Triệu Lan Hương đang ngồi trên ô tô đi sân bay, cô móc khăn tay ra lau khô mặt. Phong cảnh quen thuộc trên đường lùi lại, dần thay bằng phong cảnh xa lạ.
Tưởng Kiến Quân rót một ly nước đưa cho Triệu Lan Hương, nhưng cô không đưa tay nhận.
Anh ta trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn Triệu Lan Hương, nói: “Nếu em tiếp tục như vậy, tôi không cam đoan về sau sẽ không tìm anh ta gây phiền phức.”
Triệu Lan Hương cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đúng lúc xe đi qua một khúc ngoặt, kèn xe dồn dập.
Xe đột ngột dừng lại mà không báo trước, quán tính lớn làm hành khách bên trong xe nghiêng ngả một phen, bên trong xe nhốn nháo một trận.
“Làm cái gì vậy chứ!”
“Lái xe có thể chú ý chút không vậy, lỡ làm trẻ con ngã rồi làm sao?”
“Vì……”
Triệu Lan Hương lơ đãng nhìn ra bên ngoài xe, đột nhiên chấn động ngồi thẳng lưng. Cô thấy thân ảnh màu xám bên ngoài ô tô, anh ném xe đạp qua một bên, từ bên sườn ô tô đi qua; cúi xuống nhìn cô chăm chú, gõ mạnh lên cửa xe.
Tài xế mắng một tiếng bệnh tâm thần, nhưng cũng cho mở cửa xe.
Hạ Tùng Bách sải bước tới trước mặt Triệu Lan Hương, hai mắt nặng nề tựa đầm sâu khó mà nhìn thấu, từng câu từng chữ mà hỏi cô: “Vì cái gì?”
Giọng nói kia to rõ lại hơi nghẹn ngào, còn mang theo chút dồn dập sau vận động, anh cứ như vậy hai mắt đỏ hồng, như con nít nhận hết tủi thân, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Đây là người đàn ông mà cô yêu nhất, cũng là người mà cô không muốn thấy anh chịu oan uất nhất.
Tim Triệu Lan Hương giống như bị người nắm chặt, đau không thở nổi, không đợi cô mở miệng, Hạ Tùng Bách đã mạnh mẽ kéo cô xuống xe.
Rồi nói: “Về nhà cùng anh.”
Hạ Tùng Bách càng đi càng nhanh, bàn tay nắm chặt cổ tay của Triệu Lan Hương, dùng sức đến mức như muốn nghiền nát xương cô.
Bọn họ xuống xe, Hạ Tùng Bách trầm mặc mím môi mỏng thành một đường. Anh nhịn không được vụng về giơ tay áo lau mồ hôi chảy xuống trên mặt, trên cổ mình.
Lúc này Triệu Lan Hương mới chú ý tới ống quần đẫm máu của Hạ Tùng Bách, đau lòng nói: “Đã bảo anh đừng tới rồi mà, sao anh lại tới?”
Hạ Tùng Bách đưa hoa đào rụng mất mấy cánh trong lòng ngực cho Triệu Lan Hương.
“Đây là đoá hoa đẹp nhất ven đường mà anh thấy khi đi ngang trại nuôi heo”
Thật ra hoa mà Hạ Tùng Bách cầm trong tay đã bầm dập, bị ép tới mức dúm dó nhìn không ra hình dáng ban đầu, như gặp phải vùi dập nghiêm trọng.
Triệu Lan Hương sờ cành hoa, hái xuống một cánh hoa hoàn chỉnh.
Anh ngoại trừ cười một cái còn làm như không có gì mà nói với Triệu Lan Hương:
“Năm nay anh vẫn chưa có tặng hoa cho em…… nên giờ muốn tặng.”
“Anh vẫn thích như vậy.”
……
Cố Hoài Cẩn cũng đã từ thành phố trở lại, sau khi từ chuồng bò quay lại thì bắt đầu thu dọn đồ đạc của bản thân, dù dì thì ông cũng không ở lại đây lâu. Bởi vì rất nhanh thôi ông sẽ được gỡ bỏ oan khuất rồi rời khỏi đây. Không bao giờ trở lại đây nữa.
Hiện tại Cố Hoài Cẩn cảm thấy thật vui vẻ, cả người như được rót thêm sức lực, như trẻ hơn vài tuổi. Nhưng ông lưu luyến gia sản nhỏ của mình: chuồng bò.
Thời gian ở đây cũng không ngắn, ông đã quen với việc mỗi tối nghe tiếng ếch xanh rồi dần đi vào giấc ngủ, sáng sớm thức dậy sớm cất cỏ khô, lên núi cắt cỏ.
Mỗi một đồng cỏ xanh ở đây, quen thuộc đến mức ông nhắm mắt lại đều có thể miêu tả được. Còn có đồ ăn ba bữa một ngày của Triệu Lan Hương, đồ ăn ngon cùng cảnh đẹp, làm đoạn thời gian ông xuống nông thôn này thêm thú vị, còn chưa có rời đi đã làm ông bắt đầu hoài niệm.
Ông muốn đi tìm Triệu Lan Hương, xin một chén cháo, vào mùa xuân cô gái này thích ninh cháo cho thật thơm, thật mịn để bồi bổ cơ thể .
Tuy rằng một năm vừa rồi ông chịu không ít đau khổ, nhưng cũng lần đầu tiên nhận được vận may trong bao nhiêu năm qua, đều nói lòng người ấm lạnh, nhưng ở chỗ này ông nhận được chính là chân tình.
Cố Hoài Cẩn đi gõ cửa nhà Triệu Lan Hương, không thấy ai ra mở cửa, nhưng cửa lại không khóa, đẩy nhẹ thì kẽo kẹt mở ra.
Sau giờ ngọ, hoàng hôn buông dần ánh chiều tà, chiếu vào nhà. Chia đồ vật trong nhà thành hai mảng sáng tối, nơi được nắng chiều chiếu đến thì như được dát vàng; nơi không được nắng chiều chiếu đến thì chìm trong u tối.
Mà Hạ Tùng Bách lúc này đang ngồi trong mảng tối đó, dựa vào bàn, bộ dáng suy sụp tự trách.
Cố Hoài Cẩn hỏi: “Con bé Hương đâu?”
“Cậu còn không mau đi xin lỗi con gái người ta chứ ngồi ngốc ở đây thì làm được gì?”
Ông sẽ trở thành thầy của Hạ Tùng Bách nhanh thôi. Làm thầy người khác, Cố Hoài Cẩn cảm thấy mình nên dạy bảo tốt thằng nhóc này, vì thế vẻ mặt ông dần trở nên nghiêm túc.
Hạ Tùng Bách mở mắt, ủ rủ nói: “Cô ấy đi rồi, sẽ không trở lại nữa.”
“Cái gì?”
HạTùng Bách bâng quơ lặp lại thêm một lần : “Cô ấy đi rồi, sẽ không trở lại nữa.”
Nói xong Hạ Tùng Bách thuận tay ném một tờ giấy viết thư đã bị vò thành một cục đi.
“Sao con bé lại đi chứ…… Ai, hiện tại các trường cao đẳng, đại học trên cả nước chắc cũng khai giảng, hiện tại cũng là thời điểm con bé nên đi rồi, cậu cũng chuẩn bị đi, chờ sau khi phiên toà xử Ngô Dung mở, tôi với cậu đi thành phố B.”
“Từ từ……Cậu……” Cố Hoài Cẩn nhìn chăm chú hốc mắt phiếm hồng của thanh niên, nuốt những lời chuẩn bị nói lại.
Hình như ông có thể hiểu được, với kinh nghiệm của bản thân tích luỹ bao năm mà nói thì thằng nhóc này hơn phân nửa là thất tình.
Cố Hoài Cẩn yên lặng ngồi xuống bên cạnh Hạ Tùng Bách. Ông nói: “Người trẻ tuổi các cậu lấy đâu ra nhiều phiền não vậy chứ, xem bộ dạng mặt mày ủ rủ của cậu đi, không phải là cô ấy không trở lại thôi sao? Cậu cứ như vậy, không tự mình đi tìm cô ấy à?”
Hạ Tùng Bách nghe xong, trong đầu nhớ lại lời người đàn ông kia nói: “Cậu không xứng với cô ấy.”
Cuối cùng Hạ Tùng Bách lắc đầu.
“Cô ấy xứng đáng có được cuộc sống tốt đẹp hơn, còn tôi thì không thể cho cô ấy cuộc sống đó.”
Cố Hoài Cẩn nóng nảy, đánh Hạ Tùng Bách một cái: “Chẳng lẽ đi theo cậu thì không có tiền đồ sao?”
Lúc này trả lời ông là một hồi trầm mặc, người thanh niên ngồi ở bên ông tựa như hoà làm một với bóng tối, đầy trầm mặc, sa sút lại uể oải.