Sau cơn mưa, không khí tràn ngập hơi thở trong lành, Hạ Tùng Bách đã ngửi thấy tất cả sự ngọt ngào. Mùi hương cây sơn chi ngọt ngào trên người cô bao bọc lấy anh, bộ quần áo mỏng manh cô mặc truyền đến cảm giác mềm mại lạ thường.
Hạ Tùng Bách cảm thấy cổ họng rất ngứa.
Anh ho khan một tiếng: “Không cần ôm chặt như vậy.”
“Anh rất ổn.”
Triệu Lan Hương không thể nhịn được cười.
“Anh thẹn thùng à?”
Triệu Lan Hương rụt lại cánh tay đang ôm Hạ Tùng Bách, cầm lấy đèn pin chiếu sáng đường núi tối đen.
Một đường trầm mặc không nói gì, trên đường lầy lội để lại một vết bánh xe sâu dài.
..........
Thừa dịp trời chưa sáng, hai người đã thuận lợi an toàn mà về đến nhà.
Hạ Tùng Bách cất xe ở chuồng bò, lấy thịt lợn treo ở trên tay lái xuống, đột nhiên anh quay đầu hỏi cô: “Hôm nay Lương Thiết Trụ bảo em tới đó à?”
Triệu Lan Hương lắc đầu, hàm hồ nói: “Em tự mình đi tới đó.”
Tuy rằng để đi được đến đó, cô phải dùng đến một vài thủ thuật, người bình thường sẽ không giống như cô “Dụng tâm lương khổ” như vậy. Nhưng Triệu Lan Hương muốn Hạ Tùng Bách có thể chú ý một chút, cho nên không nói rõ cách để có thể tìm được anh.
Sắc mặt thả lỏng của Hạ Tùng Bách biến mất, lập tức trở nên ngưng trọng.
Sau một lúc lâu, anh mới nói: “Anh biết rồi, em quay về ngủ đi.”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Lúc này, chuồng bò truyền ra một chút tiếng động, Hạ Tùng Bách nói: “Khoan đã, em đi gọi chị cả dậy đi.”
Nói xong, Hạ Tùng Bách vén tay áo lên, đi về phía chuồng bò.
Triệu Lan Hương lúc này mới nhớ ra, tối hôm qua chị cả Hạ có nói phải đỡ đẻ cho bò, không nghĩ tới lại vỡ nước ối vào lúc này. Cô nhanh chóng cất thịt vào phòng bếp, sau đó chạy đi gọi chị cả Hạ dậy.
Chị cả Hạ bò dậy rất nhanh, đi vào chuồng bò nhìn thoáng qua: “Đẻ lứa đầu, sinh sản sẽ khó khăn, chắc phải đợi rất lâu.”
Chị bỗng nhiên nhìn em trai đang đứng trong chuồng bò, lại đưa mắt nhìn sang Triệu Lan Hương, đôi mày nhăn lại, đang nghĩ làm sao hai người này lại ở đây.
Hạ Tùng Bách ho nhẹ một tiếng, xoay người trở về phòng ngủ.
Triệu Lan Hương nhanh chóng giải thích: “Vừa rồi nó làm ồn, khiến em không ngủ được, liền đi tìm chị.”
Triệu Lan Hương đi theo chị cả Hạ một lúc, chỉ thấy chị lấy cỏ khô cắt ra trộn lẫn với ngô đem cho bò ăn.
Chị cả Hạ nhìn đôi mắt thâm quầng của cô: “Em đi ngủ đi, thức dậy, lại xem.”
Triệu Lan Hương ngồi xổm rất lâu mà chưa thấy bê con ra đời, hứng thú vừa mới phát sinh rất nhanh liền biến mất. Thức dậy từ nửa đêm, hiện tại thực sự rất buồn ngủ, cô ngáp một cái rồi nhanh chóng trở về phòng.
Lúc Triệu Lan Hương tỉnh lại thì mặt trời đã lên rất cao, cô lập tức rửa mặt, sau đó chạy đến chuồng bò, bò đã sinh xong, hiện tại đang liếm láp thân mình dính nhớt của con bê con.
Một người đàn ông trung niên lạ mặt đang thu dọn đống hỗn độn, gương mặt chữ điền nghiêm túc cứng đờ, khớp xương ngón tay cái dày và cứng, đang tỉ mỉ thu dọn bọc nhau thai của con bò.
Ông nói: “Diệp tỷ nhi, cái này cháu lấy về mà nấu ăn đi.”
Nhau thai bò và thịt bò cũng không có gì khác nhau, mấy năm này để ăn thịt bò là rất khó, cho nên cái này rất quý. Đặc biệt, hiện tại nhà nước cấm giết mổ trâu bò, trên thị trường gần như là không có thịt bò, cho nên món thịt bò không dễ gì mà có được.
Chị cả Hạ lắc đầu: “Chú cầm về đi.”
Chú Đức bỗng nhiên chú ý tới một người xa lạ, ông cảnh giác nhìn Triệu Lan Hương.
Vì chị cả Hạ không nói được nên cũng không giới thiệu hai người làm quen với nhau.
Chị cả Hạ kéo tay áo chú Đức: “Cô ấy không phải người xấu.”
Triệu Lan Hương nói thay chị: “Cháu là sinh viên đến ở tại nhà họ Hạ, cháu họ Triệu.”
Chú Đức mặt mày nghiêm túc gật đầu, ông quay sang nói với chị cả Hạ: “Chú đi chào hỏi phu nhân đã.”
Chị cả Hạ gật đầu.
Chú Đức đi đến cửa phòng bà Lý, ông không vào, mà đứng bên ngoài cung cung kính kính cúi đầu mấy cái.
Hạ Tam Nha mở cửa đi ra, vừa đúng lúc bắt gặp, liền bị hoảng sợ.
Bà Lý ngồi ở trên ghế quay đầu lại nhìn, sắc mặt bà trầm xuống: “Bái cái gì mà bái.”
“cCòn đứng ngây ngốc làm gì, chê mệnh ta chưa đủ dài sao?”
Chú Đức lau mồ hôi nói: “Phu nhân vui là tốt rồi, tôi không bái nữa.”
Ông đứng lên, lấy ra một túi gạo và ít thịt lợn, đi nhanh vào bếp, ông đã “ hầu hạ” phu nhân cả đời, hiện giờ muốn làm cho phu nhân một bữa cơm trưa phong phú. Nhưng ông phát hiện trên bàn đã để mấy xâu thịt lợn, lu gạo cũng nhiều, tầm mắt xoay chuyển, lướt nhìn một lượt khắp gian bếp.
Một túi bóng trắng đựng đầy bột Phú Cường, dầu muối tương dấm đều có đủ, phòng bếp đơn sơ mọi khi đến ông cũng không nhìn nổi, hiện giờ có cảm giác như ‘Chim sẻ tuy nhỏ nhưng đều đầy đủ’.
Trong mắt chú Đức tràn ngập nghi ngờ và kinh ngạc.
Ông nhớ tới sinh viên họ Triệu đến ở tại nhà họ Hạ, rất nhanh đã thu hồi sự khiếp sợ, đi vo gạo nấu cơm, lại đi ra vườn hái được một bó khoai lang đỏ, xào một đĩa thịt lợn, cùng một đĩa rau xanh. Cơm đã nấu chín, ông thét to gọi mọi người tới ăn cơm.
Đã đến giữa trưa, Triệu Lan Hương hiếm khi được một hôm “nghỉ việc”, cô không dấu vết mà liếc mắt đánh giá người đàn ông được gọi là chú Đức này. Phát hiện, ông đối với tất cả mọi người đều rất cung kính, sau khi làm xong bữa cơm trưa, ông cũng không ăn, mà nhìn bọn họ ăn.
Triệu Lan Hương gắp một miếng thịt lợn, mùi vị cũng tạm được, ăn vào trong miệng có cảm giác cứng, không giống như thịt mà Hạ Tùng Bách mang về từ lò mổ. Thịt lợn mà hôm qua không ăn hết, cô đã đem làm thịt kho. Đĩa thịt lợn này khẳng định là thịt mà người đàn ông này mang đến.
Nhưng Triệu Lan Hương nhìn ông, bản thân ông cũng mặc quần áo cũ, chắp vá chằng chịt, có vẻ rất nghèo, như vậy trong nhà hẳn là cũng không tốt đi.
Hạ Tùng Bách nói: “Cùng ăn đi, cơm rất nhiều, ăn xong chú mang một ít thịt lợn về.”
Chú Đức rất cảm kích “Ai” một tiếng, sau đó xới cơm ăn.
Ăn xong cơm trưa, chú Đức chủ động làm hết công việc trong nhà, sau khi làm xong hết thảy, ông lau mồ hồi, rồi vào phòng bà Lý.
Người đàn ông cao lớn, thành thật gục đầu xuống nói: “Phu nhân, tôi là vì Tứ Nha nhà tôi mà tới.”
“Năm ngoái, tôi đã đưa nó đến đây chào hỏi phu nhân, phu nhân còn nhớ nó không? Tuy rằng tay chân nó không được nhanh nhẹn, chỉ bình thường, sức lực cũng bình thường, nhưng được cái cần mẫm thành thật. Vợ tôi rất yêu thương nó, trong nhà có đồ ăn ngon, đồ uống tốt đều để dành cho nó, nuôi dưỡng nó mập mạp khỏe mạnh, năm nay tuổi cũng không sai biệt lắm....”
“Nếu Bách ca nhi có thể nhìn trúng Tứ Nha, thì cuối năm tôi sẽ đưa nó đến bên phu nhân, lễ hỏi...lễ hỏi tôi đều không cần.”
Bà Lý trầm mặc hồi lâu.
Bà nói: “Làm gì có chuyện cưới vợ không cần sính lễ, ông nói hồ đồ gì vậy?”
Đầu chú Đức càng cúi thấp hơn, ông nói: “Phía trên Tứ Nha có ba anh trai, vốn dĩ cũng không muốn nuôi thêm một đứa con gái nữa nhưng tôi giữ lại, nó là do Bách ca nhi mà nuôi.”(câu này hình như là chú Đức đang nói: lẽ ra khi đẻ ra một đứa con gái thì ông ấy định bỏ đi nhưng vì Hạ Tùng Bách bảo sẽ nuôi nó, nên chú Đức đã giữ lại)
Chú Đức ban đầu là người làm tại nhà họ Hạ, giúp Hạ gia chăm sóc ngựa và bò, là người thành thật, tốt bụng. Khi còn nhỏ ông thiếu chút nữa bị chết đói vì mất mùa, được bà Lý cứu sống và đưa về nhà, từ đó ông trở thành người làm ở nhà họ Hạ.
Bà Lý thở dài nói: “Ông đúng là người cổ hủ.”
“Hiện tại xã hội sớm đã không còn cái gì gọi là phu nhân, lão gia nữa rồi, ông là một người tự do, hãy sống vì bản thân mình, về sau không cần lại tới nhà họ Hạ nữa...”