Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trong phòng đều vô thức nín thở, có lẽ là họ bị bộ áo cưới đẹp đẽ trang trọng làm cho kinh ngạc, cũng có thể họ bị thu hút bởi vẻ xinh đẹp của cô dâu trong trang phục cưới.

Triệu Lan Hương cũng không tự giác hóp bụng, ngẩng đầu ưỡn ngực. Cô vuốt khăn quàng vai bằng tơ lụa rất hiếm thấy trên người. Trên áo cưới thêu hoa văn cát tường, tiên hạc, hoa sen, đuôi phượng, dơi, tường vân tạo thành những hoa văn hài hoà.

Chị cả thử đội mũ phượng cho cô, bởi vì đồ trang sức trên tóc còn chưa cài chắc, mũ phượng vừa to vừa nặng trên đầu cô lung lay như sắp đổ.

Khoảnh khắc đội mũ phượng lên, Triệu Lan Hương cảm giác cổ mình như muốn sụm xuống. Hai tay cô theo bản năng đỡ mũ phượng trên đầu, đội vật quý giá như vậy trên đầu nên Triệu Lan Hương không dám lơ là, sợ nó rớt hư.

Lúc này Tam Nha cười hì hì kéo đại ca nhà mình lại đây xem náo nhiệt.

Hạ Tùng Bách từ ngoài cửa đi vào, thấy vợ mình đang đứng giữa phòng, ánh mắt anh không khỏi thâm sâu hơn vài phần. Đắm chìm trong sắc đỏ rực diễm lệ này, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

“Bây giờ đang thử áo cưới à?”

Anh đi qua lấy mũ phượng trên đầu Triệu Lan Hương xuống, mỉm cười nói: “Để ngày mai mời người tới búi tóc cho em, bây giờ chưa hợp để mang.”

Thời điểm mũ phượng được nhấc ra khỏi đầu, Triệu Lan Hương nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cô vội vàng nói lời cảm ơn với bà nội: “Cảm ơn bà nội đã để nó lại cho con.”

“Mũ phượng với khăn quàng vai thật sự rất đẹp, ngày cưới được mặc nó thì đời này không có gì tiếc nuối cả ạ.”

Bà cười nhẹ, nói: “Thích là tốt rồi.”

“Được rồi, bà cũng mệt mỏi, đôi vợ chồng trẻ các cháu đem váy cưới đi đi.”

Triệu Lan Hương ngọt ngào ôm cánh tay của bà, xoa chân rồi mát xa bả vai cho bà.

Cô nói: “Bà vất vả rồi ạ.”

Lúc đầu, Triệu Lan Hương cảm thấy bà cụ rất khó ở chung, lạnh nhạt lại khó gần. Nhưng sau khi Hạ Tùng Bách kể cho Triệu Lan Hương nghe những chuyện mà bà đã phải trải qua, cô không khỏi thương xót bà cụ. Dần dần ở chung, cô phát hiện bà thật ra chính là người ngoài lạnh trong nóng, có loại tương phản rất đáng yêu.

Bà nghiêm túc lại tỉ mỉ, nhìn như không hề để ý nhưng thật sự là đều nhìn rõ mọi thứ. Chẳng qua chồng và con trai bà mất sớm làm bà nản lòng thoái chí, bây giờ cuộc sống làm bà thấy được niềm hi vọng trở lại, bà trở nên dịu dàng, ngẫu nhiên mỉm cười làm tâm tình người khác ấm áp.

Bà thở dài, nói: “Tính cách của con rất tốt, mà Bách ca nhi cũng thấu đáo.”

“Bất quá… vợ chồng sống chung quan trọng là phải thẳng thắn với nhau, khó nhất là có thể hiểu cho nhau, đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương để suy nghĩ. Hy vọng vợ chồng các cháu có thể sống lâu dài với nhau, lúc cãi nhau có thể nhớ lại những cực khổ của ngày trước, hãy ủng hộ, giúp đỡ nhau cả đời.”

Đối với dạy bảo của bà trước khi cưới, Triệu Lan Hương nghiêm túc gật đầu, ghi nhớ nó trong lòng.

Cô cười nói: “Cảm ơn bà ạ.”

Cô cùng chị cả tới phía sau cẩn thận thay áo cưới, lúc này mới cùng Hạ Tùng Bách chào bà nội rồi về nhà.

Trong giọng nói của Hạ Tùng Bách chứa ý cười, “Anh và em sẽ không cãi nhau.”

“Nếu về sau anh và em có cãi nhau, em chỉ cần nhớ rõ là hãy hôn anh.”

“Chặn miệng anh lại, làm anh không nói nên lời. Chỉ cần em hôn anh một cái thì trong đầu anh không nghĩ được gì, chỉ muốn cùng em làm những chuyện vui vẻ.”

Triệu Lan Hương nghe xong mà hai má nóng bừng, trái tim trong lồng ngực không thể kiềm chế mà đập thình thịch, tuy đã được trải nghiệm phong cách theo đuổi mạnh mẽ của anh, nhưng lần này cô cũng bị Hạ Tùng Bách làm cho xấu hổ rồi.

“Làm chuyện vui vẻ gì chứ? Anh thật là…… Một chút đều không chú ý ảnh hưởng.”

Hạ Tùng Bách bật cười, anh da mặt dày bắt lấy tay cô, cùng cô đếm kỹ từng cái một.

“Chẳng hạn như tặng hoa đẹp cho em, đưa em ra ngoài hóng gió, đi xem phim, cùng nhau nấu cơm… rất nhiều.”

Triệu Lan Hương bỗng nhiên không còn gì để nói.

……

Tháng giêng dương lịch trùng với ngày mười tám tháng chạp, thích hợp để gả cưới, khai quang, dọn vào nhà mới, dọn nhà, kê giường.

Vừa đúng lúc là vài ngày sau khi lãnh chứng xong, ngày này cũng là ngày tốt nhất trong tháng Giêng, khắp nơi trong thành phố đều toát lên không khí của Tết, quét tước nhà cửa, ăn thịt heo, mồng 8 tháng chạp ăn cháo.

Trước lúc trời sáng thì Triệu Lan Hương đã bị Phùng Liên lôi dậy, bởi vì mặc áo cưới truyền thống nên Phùng Liên mời người tới giúp con gái mình búii tóc, se lông mặt, trang điểm.

Thời điểm chải tóc, Phùng Liên nhìn con gái xinh đẹp, duyên dáng yêu kiều của mình, trong lòng bồi hồi, vừa vui mừng vừa cảm giác mất mát .

“Một chải chải đến cùng, khốn cảnh không cần buồn.”

“Hai chải chải đến cùng, không bệnh lại không lo.”

“Ba chải chải đến cùng, nhiều vui mừng lại nhiều thọ.”

Hai hỉ đồng gồm một bé trai cùng một bé gái, ở bên cạnh gắng sức vỗ tay, cười hì hì. Một đứa phụ trách bưng mâm quả mừng, một đứa khác thì cầm tú cầu đỏ. Hai hỉ đồng này là những đứa trẻ khoẻ mạnh mà Phùng Liên chọn, thật ra là Tiểu Hổ Tử cùng Tam Nha. Để cho hai đứa tham gia ngày náo nhiệt như hôm nay cũng tạo thêm không khí vui mừng.

Sau khi tới giờ lành, có ô tô chạy tới cửa Triệu gia, đón cô dâu tới “Tùng Lan” tổ chức đám cưới.

Thời điểm Triệu Lan Hương ra cửa, pháo nổ vang, một đường đi đều đốt pháo, những người vây xem quanh Triệu gia đều được phát kẹo mừng và thuốc lá. Một đường đi đều vô cùng náo nhiệt, làm những hàng xóm láng giềng đang an tĩnh ở nhà ngày mùng tám tháng Chạp đều ra xem náo nhiệt.

Hiện tại thì tốt, nhà nào cũng đều biết Triệu Vĩnh Khánh gả con gái, sau khi có cải cách thì trong mấy phố quanh đây, nhà giàu Triệu Vĩnh Khánh gả con gái!

Đây cũng cực kì phô trương và xa hoa, là đám gả con gái náo nhiệt, phô trương nhất mà bọn họ từng thấy trong mấy chục năm qua.

Hàng xóm láng giềng đều sôi nổi hỏi thăm con rể Triệu gia là người ở nơi nào, làm việc gì, tiền lương mỗi tháng bao nhiêu. Kết quả biết được là người xứ khác, tức khắc mỗi người đều đấm ngực dậm chân, vậy mà để cho nước phù sa chảy vào ruộng của người ngoài.

Đám cưới của con gái Triệu gia được đặt ở nhà hàng mới nổi danh ở thành phố G “Tùng Lan”, giấy vàng viết “Chúc mừng tân hôn” đỏ thẫm dán ở cửa. Tiếng pháo nổ không dứt bên tai.

Triệu Lan Hương mới vừa xuống xe, thiếu chút nữa bị bài trí phô trương mà ba mình đã chọn dọa sợ, muốn ba làm khiêm tốn một chút, kết quả liền làm ra như vậy.

Đám cưới này đặc biệt ấn tượng trong trí nhớ của những người lớn ở những năm đó, không thiếu người nói về nó.

Bởi vì hôm nay “Tùng Lan” đưa kẹo mừng bánh hỉ miễn phí cho toàn thành phố, ước chừng một xe kẹo mừng bánh hỉ, mỗi hộ một phần, phải mất rất nhiều thời gian mới phát xong. Người qua đường gặp tiệc cưới cũng rất vui vẻ, càng không nói tới những người cầm thiệp mời tới dự đám cưới.

Lối vào của “Tùng Lan” đông đúc, âm thanh náo nhiệt không dứt bên tai.

Các món ăn phong phú mỹ vị làm người ta ứa nước miếng, rượu ngon khiến người say mê.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK