, đi học chỉ là lấy lệ. Những người thanh niên trí thức năm thứ ba (chỗ này theo mình hiểu là những người trước khi cuộc cách mạng văn hóa nổ ra thì vừa học hết cấp ba, sau đó bị điều xuống nông thôn làm việc, giống như Chu Gia Trân, tính đến thời điểm mà nhà nước cho phép thi đại học lại thì cũng được ba năm) có nền tảng kiến thức vững chắc hơn những thanh niên đang được giáo dục ở trường học. Tuy nhiên, những người này đã kết hôn vì cuộc sống sinh hoạt mà phải làm lụng vất vả, đã từ bỏ cơ hội học tập và thi lại kỳ thi tuyển sinh đại học năm 1977.

Trong thời đại đó, cô cũng có nghe nói một người nghèo và lạc hậu ở một thị trấn nọ được nhận vào trường đại học. Nhưng vì cả làng trên xóm dưới chỉ có mình anh ta là thi đậu đại học, nên đành phải đặc cách cho anh ta lên đại học.

Kinh tế, giáo dục của thành phố N vốn lạc hậu, tỷ lệ nhập học thấp nhất cả nước. Triệu Lan Hương càng nghĩ ánh mắt càng tối thêm.

Mưa sự tại nhân thành sự tại thiên, đánh cuộc một lần thì đã sao?

............

Các xã viên ở đại đội một và đại đội hai của thôn Hà Tử lại cãi nhau, đại đội trưởng đội hai Lý Lai Phúc ở giữa hoà giải.

Lý Đại Ngưu nói: “Mấy tên giảo hoạt này, chờ anh trai của tôi tới thu thập đi!”

Anh ta dừng lại một lúc lại nói: “Anh ấy hiện tại có thể đứng lên, rất nhanh có thể tham gia lao động.”

Lý Lai Phúc lau mồ hôi, nói: “Người xưa có câu gì ấy nhỉ, không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều. Những lời này quả thật không nói sai.”

Miễn cưỡng tốt nghiệp tiểu học-Lý Đại Ngưu nghe xong, mông lung, dữ nói: “Con mẹ nó, anh nói tiếng người đi.”

Lý Lai Phúc hít điếu thuốc, phun ra một ngụm khói, thờ ơ nói: “Còn có thể nói thế nào, còn không phải ruộng nước dễ canh tác, nên mọi người đều muốn tranh miếng thịt béo bở này sao?”

“Chia như thế này là một bài toán khó, suy cho cùng thì ai cũng không muốn mệt mỏi, mọi người đều muốn nhàn hạ.”

Lý Đại Ngưu nói: “Chỉ là mấy mảnh ruộng nước thôi mà, còn khó phân chia sao? Để các nhân viên kế toán lấy thước đo đều, sau đó để mọi người rút thăm là được!”

Lý Lai Phúc nhìn chằm chằm Lý Đại Ngưu,nói: “Cậu không phát hiện mùa xuân năm nay mưa rất ít sao?”

“Chỗ ruộng nước này không dễ chia.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK