Hồ Tiên Tri biến mất mãi đến tận buổi tối cũng không có trở lại.
Buổi tối, lúc Cố Hoài Cẩn ăn cơm mới phát hiện người luôn nhìn ông lúc ăn cơm, Hồ Tiên Tri không có ở đây. Cố Hoài Cẩn mới chợt nhận ra, cuộc nói chuyện của ông và Hạ Tùng Bách có lẽ đã bị tên kia nghe thấy, mà hiện tại chắc chắn hắn đang chạy tới báo tin cho sư đệ hắn.
Cố Hoài Cẩn rùng mình.
Ông vội vàng chạy đi tìm Hạ Tùng Bách, tức giận nói: “Thằng nhãi ranh kia chạy đi tìm sư đệ nó báo tin rồi! Chuyện này có thể ảnh hưởng tới cậu hay không?”
Cố Hoài Cẩn phát hiện Hồ Tiên Tri không có mặt, Hạ Tùng Bách cũng đồng dạng phát hiện.
Hạ Tùng Bách nói: “Không có vấn đề gì.”
Anh nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Hồ Tiên Tri không bị anh phát hiện, chứng tỏ anh ta đứng ở một chỗ rất xa. Lúc ấy, anh nói chuyện cũng rất nhỏ, Hồ Tiên Tri chỉ sợ cũng không nghe thấy, có lẽ chỉ thấy được biểu hiện tức giận mắng chửi người của Cố Hoài Cẩn.
Hạ Tùng Bách nói: “Việc cấp bách bây giờ là sa thải Hồ Tiên Tri, để anh ta không thể làm gì được nữa.”
Anh dừng lại một chút, hỏi: “Phó hiêu trưởng sẽ đồng ý nghe theo ý kiến của ông sao?”
Cố Hoài Cẩn bảo đảm nói: “Cái này cậu không cần lo lắng, ông ấy là người phi thường chính trực.”
Cố Hoài Cẩn dứt khoát không viết thư nữa, ngày hôm sau liền đi lên bưu cục huyện phát một cuộc điện báo cho phó hiệu trưởng. Sau khi phát điện báo từ bưu cục đi ra, vừa lúc trời đổ một trận mưa, ông đứng dưới mái hiên nhà người ta nhìn trận mưa to này, trong lòng chợt có một chút thê lương.
Cố Hoài Cẩn nghĩ đến mấy chục năm qua thật tầm thường vô vị, nhiều năm đào tạo không ít học sinh, có người nổi bật, cũng có người không có tiếng tăm gì. Nhưng chính học trò của ông lại không có thành tựu gì, ngược lại gây họa cho xã hội, hai người đầu tiên thì ngu dốt cho nổ tung núi, làm nó sạt lở, vướng vào vòng lao lý, người còn lại thì có hành vi tệ bạc, điều này khiến trong lòng ông cực kỳ khó chịu, rất hụt hẫng.
Trong cơn mưa lạnh giá bấp bênh, lưng của Cố Hoài Cẩn dường như cũng còng xuống vài phần.
..........
Thôn Hà Tử
Tin tức về kết quả của kì thi đại học cuối cùng cũng đã lan truyên về đến vùng nông thôn một cách điên cuồng. Người đàn ông bị người dân trong thôn coi là không học vấn không nghề nghiệp, là tên du côn du thực, thế nhưng lại có thể thi đỗ vào trường đại học, lại còn có số điểm cao nhất của tỉnh!
Điều này làm cho mọi người từ làng trên xóm dưới đều chấn kinh. Bọn họ chỉ là một địa phương nghèo, cư nhiên lại có một người đứng đầu.
Đứng đầu cả tỉnh nếu là vài năm trước thì có lẽ là là tiến sĩ rồi. Các thôn dân của thôn Hà Tử bàn tán xôn xao, tấm tắc khen ngợi, không khỏi cảm thán rằng phần mộ tổ tiên của Hạ địa chủ ngập trong khói xanh đi?
Trong lòng bọn họ vẫn luôn xem thường gia đình địa chủ, lúc này đều ngồi không yên. Đây là một kiểu tâm tình phức tạp, lúc nói với người khác thì vô cùng kiêu ngạo, nhưng khi đóng cửa lại nói chuyện với người nhà thì lại bất mãn và hụt hẫng, thậm chí không thể tin được.
“Người này sao lại thông minh như vậy, tôi nhớ rõ Hạ lão nhị cũng không đọc một cuốn sách nào nghiêm túc trong một ngày mà.”
“Ngay cả một tên du thủ du thực cũng có thể đỗ Trạng Nguyên, thế chẳng phải thi đại học không quá khó sao. Sang năm để thằng cả nhà mình đi thi thử đi.”
“Cái thành tích này không chừng là sao chép được!”
Những thanh niên trí thức bên đại đội cũng không phục, họ nói: “Đây là kì thi tuyển sinh mà quốc gia nghiêm túc thực hiện, gian lận chính là trái pháp luật, là phạm tội.”
“Thi đại học không dễ dàng như các ngươi nói được, mọi người đều là sinh viên.”
Tại Lý gia.
Bí thư chi bộ Lý sau khi nghe được tin tức Hạ Tùng Bách có thành tích thi đứng đầu tỉnh X, không khỏi trừng lớn mắt.
Ông ta còn đang tính đem phẩm chất không đoan chính, năm kia còn bị tội danh dâm loạn phụ nữ để đưa đi cải tạo, để kéo Hạ Tùng Bách xuống. Kết quả, tên nhóc Hạ gia này lại thi được hạng nhất, như vậy thì thật khó thực hiện.
Hôm nay, phóng viên báo tỉnh tới đại đội, ông ta tìm Hạ Tùng Bách để chụp ảnh, đây chính là Trạng Nguyên tỉnh X trong kì thi đại học năm nay, ý nghĩa phi phàm. Người phóng viên này dự định viết sự cố gắng của Hạ Tùng Bách thành một bài báo, cổ vũ tinh thần cho các thí sinh năm sau.
Nhưng sau khi nghe được tin Trạng Nguyên năm nay vậy mà có xuất thần từ thành phần địa chủ, khuôn mặt háo hức của phòng viên ngay lập tức thối đi vài phần.
Triệu Lan Hương làm sao lại bỏ lỡ cơ hội nâng cao danh tiếng cho Hạ Tùng Bách, cô vội vàng giữ chặt phóng viên.
Cô nói: “Từ xưa đến nay anh hùng không hỏi xuất thân. Lãnh đạo quốc gia-đồng chí D nhấn mạnh rằng một cường quốc thì phải chú trọng giáo dục, trân trọng thành phần trí thức. Vì vậy ông ấy đã đứng ra khỏi đám đông và nhất quyết cho phép “Hắc ngũ” tham gia vào kì thi đại học năm nay. Chính vì chính sách khoan dung của đất nước, mới có thể để cho những nhân tài có cơ hội vươn lên.”
“Đồng chí Hạ không ngừng khắc phục cực khổ, chưa từng có ngày nào được học tập một cách nghiêm túc mà vẫn thi đỗ Trạng Nguyên tỉnh, đây không phải rất đáng được cổ vũ hay sao, không đáng trở thành tấm gương cho các thí sinh khác học tập hay sao?”
Triệu Lan Hương nói như thế,làm cho phóng viên báo tỉnh cũng phải dừng bước.
Cô dẫn đường cho phóng viên ngồi xuống, đàng hoàng phỏng vấn Hạ Tùng Bách. Cô dùng hết khả năng để người phóng viên kia có thể viết theo hướng tôn trọng thành phần trí thức và yêu quý người tài. Sau đó, cô nhìn qua bản thảo sơ lược kia một lần, mới hài lòng mà thả người phóng viên kia đi.
Hạ Tùng Bách nhìn hành động của Triệu Lan Hương, anh không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Triệu Lan Hương nói: “Bách ca, đây chính là cơ hội để anh có thể nổi danh.”
“Chỉ có làm cho người khác chú ý tới sự tài giỏi của mình, mới khiến cho xã hội có cái nhìn khác về thành phần xuất thân.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, im lặng.
Anh cảm thấy những lời Triệu Lan Hương nói đều có đạo lý, anh cười nói: “Em nghĩ thật sâu xa.”
Có điều Hạ Tùng Bách không ngờ được chính là, sự kiên trì muốn để anh lên báo của Triệu Lan Hương, mới có thể làm cho anh có cơ hội được đi học.
......
Không tới mấy ngày, Cố Hoài Cẩn liền nhận được điện báo trả lời của phó hiệu trưởng, ông nói với Hạ Tùng Bách: “Ngô Dung đã bị sa thải, không có công tác ở đấy nữa, khả năng sẽ quay lại thôn Hà Tử.”
Nói xong, Cố Hoài Cẩn trừng mắt liếc nhìn Hồ Tiên Tri.
Đang ở một bên cho thêm củi vào lò,Hồ Tiên Tri mặt đầy khổ tâm, anh ta dằn xuống ủy khuất ở trong lòng, bưng cháo trắng ra, gọi Cố Hoài Cẩn tới ăn.
“Thầy uống cháo đi, cho thêm hai quả trứng gà mà thầy thích ăn, rất ngon.”
Để Cố Hoài Cẩn không xa cách với mình, Hồ Tiên Tri đã thành thật kể sự việc ngày hôm đó lại cho Cố Hoài Cẩn nghe.
Trong đầu Hồ Tiên Tri lại hiện lên khuôn mặt mỉm cười của Ngô Dung hôm ấy, không khỏi run lên cầm cập. Anh ta nói với Cố Hoài Cẩn: “Cậu ta bảo em nói lại với thầy một câu.”
“Cậu ta nói, mọi cay đắng đều dồn hết vào tim.”(câu này nguyên văn là: cứ để tất cả nước đắng vào tim. Đây là một câu trong bài thơ “Đáp lại” của Bei Dao viết vào năm 1976. Bài thơ thể hiện sự đau buồn và phẫn nộ tột độ, đồng thời thể hiện sự nghi ngờ trước thế giới tàn bạo với giọng điệu cương nghị.)
Ngày hôm đó, Hồ Tiên Tri đi đại học X, anh ta thất vọng chất vấn Ngô Dung về việc đốt núi vào năm ngoái.
Ngô Dung mỉm cười, ôn hòa mà giải thích với anh ta: “Tôi sao lại có thể làm những việc như vậy, anh nghe ai nói vậy?”
“Anh cũng biết, nếu không có thầy Cố thì việc học của tôi cũng không thể hoàn thành, đối với tôi thầy có ơn tri ngộ. Tôi như thế nào sẽ làm cái việc phóng hỏa dốt thầy, như vậy không phải là việc làm của lang sói sao?”
“Nếu tôi mà làm, sẽ không được chết tử tế.”
Hồ Tiên Tri trực tiếp hỏi: “Cậu không cần gạt tôi! Tôi đã đi hỏi lão Ngô đốt cỏ hôm đó, ông ấy nói cậu bảo ông ấy xem qua núi một lần, ông ấy xác định không có ai mới châm lửa. Nếu cậu không có cái loại tâm tư kia, thì vì sao lúc đó lại xuất hiện tại đó, còn nói với ông ấy những lời như vậy.”
Ngô Dung cười càng sâu, anh ta nói: “Tôi lúc ấy thật sự không nhìn thấy ai.”
“Tôi còn kiên trì bảo lão Ngô đi xác nhận một lần nữa, nhưng lão không đi, cuối cùng vẫn là tôi một mình lên núi kiểm tra, mới không khiến ông ấy phạm sai lầm. Nếu tôi không đi lên, thầy Cố khả năng không còn sống đến ngày hôm nay, anh còn nói tôi lòng dạ lang sói sao?”
“Đúng, cậu không có làm. Nhưng cậu giải thích cho tôi ngày hôm đó tại sao cậu lại có mặt ở đó?”
Ngô Dung không nói gì.
Hồ Tiên Tri nhìn khuôn mặt mỉm cười của Ngô Dung, bỗng nhiên run lên cần cập, không nói thêm câu nào nữa mà rời đi.
Trước khi đi, Ngô Dung nói: “Thầy Cố luôn luôn thiên vị sư đệ Tôn Tường, chưa bao giờ thích tôi. Tôi tự hỏi có phải vì thành phần xuất thân hay không mà khiến thầy chán ghét tôi như vậy.”
“Công việc hiện tại chỉ sợ cũng không thể làm được nữa, anh giúp tôi nói với thầy một câu.”
“Hãy để tất cả dòng nước đắng cay đổ vào tim tôi.”
Hồ Tiên Tri nghe thấy câu nói không đầu không đuôi, hừ một tiếng bước lên xe công cộng. Thân hình mập mạp và vụng về của anh ta, trên người lại toát ra sự âm u, giống hệt như con chuột trong cống ngầm.
Ngô Dung nhìn chăm chú vào thân ảnh của sư huynh đã biến mất, ánh mắt sâu sa.
......
Cố Hoài Cẩn nghe Hồ Tiên Tri kể lại xong, nhìn thoáng qua bộ dạng nhận mệnh của anh ta.
Ông mắng một câu: “Có bệnh, lại còn nhận hết đau khổ! Đầu óc của nó xem ra bị hỏng rồi.”
Cố Hoài Cẩn viết một lá thư cho Ngô Dung, bảo anh ta trở về thôn Hà Tử, ông có chuyện cần nói với anh ta. Sau khi viết xong thì bảo Hồ Tiên Tri đưa đi. Kết quả, Cố Hoài Cẩn chờ lại chờ, đợi hơn nửa tháng vẫn không nhận được câu trả lời của Ngô Dung.
Thời gian như nước chảy, ngày mùng tám tháng chạp đã qua hơn nửa tháng, thời gian bận rộn của người nông dân cũng qua đi.
Tết sắp tới, những thanh niên trí thức ở nông thôn cũng xếp thành đội ngũ lần lượt về quê ăn tết.
Hôm nay bầu trời vẫn còn xám xịt, Hạ Tùng Diệp sờ sờ bụng, rời giường từ rất sớm. Chị mang cho bà nội một chén nước ấm, để bà làm dịu cổ họng vào sáng sớm.
Chị hái một nắm cải dầu trong khu đất trống, chuẩn bị làm một ít mì cho bữa sáng, cũng để Triệu Lan Hương mang lên trên xe ăn. Sau khi nhặt rau xong, chị rửa sạch từng củ cải giòn cho sạch bùn đất.
Đột nhiên, Hạ Tùng Diệp nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ, chị cũng không quay đầu lại mà nói: “Bách ca nhi, em hôm nay trở về sớm như vậy sao?”
Chị vừa ngẩng đầu lên, trước mắt liền xuất hiện một người đàn ông, người này nhanh chóng bịt miệng chị lại, qua một lúc chị liền nhắm mắt ngã xuống nền giếng lạnh băng.
........
Tưởng Mỹ Lệ đang ở nhờ nhà đại đội trưởng, hôm nay đặc biệt dậy sớm. Cô ta vui vẻ thu dọn hành lý, kéo rương hành lý đi về phía Hạ gia.
Triệu Lan Hương đã đồng ý cho cô ta một túi bánh mật và bánh rán. Tưởng Mỹ Lệ đã từng ăn qua loại bánh này, ngọt mà không ngấy, hương vị ngon mà lại còn rất xinh đẹp.
Tưởng Mỹ Lệ đã thèm nhỏ dãi nó từ lâu, cô ta mới chỉ được ăn có hai miếng vào năm ngoái. Năm nay khó khăn lắm cô ta mới có cơ hội như vậy, cô ta đang định bảo Triệu Lan Hương làm nhiều một chút để mang về nhà.
Nhưng Triệu Lan Hương nói món này để lâu không tốt lắm, dễ hỏng, chỉ để được một ngày, buổi tối Triệu Lan Hương làm xong, bảo cô ta hôm nay tới lấy.
Tưởng Mỹ Lệ vì không muốn bỏ lỡ chuyến xe ô tô, nên trời chưa sáng đã đến Hạ gia.
Tưởng Mỹ Lệ nhìn thấy Hạ đại tỷ đang ở bên cạnh giếng rửa củ cải, đây là vợ của đại đội trưởng, nghe nói đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng hơi nhô ra, đang ngồi xổm bên cạnh giếng.
Tưởng Mỹ Lệ vừa định đi lên phụ giúp chị một chút, kết quả nhìn thấy một người đàn ông cầm một chiếc khăn mùi xoa, nhanh chóng che lại miệng mũi của Hạ Tùng Diệp.
Sau đó, Hạ Tùng Diệp ngã xuống bên cạnh giếng.
Tưởng Mỹ Lệ chửi to một tiếng: “Mẹ nó...Mày đang làm gì vậy!”
Cô ta vội vàng ném hành lý xuống, giống như một mũi tên lao vọt tới người kia.