Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Lý Phúc Lai nói xong, Lý Đại Ngưu lâm vào trầm mặc, phải mất rất lâu anh ta mới lên tiếng: “Tôi chỉ là một đại đội trưởng gà mờ, vẫn là để anh trai tôi suy xét đi!”

Xã viên trong đại đội lại tiếp tục cãi nhau, Lý Lai Phúc vội vàng chạy ra khỏi nhà Đại Ngưu.

Lý Đại Ngưu trong ngày hôm đó cũng đi tìm Lý Đại Lực. Trải qua mấy ngày tập luyện, Lý Đại Lực đã có thể bỏ gậy ra mà đi đường, hơn nữa cũng có thể làm được một số việc vặt trong nhà.

Hạ Tùng Bách muốn làm những công việc đó nhưng Lý Đại Lực nhất quyết tự làm, cho dù làm rất chậm, nhưng anh ấy vẫn cẩn thận hoàn thành công việc.

Sau khi bổ xong củi, Lý Đại Lực lại vào phòng bếp giúp Triệu Lan Hương nghiền bột mì.

Buổi tối, Triệu Lan Hương muốn làm mì ăn nhưng Hạ Tùng Bách rất bận rộn và mệt nên Triệu Lan Hương tự mình chậm rãi làm việc, cô không muốn đi đánh thức anh dậy. Lý Đại Lực thấy thế thì bảo Hạ Tùng Diệp đi nghỉ ngơi,còn anh ta ở lại đẩy cối xay bột.

Hạ Tùng Diệp không đi, chị lấy một cái ghế nhỏ ngồi ở một bên, dùng tay áo lau hồ hôi trên trán, cười tủm tỉm mà nhìn chồng nghiền bột mì.

Chất lỏng màu trắng chảy ra, mang theo một mùi thơm dễ chịu.

Triệu Lan Hương cảm kích nói: “Cảm ơn đội trưởng.”

Lý Đại Lực trêu ghẹo nói: “Không cần cảm ơn, trong đời tôi những món ăn ngon nhất chính là món ăn trong nửa năm dưỡng bệnh này. Là tôi phải cảm ơn cô mới đúng!”

Triệu Lan Hương dùng nước bột mới xay xong làm mì, cô định làm một món ăn đặc biệt, đây là món từng được vào danh sách di sản văn hóa phi vật thể - phở Lão Hữu.

Cô cắt gan lợn, dồi lợn, thịt lợn thành những lát mỏng, măng lúc mới được hái về đã được cô cắt thành những khoanh đều nhau, ướp thành măng chua, múc một muỗng lớn chao đã được ướp từ mùa hè. Triệu Lan Hương cho giá đỗ xanh vào xào với gừng, tỏi băm, ớt đến khi tỏa ra mùi thơm.

Xương heo ninh được ba tiếng, cho vào nước hầm hơn mười loại gia vị, múc một muỗng nước hầm hương vị đậm đà, cho thêm các nguyên liệu đã xào vào, nước canh sôi sùng sục, vị chua chua cay cay rất sảng khoái.

Món ăn này ăn vào mùa đông thì xua tan đi cái lạnh, ấm lòng ấm phổi, ăn vào mùa hè thì bồi bổ sức khỏe, tăng cường sức đề kháng cho lá lách, hương vị thì chua cay mê người. Điều đặc biệt của phở Lão Hữu là vị cay, kích thích, sảng khoái.

Tam Nha ôm một bát mì lớn, dùng sức hít vào: “Mùi cay quá, nước miếng đều chảy cả ra!”

Bé rất thích ăn những món cay, nhưng đây là lần đầu tiên được ăn món cay đến như vậy, đồ ăn được nêm vừa phải, uống vào một ngụm canh, hương vị nồng đậm của nước canh kích thích vị giác. Đầu tiên là hương vị kích thích đầu lưỡi làm cho nó không ngừng tiết ra nước miếng, sau đó vị cay kích thích não bộ, khiến bé không ngừng ăn, thật vất vả mới dừng lại để lau mồ hôi.

Gắp một miếng thịt lợn ướp muối nhai, hương vị ngọt mềm, khiến người ta say mê. Bát phở được sắp xếp rất trình tự, đẹp mắt, nhìn thôi đã khiến người ta mê muội rồi.

Chị cả Hạ không để ý cái gì chỉ lo ăn phở, sau đó uống một ngụm canh, bát phở nhanh chóng bị chị ăn sạch sẽ, thỏa mãn mà ợ một tiếng.

Chị vui vẻ mà khua tay: “Măng, ăn ngon, chua cay, kích thích.”

Lý Đại Lực từ khi sức khỏe được khôi phục thì đây là lần đầu tiên anh ta được ăn món cay, ăn đến mức cả đầu đều chảy mồ hôi.

Lý Đại Lực nghe thấy vợ mình nói từ kích thích, ánh mắt không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Hạ Tùng Diệp.

Cả khuôn mặt chị cả Hạ đều đỏ bừng, bị ánh mắt nóng bỏng của Lý Đại Lực nhìn mà xấu hổ.

Hạ Tùng Bách ăn rất văn nhã, người khác thì đã ăn sạch sẽ, anh thì vẫn còn một ít giá đậu, măng chua trong bát, lúc anh ăn xong thì mọi người đều đã rời đi cả rồi. Lúc này, Hạ Tùng Bách mới buông đũa xuống, cười lộ hàm răng trắng tinh.

“Ăn xong rồi, làm bài thi nhé.”

Anh nhanh chóng thu dọn bát đũa, rửa sạch sẽ, sau đó lén lút đi vào phòng của Triệu Lan Hương.

Ngày xuân, thời tiết cũng dần ấm lên, cái rét lạnh ban đêm dần dần trở nên mát mẻ và ẩm ướt. Trong phòng Triệu Lan Hương thoang thoảng một mùi hương hoa sơn chi nhẹ nhàng.

Hạ Tùng Bách tự mình lựa chọn sách trong phòng của Triệu Lan Hương, anh chọn toán và vật lý, lưng ngồi thẳng đứng, không hề cẩu thả mà bắt đầu học tập.

Triệu Lan Hương muốn xem sổ sách ở trại lợn, Hạ Tùng Bách liền đưa quyển sổ nhỏ của anh cho cô.

Triệu Lan Hương cẩn thận kiểm tra từng tí một: “Anh....sao lại không còn tiền.”

Hạ Tùng Bách vạn phần xấu hổ, chột dạ mà ho nhẹ một tiếng.

“Mở rộng trại lợn là điều cần thiết, hiện tại chính sách cũng đã được lới lỏng hơn nên anh muốn chớp lấy thời cơ này kiếm thật nhiều tiền. Ai biết được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì.”

“Đây là....số tiền còn dư lại.”

Hạ Tùng Bách gãi gãi đầu, từ trong túi móc ra một xấp tiền nhăn nhúm, đưa cho Triệu Lan Hương.

Những tờ tiền cũ nát còn mang theo nhiệt độ cơ thể, Triệu Lan Hương đếm số lượng, sau đó cho vào rương hành lý khóa lại.

“Em giúp anh cất giữ, sợ lá gan anh lớn có bao nhiêu tiền đều quăng vào đấy hết.”

“Em không cần tiền của anh.”

Hạ Tùng Bách đè xuống khóe môi đang nhếch lên: “Cô vợ ngốc, em có lấy cũng không sao cả.”

Vốn dĩ anh kiếm tiền là để cho cô dùng. Những lời này Hạ Tùng Bách xấu hổ không nói ra được, chỉ có thể ở trong lòng thở dài, bây giờ mới có sinh lực tràn trề mà chú tâm vào đọc sách.

Lần trước, khi Hạ Tùng Bách đến thành phố đàm phán vụ mua bán kia, anh sợ mình không có kinh nghiệm chăn nuôi sẽ làm lợn bị chết, nên cùng Lý Trung tìm kiếm nửa ngày, lấy được mấy quyển sách về kỹ thuật chăn nuôi trở về, tự mình học tập kỹ thuật. Bà nội tuổi đã cao, anh không muốn có chút vấn đề lại đến quấy rầy bà nghỉ ngơi. Vì thế, sau khi cơm nước xong anh sẽ tới phòng của Triệu Lan Hương để đọc sách về kỹ thuật chăn nuôi, thuận tiện cũng học thêm một số kiến thức khác.

Triệu Lan Hương không không biết được cọng dây thần kinh nào của Hạ Tùng Bách thông suốt. Anh quả thực học tập chăm chỉ hơn ngày trước rất nhiều, có lúc còn ghi chép lại.

Cô hài lòng mà lén lại gần nhìn xem, giây tiếp theo nụ cười trên môi cô đình trệ hơn phân nửa.

“.....”

“Xem xong cái này thì viết lại, toán học còn không làm tốt thì em nghĩ sách chăn nuôi lợn anh cũng học không được.”

Triệu Lan Hương đẩy đẩy bài thi trong tay cô.

...

Trong màn đêm yên tĩnh, ngọn đèn sáng duy nhất trong phòng đặt cạnh bàn, ánh đèn đung đưa chiếu vào tấm lưng thẳng tắp như cây hoàng đàn tươi tốt.(cây hoàng đàn là loại cây thuộc họ thông trong tự nhiên,có dáng hình tháp, là loại cây quý.)

Hạ Tùng Bách viết xong nét chữ cuối cùng, rón ra rón rén mà thu dọn mặt bàn.

Triệu Lan Hương đã ở trên giường ngủ say, khuôn mặt trắng nõn trông rất bình yên, hai má hơi hơi phấn hồng, có lẽ do quá nóng, cô đá chăn mỏng sang một bên. Hạ Tùng Bách xoay người cầm chăn lên, đắp lại cho cô.

Không ngờ, lúc cúi xuống cầm chăn, quyển sách nhỏ rơi xuống mặt đất, đánh thức cô gái đang ngủ.

Triệu Lan Hương duỗi eo, hàm hồ nói: “Anh còn chưa đi ngủ sao?”

Hầu kết Hạ Tùng Bách trượt lên trượt xuống, giọng nói ra có chút khàn khàn: “Không ngủ nữa, lát nữa phải đi mổ lợn.”

“Em ngủ đi.”

Anh dùng bàn tay che đôi mắt của cô lại, nhặt cuốn sổ nhỏ lên rồi nhanh chóng chạy ra ngoài.

Một lúc sau,Triệu Lan Hương mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra, cô nhảy xuống giường đi giày vào, nhìn qua cửa sổ chỉ còn nhìn thấy bóng dáng của anh nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Màn đêm lạnh lẽo.

Cô chăm chú nhìn cái bóng kia, mãi đến lúc nó hoàn toàn biến mất.

Bỗng nhiên, Triệu Lan Hương nghe thấy động tĩnh, cô vội vàng mặc áo khoác rồi đến phòng Hạ Tùng Diệp.

Bên trong truyền đến tiếng cãi nhau kịch liệt của hai người đàn ông.

Cô nhận ra một trong số đó là Lý Lai Phúc, anh ta không kiên nhẫn nói: “Tôi không biết anh đang kiên trì cái gì.”

“Hiện tại, không khí của toàn bộ đại đội đều không tốt, không làm việc thì không có cơm ăn, những kẻ ngu dốt đó lại muốn ngồi mát ăn bát vàng.”

“Cái chế độ này đúng là sai lầm, hiện tại đã lộ ra vấn đề!”

“Thôi quên đi, coi như hôm nay tôi không nói gì với anh.”

Lý Đại Lực trầm mặc hồi lâu, sau đó nói: “Suy nghĩ này của anh rất nguy hiểm.”

“Tôi không biết mấy hôm nay anh đã trải qua những gì, lại làm cho anh biến thành cái dáng vẻ này, dễ dàng bị người ta chọc giận, tâm không tịnh thì không thể làm việc được.”

“Mẹ kiếp, anh đi mà làm!” Lý Lai Phúc không nhịn được mắng chửi người.

“Anh nằm liệt trên giường hơn nửa năm không hề làm việc, cái gì cũng không hiểu. Anh có biết chúng ta hiện tại nghèo như thế nào không?”

“Nghèo đến nỗi, thanh niên trí thức hai gian nhà trang để đặt chân cũng không mua được, một năm lại một năm qua đi, mọi người trong thôn hơn một nửa đều không đủ ăn, quần áo không đủ mặc, trong những người này, chẳng lẽ không có ai cần mẫn, cố gắng làm việc để mong cuộc sống tốt hơn sao?”

“Nhà anh có năm lao động là đàn ông, làm từ đầu năm đến cuối năm, nợ nần hơn mười năm vẫn không trả hết, mồ hôi xương máu hơn mười năm cũng vô ích. Vì sao anh lại không có ý kiến với việc này?”

“Như tôi, như anh, vất vả cực khổ làm việc quanh năm suốt tháng vẫn chỉ ăn khoai lang trộn ngô, chẳng lẽ anh không thấy mệt mỏi sao?”

Lý Đại Lực giống như nghe được có chút mệt mỏi, anh ta thở dài, trấn an Lý Lai Phúc: “Anh ngồi xuống, có gì từ từ nói.”

Lý Lai Phúc hừ một tiếng, nói: “Anh đúng là đồ không có não, mấy năm trước tôi rủ anh cùng nhau học kỹ thuật gieo mạ, anh không chịu học.”

“Đến lúc bên tôi được mùa, anh nhìn lại thèm, năm thứ hai mới tiến hành ở đội của mình. Anh tính tình chậm rù rì, người khác thì đã ăn no căng, còn anh vẫn khổ cực mà kiếm tiền.”

Lý Đại Lực hiện tại cũng đang đầu cơ trục lợi, anh ta cũng đã chạm vào cách cửa đến với thế giới mới vài lần. Lý Đại Lực suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng chấp nhận suy nghĩ “ sai lầm” của Lý Lai Phúc.

“Anh muốn làm như vậy, cũng không phải không được. Nhưng tôi cảm thấy anh nên...”

Âm thanh trong phòng đột nhiên nhỏ đi, cơ hồ là không nghe được. Bên ngoài phòng, Triệu Lan Hương ngẫu nhiên tới nghe lén được, lồng ngực cô chấn động, trái tim đập thình thịch, nhất thời hưng phấn như muốn bay lên trời.

Sau khi nghe cuộc nói chuyện này, trong đầu Triệu Lan Hương hiện lên một sự kiện lớn.

Cô may mắn biết bao khi được đứng ở đây để chứng kiến sự cải cách và biến đổi của lịch sử. Trái tim cô dâng trào, đầu óc cũng nóng lên, ngay cả đôi mắt cũng trở nên nóng bỏng.

Cô bấm mạnh ngón tay cái, nắm chặt tay gõ cửa. Tiếng gõ cửa lúc nửa đêm khiến hai ông lớn trong phòng đang âm mưu “làm chuyện xấu” kinh hoàng.

Triệu Lan Hương nói: “Đội trưởng, tôi là Triệu Lan Hương, tôi có thể vào không?”

Một lúc sau, cánh cửa gỗ cũ kỹ mở ra. Khuôn mặt của Lý Lai Phúc nhăn nhó, khó chịu, anh ta cảnh giác nhìn chằm chằm vào vị khách không mời trong đêm khuya này.

Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Đừng sợ.”

“Tôi tới đây để hỗ trợ hai người.”

Lý Lai Phúc đang thảo luận hăng say, đột nhiên bị người ta đánh gãy, cả người liền ỉu xìu.

Lý Đại Lực cố gắng nở một nụ cười, anh ta nhàn nhạt nói: “Sinh viên Triệu, đã muộn như vậy, cô tới có việc gì à?”

Triệu Lan Hương nói thẳng không quanh co: “Tôi vừa rồi đã nghe được cuộc nói chuyện của các anh.”

Sau đó, cô dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Có điều, tôi đảm bảo những gì hôm nay tôi nghe được một câu cũng không tiết lộ ra ngoài.”

Lý Lai Phúc hung ác liếc mắt nhìn Triệu Lan Hương, từ lỗ mũi hừ một tiếng: “Cho cô thêm tiền cô cũng không dám.”

Anh ta vừa nói xong liền ăn ngay một quyền của Lý Đại Lực, Lý Đại Lực nói: “Sinh viên Triệu là ân nhân của vợ chồng tôi, tôi tin cô ấy, hơn nữa trình độ văn hóa của cô ấy cũng không hề thua kém anh, cô ấy cũng có cùng suy nghĩ giống anh.”

“Thêm một người bàn bạc cũng tốt.”

Lý Đại Lực cân nhắc nói, câu nói cuối cùng gần như hòa tan trong không khí, mang theo sự dịu dàng của đêm khuya.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK