Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương ngọt ngào nói: “Em phải giữ nó thật tốt mới được, mấy bảo bối này đều là vật gia truyền có giá trị, phải truyền từ đời này sang đời khác……”

Trước kia cô nghe ông chồng già nhà mình kể, anh chỉ bán đi mấy món đồ lớn thì đã có thể lấy lại vốn liếng ban đầu, hơn nữa anh bán nó tầm những năm 1980-1990. Khi đó đồ cổ tuy rằng đáng giá, nhưng vẫn chưa tới nỗi giá cao ngất trời. Qua thế kỷ 21, giá trị đồ cổ càng lúc càng tăng, sau này anh phải bỏ ra số tiền cao gấp chục lần, thậm chí gấp cả trăm lần để mua lại những món đồ gia truyền đã bán đó.

Triệu Lan Hương cảm giác thứ mình cầm trong tay không phải là một tờ giấy mỏng mà là một núi vàng nặng trĩu.

Hạ Tùng Bách bật cười, miệng anh dán sát tai cô, nói: “Bà nói với anh, bảo anh nhanh đi lãnh chứng với em.”

“Sợ em lại chạy.”

Triệu Lan Hương nhịn không được trừng anh, “Bà nói như vậy thật à?”

Hạ Tùng Bách gật đầu, “Không nói như vậy, nhưng anh thấy chính là ý này…… bà đã chọn được mấy ngày tốt, bảo chúng ta lãnh chứng sớm một chút để đầu xuân dễ làm đám cưới.”

Anh ngẫm lại, bà nội cũng thật là nóng lòng, lễ đính hôn cũng tự mình tới, không ngại vất vả. Còn không phải là vì muốn anh cưới vợ sớm một chút sao?

Lúc này anh vẫn được dính chút anh sáng của bà nội, bà lại đang tích cực tạo quan hệ tốt với ba mẹ vợ, tranh thủ phúc lợi cho anh.

Hạ Tùng Bách vừa cảm động lại vừa hổ thẹn, việc hệ trọng đời người làm bà nội nhọc lòng thành như vậy, vậy mà hai năm trước anh còn tự mình sa ngã làm bà nội đau lòng.

Quả nhiên sính lễ hậu hĩnh như vậy không phải cho không, bà nội muốn bọn họ nhanh chóng kết hôn nha!

Triệu Lan Hương ho nhẹ một tiếng: “Khó trách sắc mặt của ba không tốt lắm. Lãnh giấy kết hôn sớm một chút cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, em vẫn chưa học xong đại học, mấy năm nay vẫn sống ở thành phố G, tương đương với việc vẫn ở gần cha mẹ, nhưng làm đám cưới thì nhanh quá, sợ là ba mẹ em cũng chưa quen được .”

Mặt Hạ Tùng Bách làm như đang suy nghĩ, anh nói: “Anh đã dần chuyển công tác về phía nam, thành phố G phát triển cũng không tồi, nếu sau khi chúng ta kết hôn mà ở lại bên này, chú với dì còn có thể do dự sao?”

Triệu Lan Hương nghe vậy thì mừng rỡ.

Vậy mà Hạ Tùng Bách cân nhắc ở lại thành phố G! Nếu như vậy, cô vẫn có thể thường xuyên gặp ba mẹ; nhà xưởng, cửa hàng của cô cũng đều ở bên này, không cần phải dời đi. Cô cảm thấy thêm việc này thì ba mẹ hẳn là có thể yên tâm.

Hạ Tùng Bách dừng một chút, xuất ra đòn sát thủ: “Em chẳng lẽ không muốn có em bé à?”

Triệu Lan Hương nói: “Bây giờ anh giống một người đàn ông chuyên nói những lời đường mật.”

Hạ Tùng Bách “đang từng bước một dụ dỗ” Triệu Lan Hương tức khắc bị nghẹn họng. Trước kia chính cô dỗ anh như vậy, rốt cuộc hiện tại anh cũng nếm được tư vị bị nghẹn.

Anh cũng không nhụt chí một chút nào, tiếp tục nói: “ Nhóc Thiết Đầu của nhà chị cả có đáng yêu không?”

“Bà nội nói, mấy năm nay bà còn khoẻ để giữ em bé, trễ thêm mấy năm thì bà già cả mắt mờ không sức lực. Khó có ai vừa kiên nhẫn lại đa tài đa nghệ được như bà, bỏ lỡ mấy năm nay, về sau em đừng có mà hối hận……”

Triệu Lan Hương nghe vậy, ánh mắt không khỏi sâu hơn. Bà nội xác thật đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng cả, thần sắc cũng không bằng trước.

Cô nói: “Vậy lãnh chứng sớm một chút rồi làm đám cưới thôi.”

……

Triệu Vĩnh Khánh cảm giác mùa đông năm nay thật náo nhiệt, người yêu của con gái đột nhiên tới cửa, trong vòng một tuần bọn nó lãnh chứng, lãnh chứng xong lại tổ chức đám cưới.

Việc lớn trong đời cứ như vậy mà diễn ra trong một bước, nhanh như phóng tên lửa.

Triệu Vĩnh Khánh còn chưa kịp phản ứng lại thì con gái mình đã là của người khác.

Ông đưa cho Triệu Lan Hương giấy tờ cần để làm giấy kết hôn, không khỏi cảm khái, nói: “Nữu Nữu trưởng thành rồi……”

“Ba cũng già rồi.”

Triệu Lan Hương nghe xong giọng nói khổ sở của ông, ngẩng đầu thấy tóc mai của ông cũng đã điểm bạc, mũi đột nhiên chua xót.

Cô nắm lấy tay ba mình, nói: “Làm sao mà ba già được chứ, một chút cũng không có, ba còn có thể cõng Tiểu Hổ Tử chạy quanh phố mà.”

Sau khi suy nghĩ, Triệu Vĩnh Khánh quay lại nhìn thằng con trai nhà mình, mặc kệ tuổi tác trước mắt, tâm hồn già nua như được rót sức sống. Ông gân cổ lên kêu: “Hổ Tử, có đi đá bóng không?”

Tiểu Hổ Tử đang ở trong phòng nghe vậy, như lốc xoáy ôm trái bóng cũ của mình chạy ra.

Triệu Vĩnh Khánh dẫn con trai đi chỗ đất trống đá cầu.

Triệu Lan Hương nhìn chăm chú bóng dáng hai người rời đi, được Hạ Tùng Bách an ủi một lúc.

Anh nói: “Có cha mẹ cảm giác thật tốt, anh không còn nhớ rõ dáng vẻ của ba mẹ anh nữa…… Nếu bọn họ còn sống, em có thể nhận thêm hai bao lì xì kính trà rồi.”

Triệu Lan Hương nói: “Hiện tại ba mẹ em cũng là ba mẹ anh, về sau anh cũng sẽ làm cha mà……”

Hạ Tùng Bách trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua, anh cười để lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Hôm nay miệng em cũng thật ngọt.”

Anh dắt tay vợ mình đi Cục Dân Chính đăng ký kết hôn, sau đó nhận giấy đăng kí kết hôn. Lúc này giấy đăng kí kết hôn màu đỏ, như hai tấm văn bằng dính liền nhau, cũng không có ảnh vợ chồng chụp chung. Nhưng tờ giấy đăng kí kết hơn đơn giản như vậy làm trong lòng hai người Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương đều cảm thấy ấm áp.

Tháng giêng năm 1981, cuối cùng bọn họ chính thức xác lập quan hệ vợ chồng hợp pháp.

Hạ Tùng Bách như thực hiện được nguyện vọng của mình trong nhiều năm, hưng phấn giống như Mao Đầu tiểu tử. Anh cầm giấy chứng nhận kết hôn trong tay nhìn lui nhìn tới, còn đọc mấy chữ in hoa ở mặt sau tờ giấy mấy lần.

“Cần cù tiết kiệm.”

“Lan Hương, nhà nước muốn chúng ta cần cù tiết kiệm đó!” “Lan Hương, nhà nước muốn chúng ta cần cù tiết kiệm đó!”

Anh lại đọc câu tiếp theo: “Kế hoạch hoá gia đình……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK