Sau khi Hạ Tùng Bách quay lại khách sạn, cũng không nghỉ ngơi, mà nhờ quan hệ mua một đĩa nhạc của Đặng Lệ Quân phát hành mùa xuân năm 1980, mượn máy hát duy nhất của khách sạn. Trong khoảng thời gian bôn ba, anh cũng nghe được câu chuyện về cuộc đời của nữ ca sĩ này.
Chạng vạng tối, anh thắp đèn và lặng lẽ lắng nghe những bản nhạc du dương, dịu dàng trên máy hát.
Hát hết bài này tới bài khác, nhưng anh chỉnh máy hát và chỉ nghe bài hát đó.
Chỉ cần là album có trên thị trường, Hạ Tùng Bách đều mua về. Trong một đêm anh đã nghe hết các ca khúc của Đặng Lệ Quân.
“Tôi nguyện ngược dòng để ôm lấy cô ấy.”
Bên rừng núi xanh tươi sau cơn mưa, tiếng hát trong veo của người con gái cứ du dương, lúc đó anh đang thầm nghĩ thật hợp cảnh, quả thực là như vậy.
“ Biết làm sao khi phía trước có biết bao hiểm nguy mà con đường tôi đi vẫn còn xa, còn dài.”
Mặc kệ con đường lầy lội, quanh co, anh đã thầm quyết tâm , anh nghèo, nhưng cho dù con đường phía trước có dài hơn, anh đều sẽ nỗ lực bước qua đưa cô về nhà, sẽ không giống người đàn ông vô dụng trong bài hát kia.
Hết bài này đến bài khác, tiếng hát từng đợt du dương bên tai không dứt.
“Anh đã từng cho em vui vẻ, cũng từng cho em hạnh phúc.”
Khi cô hát, anh vừa vặn ăn bánh bao chiên, nhân rau hẹ mặn vậy mà anh nếm được vị ngọt, không thể trách anh được, giọng cô ấm áp lại dính dính như vậy, ngọt đến làm người phát run.
“Thời gian trôi đi không bao giờ trở lại, lưu lại hồi ức vô tận”
Lại qua một khúc cua, cô bảo anh hát bài dân ca “Hảo ca ca hảo muội muội”, anh không đồng ý. Hảo ca ca hảo muội muội là hát cho vợ sắp cưới nghe, hát rồi thì cô phải làm vợ anh.
“Nhìn thấy trăng sáng làm em nhớ tới tình cảm của anh.”
Hạ Tùng Bách cảm thấy nghe những bài hát này mà bản thân cứ như đang chịu ngược, một bài hát nghe xong như lưu lại trong lòng anh, hiện tại ngửa đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chỉ cảm thấy tối nay khẳng định là một đêm mất ngủ.
Sau khi anh nghe những bài hát này, trên tấm ảnh đen trắng cô gái có nụ cười trong trẻo càng rõ, cô nép vào bên anh, cúi đầu ngửi hoa.
Vào sáng sớm, Hạ Tùng Bách một đêm không ngủ thu xếp hành lý, vội vàng lên chuyến bay sớm nhất.
……
Thành phố G năm 1980.
Thương mại tự do được thực hiện, một số lượng lớn người dân thành phố tự lập kinh doanh, các nhà máy được chuyển ra khỏi khu vực đô thị và gần một nghìn chợ đầu mối đã hình thành một cách tự phát.
Trong nhà xưởng của mình, Triệu Lan Hương đang hướng dẫn chi tiết cách làm quần áo cho nhóm nữ công nhân, gần trăm máy hoạt động cùng lúc, cuộn chỉ trên máy may xoay tròn liên tục, sợi chỉ nhún nhảy theo đầu kim, hoà vào mảnh vải.
Triệu Lan Hương hài lòng mỉm cười, nói: “Cuối tháng hoàn thành nhiệm vụ, tăng tiền lương thêm 20%!”
Quản lý phân xưởng nghe vậy, dùng loa thông báo tin tức này, nữ công nhân trong phân xưởng liền thêm cố gắng, trụ đựng chỉ quay càng thêm nhanh.
Triệu Lan Hương từ trong nhà xưởng chậm rãi bước ra, Triệu Vĩnh Khánh nhẹ vỗ vỗ tay con gái.
“Về ăn cơm đi! Không lo học đại học mà lại tới đây chịu khổ.”
Triệu Vĩnh Khánh đã từ bỏ công việc ổn định mà mọi người ghen tị, quyết định kinh doanh. Xưởng may quần áo này là cơ sở kinh doanh của con gái ông, còn việc của ông làm là in, nhuộm và tiêu thụ.
Triệu Lan Hương cười tủm tỉm nói: “Không được, con phải đi qua nhà hàng xem, Thiết Trụ mới ổn định nên con vẫn chưa yên tâm.”
Triệu Vĩnh Khánh đưa cơm trưa Phùng Liên làm cho cô, mạnh mẽ ấn Triệu Lan Hương ngồi xuống ghế, đợi cô ăn xong cơm rồi mới cho cô đi.
Triệu Lan Hương đã tới nhà hàng của mình, tiệm cơm mới mở này tên “Tùng Lan”, lối trang trí mang đậm hương vị cổ xưa, trong nhà hàng đã bỏ các áp phích của người nổi tiếng, cũng không phát bất kỳ bài hát nổi tiếng nào.
Hết sức cổ điển, tĩnh mịch xa xăm. Yên tĩnh như vậy nhưng không làm giảm số lượng khách hàng.
Nhà hàng vẫn đầy ắp khách mỗi ngày, tuy giá cả cao hơn giá cả trên thị trường, nhưng mà đồ ăn ngon và hấp dẫn, dù là món ăn vặt dân dã, hay các món ăn, món ngon nổi tiếng trong lịch sử Trung Hoa, điểm tâm, các thứ thì Tùng Lan đều có. Từ sau bếp mùi thơm tản ra trong không khí, có thể làm con sâu tham ăn của mọi người trên cả con phố ngo ngoe, rục rịch.
Triệu Lan Hương đến nhà bếp, Thiết Trụ mặc một bộ đồ lao động trắng tinh, vụng về nhưng vẫn kiên nhẫn học kỹ thuật xắt rau.
Cậu ấy nhìn thấy Triệu Lan Hương thì vui mừng nói: “Hôm nay em đi theo bếp phó học được một món mới!”
Từ hai năm trước Lương Thiết Trụ đã đến nhờ cậy Triệu Lan Hương, lúc đó cậu ta tính toán tới thành phố G để trải việc đời cho biết và tìm việc làm để nuôi sống bản thân. Vùi người trong một huyện thành nhỏ đã không thể đủ thỏa mãn cậu ấy, cậu ấy cần phải tìm việc làm mới. Thiết Trụ đã đi theo Triệu Lan Hương học hai năm kỹ năng cơ bản, năm nay liền chính thức bái cô làm thầy, học tập tay nghề của cô.
Lương Thiết Trụ cười chất phác, đưa một lát củ cải trắng mỏng như cánh ve tới trước mặt Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nhìn lát “sợi củ cải” này khẳng định thành quả của Thiết Trụ, “Nếu luyện kỹ năng cơ bản thêm ba năm nữa thì cậu đủ khả năng đứng bếp được rồi.”
Đúng lúc là thời gian ăn cơm trưa, Lương Thiết Trụ tự tay làm bốn món mặn một món canh mời mấy đầu bếp và Triệu Lan Hương ăn cơm.
Triệu Lan Hương uyển chuyển từ chối tâm ý của Thiết Trụ, “Tôi mới vừa ăn no rồi, hôm nay qua đây là để xem sổ sách một chút .”
Lương Thiết Trụ đưa bản sao thu chi hàng tháng của “Tùng Lan” cho cô, thuận tiện đưa giấy chứng nhận gởi tiền ngân hàng cho cô luôn. Triệu Lan Hương nhìn mấy con số trên giấy, tâm tình chùng xuống.
Cô nói: “Cuối cùng thì cửa hàng này cũng bắt đầu có lãi rồi.”
“Nếu còn lỗ tiền thì cửa hàng này phải đóng cửa thôi.”
Lương Thiết Trụ không có ý nói Triệu Lan Hương quá khí phách. Lúc trước nhà hàng này cẩn thận từ trong ra ngoài đến một giọt nước cũng không lọt ra, đều xem cô giả nghèo đến nỗi còn thiếu nợ vay ngân hàng chưa trả. Nếu không phải trước kia thường xuyên bị cô làm cho bất ngờ đến chết lặng, Lương Thiết Trụ đâu dám để cô làm như vậy.
Bỏ ra chục vạn tệ để mở một nhà hàng, cũng chỉ có Triệu Lan Hương mới dám mạo hiểm như vậy. Sự thật chứng minh, mức sống của người dân ngày càng được nâng cao, mấy năm trước còn lâu mới so sánh được với bây giờ. Ở thành phố G thì Tùng Lan nhanh chóng nổi lên trong ngành ăn uống, trở thành đại diện tiêu biểu.
Lương Thiết Trụ nói: “Vài ngày nữa em sẽ đưa vợ tới thành phố G, chị còn chưa gặp mao đầu đúng không?”
“Nên dẫn tới cho chị gặp, lúc trước nó vẫn chưa nhận tiền mừng tuổi của chị đâu nha!”
Triệu Lan Hương mỉm cười khép sổ sách lại, cô nói: “Được thôi.”
Lương Thiết Trụ vui vẻ nên không khỏi lanh mồm lanh miệng, nói: “Mấy năm trước Lý Trung còn khuyên em đi thành phố B, nhưng em không đi. Em nghĩ người phương bắc ăn mì, bánh bột ngô, mà cơm của chúng ta vừa thơm vừa ngon, buôn bán dễ chịu, cần gì luẩn quẩn trong lòng mà rời quê để tới một nơi xa xôi như thủ đô.”
“Tới thành phố G, em sống cũng tốt mà, dành dụm thêm một năm nữa, cuối năm cũng có thể mua nhà ở đây, rồi đón ba mẹ lên đây hưởng phúc!”
Lúc cậu ta vui vẻ liền xưng hô “Yêm”, thuần khẩu âm ở thôn Hà Tử, phần nào gợi lại vài phần hồi ức của Triệu Lan Hương.