Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương nghe thanh âm khàn khàn nhỏ nhẹ của Hạ Tùng Bách, lỗ tai dần đỏ lên, khuôn mặt cũng ửng hồng.

Trái tim ngọt như mật.

Sao lại có một người đàn ông dễ thương như vậy.

Sự ngây ngô, khờ khạo của Hạ Tùng Bách là thứ mà ông chồng già của cô không có được, làm lòng bàn tay cô cũng nóng hầm hập, đổ mồ hôi.

Triệu Lan Hương nhéo nhéo bàn tay anh, hờn dỗi nói: “Ngày mai chúng ta đi làm chuyện đứng đắn!”

Hạ Tùng Bách sờ cái ót, cười cười, không nói gì.

Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách nghe lời Triệu Lan Hương mặc một bộ quần áo mới.

Anh xác định đến thành phố S để đòi nợ, nên cần phải ăn mặc đàng hoàng một chút, khí thế phải hơn người ta, cho nên anh mang theo cả hai bộ quần áo mới mà Triệu Lan Hương đã làm cho anh.

Hạ Tùng Bách ra cửa, thấy Triệu Lan Hương cũng hơi sửng sốt.

Triệu Lan Hương mặc áo sơ mi trắng như tuyết, vạt áo rộng mùy ý nhét vào trong quần, chiếc quần dài màu đen bao lấy đôi chân thon dài của cô, trông rất hoạt bát, giống như ánh mặt trời sạch sẽ.

Cô vẫy tay với Hạ Tùng Bách, bước đi nhẹ nhàng đến bên người anh, mái tóc đen nhánh theo bước chân mà lay động.

“Đi thôi.”

Triệu Lan Hương nắm lấy tay anh, cùng anh lên xe buýt.

Rất nhanh, cô dẫn anh đi tới một cửa tiệm chụp ảnh.

“Em còn chưa có chụp ảnh với Bách ca của em đâu, vào trong đi.”

Triệu Lan Hương nói chuyện cùng với nhân viên trong cửa hàng, quyết định chụp hai bức ảnh. Một bức toàn thân, một bức chỉ chụp nửa người.

Ở thời đại mà máy ảnh vẫn còn lạc hậu như bây giờ, cũng không có khung cảnh gì đẹp, nhưng kỹ thuật cùng với tinh thần chuyên nghiệp của nhiếp ảnh gia thì lại rất tốt.

Lúc chụp bức toàn thân thì nhiếp ảnh gia đưa bọn họ đứng dưới tàng cây ở trong sân, Triệu Lan Hương ngồi trên ghế, Hạ Tùng Bách thì đứng phía sau, đặt tay lên vai cô.

Nhiếp ảnh gia quan sát tạo hình này rất lâu, thay đổi tư thế hết nửa ngày, mới hài lòng bấm máy.

Triệu Lan Hương ngửi thấy mùi hương của những bông hoa dâm bụt khô héo trên cây, cô nhặt một đóa hoa trên mặt đất lên ngửi, , ánh mắt của người phụ nữ ẩn chứa một nét dịu dàng tĩnh lặng, giống như đang chìm vào trong hồi ức, như xuyên qua thời gian, nghiếp ảnh gia linh quang chợt lóe, chụp lại bức hình.

Sau khi chụp xong, Hạ Tùng Bách cởi bỏ bộ quần áo Tôn Trung Sơn, nhẹ nhàng thở ra. Trán anh chảy đầy mồ hôi, chụp ảnh đối với một người đàn ông khô khan như anh đúng là cực hình.

Triệu Lan Hương cười tủm tỉm: “Ngày mai chúng tôi phải rời khỏi đây, có thể trực tiếp đưa cuộn phim cho chúng tôi không?”

Nhiếp ảnh gia đồng ý, thật cẩn thận đậy kín cuộn phim, dặn dò rất nhiều: “Đừng để nó bị ánh sáng chiếu vào, nếu ánh sáng chiếu vào nó sẽ bị cháy.”

Triệu Lan Hương cười cười, cất ống đựng phim vào trong túi xách.

Chuyện “chính sự” đã làm xong, Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng thở ra, anh muốn dẫn cô đi chơi.

Triệu Lan Hương lắc đầu, không đồng ý.

Cô cũng lờ mờ đoán được, Hạ Tùng Bách đang cố gắng kiếm tiền để là chuyện gì, mình không thể lãng phí tiền của anh được.

Triệu Lan Hương vui vẻ nói: “Thời gian không có nhiều, nhưng em muốn đi dạo xung quanh thành phố S, Bách ca, chúng ta cùng đi xe buýt đi.”

Một chuyến xe buýt chỉ mất có năm xu, ngồi cả ngày cũng không hết năm hào.

Dáng vẻ vui sướng của Triệu Lan Hương đã thuyết phục Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách ở trên phố trộm mua cho Triệu Lan Hương một cái kẹp cài áo, anh nắm chặt trong lòng bàn tay, đi theo cô ngồi lên xe buýt.

Triệu Lan Hương gối đầu lên cánh tay, mỉm cười hỏi anh: “Em rất tò mò anh đi đòi nợ như thế nào.”

Ngày đầu tiên tìm được Chúc Hầu Sinh, anh cũng không thu hoạch được gì, đành trở về, cô biết Chúc Hầu Sinh là muốn xù số tiền này.

Hạ Tùng Bách ấp a ấp úng, dưới ánh mắt sáng quắc của cô, thành thật kể lại một nửa câu chuyện.

“Con người giống nhau đều muốn sĩ diện. Anh đi đến chỗ ông ta làm việc, quấy nhiễu mấy ngày, ông ta đành phải trả tiền.”

Một nửa mà Hạ Tùng Bách không kể cho cô, chính là anh dùng tiền thuê mấy tên lưu manh cực kỳ hung ác, giả mạo chủ nợ mỗi ngày đều vây ở nhà máy nơi Chúc Hầu Sinh làm việc. Sau đó, Chúc Hầu Sinh chó cùng rứt giậu muốn báo công an, đám lưu manh liền trùm bao tải đánh cho ông ta một trận, ông ta liền trở nên thành thật hơn.

Bất quá, những việc đen tối, không đàng hoàng này tốt nhất không nên nói cho cô biết.

Hạ Tùng Bách lại nói: “Ông ta khi dễ anh là người ở nơi khác đến...Tìm mấy người ở thành phố này chống lưng, ông ta liền thành thật đến không thể thành thật hơn.”

Đâu chỉ có thành thật mà thôi, Chúc Hầu Sinh lúc này đang nằm ở trên giường đỡ eo rên rỉ không ngừng. Chửi bới Lý lão thái thái bán món nợ này cho người khác. Nợ cũ năm xưa đã qua bao nhiêu năm rồi, còn cố ý đòi, thật là keo kiệt!

Những tên lưu manh đó thực sự là những kẻ kỳ quặc!

Chúc Hầu Sinh nghĩ lại mà sợ, đỡ cái eo đau nhức hỏi con trai: “Mày đi ra ngoài nhìn xem đám lưu manh bên ngoài còn quấy rối ở đó không?”

Con trai của Chúc Hầu Sinh công tác trong đơn vị nhà nước, mấy ngày nay vì chuyện của ba mình mà mất hết mặt mũi, hắn bất đắc dĩ mà hỏi Chúc Hầu Sinh: “ Chẳng lẽ ba còn chưa trả hết nợ cho người ta?”

Đáng thương thay cho cả nhà Chúc Hầu Sinh, đến nay vẫn còn chưa chân chính nhìn thấy “chủ nợ” Hạ Tùng Bách, còn cho rằng Lý lão thái thái bán món nợ này cho người khác, chủ nợ bây giờ là những tên lưu manh kia.

Hạ Tùng Bách ho nhẹ một cái: “Tiền đã đòi được, chuyện này cũng coi như kết thúc, đừng nghĩ tới nó nữa.”

Triệu Lan Hương hài lòng gật đầu, bọn họ ngồi trên xe buýt, từ khu phố xá phồn hoa cho đến khu dân cư thưa thớt vùng ngoại ô. Những tòa nhà san sát, những ngôi nhà ngói gạch đỏ biến thành những ngôi nhà đất, chòi rơm nhỏ ở nông thôn. Cuối cùng chỉ còn lại hai người trên chiếc xe trống.

Hạ Tùng Bách im lặng nhét chiếc kẹp cài áo vào trong tay Triệu Lan Hương.

“Tặng cho em.”

Triệu Lan Hương mở lòng bàn tay ra, nhìn cái kẹp áo hình hoa sơn chi, nheo mắt lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm.

“Tặng cho em?”

Hạ Tùng Bách đỏ lỡ tai gật gật đầu.

Triệu Lan Hương thích hoa sơn chi không phải không có nguyên nhân. Trên người cô vẫn luôn có mùi hoa này, đây là mùi hương mà ông chồng già nhà cô rất thích, vì thế Triệu Lan Hương yêu ai yêu cả đường đi mà thích mùi hương này.

Triệu Lan Hương vui vẻ nhân lúc đang ở vùng ngoại ô vắng vẻ và tài xế không chú ý hôn Hạ Tùng Bách một cái.

Xe buýt ngừng lại, đợi nửa ngày không thấy có đi lên, tài xế tạm nghỉ một chút rồi lái xe trở lại con đường cũ, ngọn gió tươi mát của vùng ngoại ô thổi vào trong xe.

Sợi tóc mềm mại của người con gái cũng bị nó làm cho lay động.

Triệu Lan Hương nhẹ giọng đọc một bài thơ:

"Khi anh già đi, tóc hoa râm, buồn ngủ nặng nề."

" Mệt mỏi ngồi bên bếp lửa, lấy quyển sách này xuống."

. . .

Em yêu dấu vết năm tháng lưu lại trên khuôn mặt sầu muộn của anh.

Khom người bên bếp lửa, buồn thương lặng im suy nghĩ, lẩm bẩm lầm bầm."

Hạ Tùng Bách mặt nóng như lửa đốt.

Tình yêu tại sao lại mất đi, lại bước lên dãy núi như thế nào, giấu mặt giữa những vì sao.

Nhiều năm trước, bà nội Lý khó khăn ôm cháu trai của mình, vừa phe phẩy cây quạt bồ quỳ (lá cọ), vừa đọc sách.

Đọc những bức thư mà ông nội viết cho bà.

Hạ Tùng Bách im lặng quay mặt đi, từ trên tai một đường đỏ xuống đến tận cổ.

Sau buổi trưa, hoàng hôn giống như lòng đỏ trứng dần dần chìm vào trong núi. Nhiệt độ giảm mạnh và mát mẻ hơn một chút.

Sau khi đi dạo bằng xe buýt, một người thì mỉm cười, khóe miệng khẽ nhếch lên, còn một người thì im lặng đi ở phía sau.

Sau khi về đến khách sạn, cả hai bắt đầu thu xếp hành lý để ngày hôm sau trở về nhà.

Hạ Tùng Bách gấp gọn từng món từng món đồ một, mở rương hành lý ra,bên trong có một cái hộp, mở ra là chiếc đồng hồ mới tinh hiệu “Longines” phản chiếu ánh bạc lạnh lẽo, bề mặt thiết kế tinh xảo lại đơn giản, trong không gian im lặng có thể nghe được thanh âm “tích tích” rất nhỏ.

Anh lặng yên cầm lấy chiếc đồng hồ, để vào trong túi, sau đó đi ra khỏi khách sạn.

Tác giả có lời muốn nói:

The lover tells of the rose in his heart

ALL things uncomely and broken, all things worn out and old,

The cry of a child by the roadway, the creak of a lumbering cart,

The heavy steps of the ploughman, splashing the wintry mould,

Are wronging your image that blossoms a rose in the deeps of my heart.

The wrong of unshapely things is a wrong too great to be told;

I hunger to build them anew and sit on a green knoll apart,

With the earth and the sky and the water, re-made, like a casket of gold

For my dreams of your image that blossoms a rose in the deeps of my heart.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK