Hạ Tùng Bách cùng Triệu Lan Hương nghe vậy, đều không khỏi mỉm nhau khi nghe những lời này.
Anh và cô đều nhớ tới chặng đường gian nan tới thành phố S năm đó, lúc đó trên đường cũng bị trêu ghẹo như vậy.
Lúc này Hạ Tùng Bách không cần lúng túng, xấu hổ mà cam chịu nữa, anh đã có thể ưỡn ngực vui vẻ nói: “Đúng vậy, tháng này tụi con vừa mới kết hôn!”
“Chuẩn bị đưa cô ấy về nông thôn làm rượu mừng.”
“Thì ra là như vậy, cậu phải đối xử tốt với vợ mình đó, vợ cậu bằng lòng cùng cậu về nông thôn sống cũng không dễ dàng với cô bé chút nào.” Bác gái nói.
Triệu Lan Hương đã cười đến mức không khép được miệng, cố tình Hạ Tùng Bách nghiêm túc trả lời: “Đây là đương nhiên ạ!”
“Đầu năm nay khó được cô gái thành phố nào bằng lòng cưới tiểu tử nghèo, con sẽ yêu quý, trân trọng, dùng cả trái tim để đối xử với cô ấy.”
Giọng của anh vừa trầm thấp lại rõ ràng, giống như thằng nhóc nghèo nhà quê thực sự vui vẻ đến choáng váng.
Hành trình một ngày một đêm kế tiếp, anh đã làm mọi thứ với sự dịu dàng mà một người chồng nên có, đưa cơm ba bữa, kêu đến là đến bảo đi là đi, còn cùng tâm sự giải sầu. Làm các cô gái trên cùng toa tàu dù chưa có hay đã có gia đình đều ngưỡng mộ Triệu Lan Hương.
Bọn họ rất nhanh đã về tới thôn Hà Tử.
Thời điểm Triệu Lan Hương bước chân lên mảnh đất này, nhìn thấy phong cảnh quen thuộc, mắt như có cát bay vào, không khỏi cảm thấy cay cay.
“Cuối cùng thì mình cũng đã trở lại đây.”
Trước mắt cô hiện lên cảnh năm đó cô ngồi ù ù trên xe bò, nói chuyện cùng người trong làng, cô vừa đi vừa lau nước mắt. Cũng không dám quay đầu lại nữa, dường như nhìn thêm một chút thì không cất bước nổi.
Hạ Tùng Bách hứng thú bừng bừng nói: “Anh dẫn em đi xem một thứ.”
Anh mang theo balo hành lý nặng mà nắm tay cô chạy.
Dọc theo đường đi không khỏi gặp mặt người quen, “Ai nha, thằng hai Hạ đã trở lại.”
“Đại học nghỉ rồi à?”
“Cô gái mà cậu nắm tay là ai vậy……”
Tim Triệu Lan Hương đập như trống bỏi, hô hấp dồn dập, Hạ Tùng Bách dẫn cô tới chuồng bò.
Anh lấy một cái chìa khóa mỏng từ trong ngực ra, “răng rắc” một tiếng mở ổ khóa. Anh lấy tấm bạt đậy ở phía trên xuống, một chiếc xe đạp Phượng Hoàng đen sáng bóng lọt vào tầm mắt Triệu Lan Hương.
Một khắc cô nhận ra nó kia, kinh ngạc đến nỗi che miệng lại.
Giờ khắc này, cảm xúc phức tạp trào dâng lên trong lòng Triệu Lan Hương, trong lòng dâng lên bao cảm xúc phức tạp, mũi chua xót, nước mắt chậm rãi rơi.
“5 năm, nó…… thế mà vẫn còn.”
Cô cho rằng, nó đã sớm bị mưa gió năm tháng mài mòn thành một đống phế liệu, bị Hạ Tùng Bách vứt bỏ hoàn toàn.
Thời điểm cô rời đi năm đó, nó đã bắt đầu rỉ sét.
Chiếc Phượng Hoàng này là mùa hè năm 1976, Triệu Lan Hương đã dùng rất nhiều đồ ăn ngon để đổi lấy từ trong tay Đường Thanh, thuận tiện cho anh “Đầu cơ trục lợi”. Một chiếc xe đạp mang theo vô số kỷ niệm của họ. Bọn họ đã cùng ngồi trên chiếc Phượng Hoàng, cùng trải qua bao gió táp mưa sa, đi qua xuân hạ thu đông.
Anh nỗ lực đạp xe làm việc, dần dần cải thiện tình trạng túng quẫn trong nhà; anh đạp xe chở cô lén lút hẹn hò yêu đương trên núi.
Triệu Lan Hương vừa nhìn thấy chiếc xe đạp Phượng Hoàng này, ký ức năm đó ùa về như đê vỡ.
Hạ Tùng Bách đưa tay vuốt ve lớp sắt rỉ của nó, nói: “Nhìn thì còn mới, nhưng thật ra có nhiều linh kiện đã hư đến nỗi không dùng được nữa, anh đã thay hết cái này tới cái khác.”
Anh chỉ vào xích xe đạp, cảm thán nói: “Năm em đi đó, xích xe đứt, lốp xe cũng nổ.”
“Năm thứ hai, bánh răng của nó bị gãy.”
“Năm thứ ba rất nhiều linh kiện của nó đều rỉ sét.”
Hạ Tùng Bách bình đạm kể lại những gì chiếc Phượng Hoàng đã phải trải qua, Triệu Lan Hương hít mũi, không ngừng lau nước mắt.
Hạ Tùng Bách nói: “Nó là đồ vật quý giá nhất mà em tặng cho anh, anh không thể để nó hư được, hàng năm đều sơn để nó để khỏi rỉ sét, thay những linh kiện bị hư.”
“Anh thật đáng ghét, nói những việc này cho em nghe làm gì chứ.” Triệu Lan Hương sụt sịt nói.
Hạ Tùng Bách cười nói: “Nó từng là một món đồ xa xỉ, anh đã từng mua không nổi nó, là em tặng cho anh, anh mới có thể dùng tới nó. Sau đó anh đi học đại học, nó cũng mất đi tác dụng. Nhưng nó vẫn món đồ mà anh quý trọng. Lan Hương, anh muốn nói với em.”
“Tuy rằng thời gian có chút vô tình, sẽ mang đi rất nhiều thứ. Nhưng chỉ cần dụng tâm giữ gìn thì nó vẫn luôn tồn tại cùng chúng ta.”
“Tình cảm cũng như vậy, giữ kỹ trong tim thì nó sẽ không cũ đi. Hy vọng trăm năm sau thì tình cảm của chúng ta vẫn giống như hôm nay.”
Nước mắt Triệu Lan Hương như vỡ đê, cô vỗ mạnh vào ngực Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách ôm cô, “Đừng khóc, sao lại dễ khóc thế này?”
“Anh còn muốn làm cho em vui vẻ mà.”
“Anh dẫn em đi làm vài chuyện vui vẻ nè.”
Choạng vạng ngày hôm đó, lần đầu tiên Hạ Tùng Bách nghiêm túc ngồi ngắm hoàng hôn cùng vợ mình, phong cảnh nông thôn tươi đẹp như bức hoạ trải dài, đẹp không sao tả xiết. Chim di trú từ phương Bắc vỗ cánh bay qua đỉnh núi, thành hình chữ “nhân” biến mất trong rừng cây. Chỉ còn lại tiếng chim thanh thúy, xa xăm, uyển chuyển.
Nắng chiều xa xôi nơi chân trời đang chậm rãi lặn xuống sườn núi, ráng chiều muôn màu muôn vẻ, sáng lạn rực rỡ, đỏ rực như lửa, ánh tía chiếu rọi mọi ngóc ngách.
Hạ Tùng Bách nói: “Hình như chị cả kêu anh, em ngồi đây chờ anh, anh đi một chút sẽ quay lại.”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Ước chừng qua nửa giờ, Triệu Lan Hương ngồi xổm đến tê chân, cô chuẩn bị quay về nhà rửa rau nấu cơm, không ngờ có người vỗ vai mình.
Là Hạ Tùng Bách đã quay lại, trên tay anh cầm một bó bông gòn đỏ rực, mỉm cười nói: “Bó hoa đầu tiên của mùa đông này.”
Bông gòn tụ lại thành một cụm, như ngọn lửa, nhuỵ hoa màu vàng nhạt như được thoa phấn, nụ hoa đẹp như đèn lồng tinh xảo, lung linh, trong trẻo. Từng bông như những liệt nữ thướt tha trong gió lạnh, nhiệt tình như lửa, bung tỏa thịnh thế mỹ nhan làm người ta kinh ngạc.
Triệu Lan Hương cảm thấy đời mình sẽ không có khoảnh khắc cảm động nào làm cô muốn khóc hơn lúc này.
Cô nhận bó hoa trong tay anh, nghèn nghẹn nói: “Anh như thế nào lại đi hái hoa!”
“Đáng ghét! Bách ca nhi, anh thật tốt.”