Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bộ xương già của Cố Hoài Cẩn đột nhiên bị người xốc lên lưng, làm ông ta ho dữ dội

Cố Hoài Cẩn nói: “Còn đứng nhìn tôi làm gì! chạy nhanh lên mới là việc quan trọng!”

Hạ Tùng Bách cắn chặt hàm răng, không có trả lời ông già trên lưng, hai chân như được lên dây cót, dùng tốc độ cả đời này chưa từng có chạy lên sườn núi.

Hồ chứa nước lớn nhất của núi Ngưu Giác nằm ở đây.

Triệu Lan Hương cũng chạy theo phía sau, dùng sức mà chạy, chạy đến mức phổi giống như sắp bốc cháy, không thể thở nổi mà đuổi theo Hạ Tùng Bách.

Tốc độ của Triệu Lan Hương chậm như vậy, đuổi theo Hạ Tùng Bách cũng không có ý nghĩa gì, cô có việc quan trọng hơn cần phải làm.

Nghĩ như vậy, Triệu Lan Hương liền dừng lại, đảo ánh mắt khắp nơi tìm người.Vừa tìm vừa hét to: “Nổ sườn núi để dẫn nước sẽ khiến cho núi có thể bị sụp, mọi người nhanh chóng xuống núi đi!”

“Mau xuống núi, mau xuống núi!”

“Nghe lời tôi, nhanh chóng chạy xuống núi!”

Triệu Lan Hương rất nôn nóng, ánh mắt của cô như một ngọn lửa, vừa hét to vừa tìm kiếm đại đội trưởng và bí thư chi bộ.

Rất nhanh, Triệu Lan Hương nhìn thấy bóng dáng của bí thư chi bộ.

Triệu Lan Hương từ trong ngực lấy ra một tờ giấy từ trong quyển sổ ghi chép nhỏ của Cố Hoài Cẩn, đưa cho Lý Đức Hoành xem.

“Trên ngọn núi này có sơn động, lớp đất đá rất mỏng, chịu không được sức mạnh của thuốc nổ, nhanh chóng lên núi kêu mọi người trở về!”

Lý Đức Hoành không ngừng nghe thấy cô gái này nói những chuyện không hay về dự án này.

Cho nổ hồ chứa nước là bước cuối cùng của dự án này, như vậy công trình ruộng bậc thang cũng coi như hoàn thành. Vì để chào mừng lễ kỷ niệm, cũng như mừng công trình lớn hoàn thành, hôm nay có lễ rước đuốc nổ hồ, nhóm xã viên làm xong việc còn tính toán đi lên xem náo nhiệt, mở mang kiến thức.

Đang lúc cao hứng, không nghĩ đến đột nhiên lại nhảy ra một “phần tử phá hoại” nói chuyện điên khùng này?

Dù sao cũng là đối tượng được bên trên nhắn nhủ chiếu cố, mặc dù Lý Đức Hoành trong lòng không vui nhưng cũng không mắng chửi người.

“Cô là sinh viên, không được nói chuyện lung tung!”

Lý Đức Hoành khó chịu xé tờ bút ký của Cố Hoài Cẩn mà Triệu Lan Hương đã đưa.

Triệu Lan Hương bị tức đến khuôn mặt cũng đỏ bừng lên, cô nhanh chóng nhặt những tờ giấy lên, đứng dậy đi về phía Lý Đức Hoành, cho ông ta một cái tát.

“Ông đã tỉnh chưa?”

“ Nếu hôm nay có người chết ở chỗ này, ông phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.”

Ánh mắt đen láy của Triệu Lan Hương lộ ra vẻ châm chọc, lạnh lùng, khiến người khác giống như bị đóng băng. Triệu Lan Hương cũng không thèm liếc mắt nhìn ông ta, dứt khoát chạy đi tìm Lý Đại Lực.

Đường đường là một bí thư chi bộ thôn lại bị một đứa con gái miệng còn hôi sữa đánh cho một bạt tai, những người đang làm việc, xã viên, đều lộ vẻ mặt khiếp sợ hoặc vui sướng khi người khác gặp họa cũng đều có.

Lý Đức Hoành tức giận, mặt đỏ bừng. Ông ta tốt xấu gì cũng là một trong hai người đức cao vọng trọng của thôn, lại bị người vả mặt, đầu óc không những không thanh tỉnh, ngược lại ong ong giống như bị động đất.

Lý Đức Hoành thẹn quá thành giận, gọi người bắt lấy Triệu Lan Hương muốn tính sổ. Nhưng Triệu Lan Hương đã chuồn mất từ lúc nào, Lý Đức Hoành căn bản đuổi không kịp cô.

.......

Núi Ngưu Giác rất lớn, đây cũng là ngọn núi lớn nhất thôn. Các thành viên của đội một và đội hai đều làm việc tại đây, trừ bỏ núi này thì cũng có một số người đang làm việc ở ngọn núi nhỏ khác.

Đội trưởng đại đội một Lý Đại Lực và đội trưởng đội hai Hạ Lai Phúc đều ở cùng một chỗ, đang chuẩn bị đi tham gia nghi thức đốt lửa “long trọng”.

Lý Đại Lực và Hạ Lai Phúc trên tay mỗi người đều cầm một mâm pháo, đây là tiền của tập thể góp lại mua, càng nhiều càng náo nhiệt.

Lý Đại Lực vừa mới đến giữa sườn núi, còn chưa đi đến vị trí hồ nước đã bị một người con gái ngăn cản.

Triệu Lan Hương đưa những mẩu giấy bị xé rách ở trên tay cho Lý Đại Lực, ngữ khí thập phần trịnh trọng và nghiêm túc.

“Cố kỹ sư trưởng nói, hồ trong núi Ngưu Giác không thể cho nổ, bởi vì tầng đất đá quá mỏng, bên trong lại có hang động, Cố công yêu cầu các anh lập tức sơ tán mọi người.”

“Một giây cũng không được ở lại.”

“Lập tức xuống núi!”

Triệu Lan Hương nói, mệnh lệnh này khiến người khác khó nghe theo.

Hạ Lai Phúc sắc mặt khó coi, hắn nói: “Bốn công trình sư đều nói không có vấn đề gì, kẻ xấu kia lại có thể phát hiện?”

“Nữ đồng chí này, cô không cần bị ông ta châm ngòi ly gián!”

Lý Đại Lực không nói chuyện, nhìn nữ đồng chí này, cảm thấy cô ta giống như là đầu óc bị sốt, dễ dàng xúc động. Lý Đại Lực kiên nhẫn nhặt những tờ giấy trong tay Triệu Lan Hương, chăm chú nhìn xem.

Lý Đại Lực trình độ văn hóa không cao, giống như có mắt như mù, một số chữ cũng chưa nhận biết được, nhưng mấy chữ “núi Ngưu Giác không nên trồng trọt” vẫn đọc được.

Nội tâm Lý Đại Lực kịch liệt giãy giụa, nếu dừng nghi thức đốt lửa, đến lúc đó toàn bộ đại đội đều không còn mặt mũi. Vạn nhất nếu chuyện này không đúng thì đồng chí này sẽ vì Cố Hoài Cẩn “châm ngòi ly gián” mà chịu liên lụy. Nhưng nếu vạn nhất chuyện này là đúng, thì liên quan tới mạng người không phải là việc nhỏ.

Tin tức xấu này đến thật không đúng lúc, trong khoảng thời gian ngắn làm người ta không thể xác thực được.

Ai, con người luôn luôn hướng về kết quả tốt nhất! Khi ai đó nhảy ra và tố cáo dự án đã đổ biết bao máu và mồ hôi trong nhiều tháng này, là một công việc lãng phí, cho dù là ai thì trong lòng cũng không thấy thoải mái.

Hai vị đội trưởng bị choáng ngợp bởi những cảm xúc tiêu cực của suy đoán này.

Lý Đại Lực giao pháo cho Hạ Lai Phúc, nhíu mày ghép những mẩu giấy bị xé rách lại hoàn chỉnh, sau đó nhìn chăm chú vào tờ giấy hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng anh ta vuốt mặt nói: “Đồng chí này là người của đại đội tôi, là một thanh niên tiến bộ có thể tin tưởng được.”

“Cố Hoài Cẩn trong khoảng thời gian này ở chuồng bò biểu hiện cũng rất tốt, tôi cũng tin tưởng tin tức này.”

Hạ Lai Phúc khiêng hai mâm pháo to, nói: “Được, anh muốn xuống núi thì cứ xuống, tôi đi xem nghi thức đốt lửa.”

Lý Đại Lực nói một cách thô lỗ: “Xem con mẹ cậu chứ xem gì mà xem, cậu đi xuống bảo mọi người chạy nhanh xuống núi đi.”

Hạ Lai Phúc từ trước đến nay uy phong lừng lẫy, luôn được khen thưởng là đại đội có sản lượng lương thực đứng đầu, trở thành tấm gương cho các đội khác, đột nhiên bị đội trưởng cứng đầu như bò của đội bên mắng vào mặt, Hạ Lai Phúc không nói thành lời.

Lý Đại Lực cũng không nói nhiều, cầm lấy pháo trên tay Hạ Lai Phúc, xoay người chạy về phía chân núi .

Trong lòng Triệu Lan Hương cực kỳ cảm kích, cũng chạy nhanh theo Lý Đại Lực xuống núi. Cuối cùng Hạ Lai Phúc nhìn hai người kia giống như bị lửa thiêu đến mông mà biến mất, trong tay không còn pháo, tiếp tục ở lại cũng không còn mặt mũi. Hạ Lai Phúc nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng chạy xuống núi.

.....

Bên kia.

Hạ Tùng Bách cõng Cố Hoài Cẩn chạy tới hồ chứa nước ở núi Ngưu Giác, ở đây đã tụ tập rất nhiều người. Thuốc nổ được đặt rất chỉnh tề, trong không khí nhàn nhạt mùi lưu huỳnh.

Ba học sinh của Cố Hoài Cẩn đang nói chuyện trên trời, tâm trạng cực kỳ tốt.

Cố Hoài Cẩn xóc nảy cả một đường, lúc đến nơi thì thở hổn hển. Cố Hoài Cẩn nhìn những công nhân đang ở một bên cố định thuốc nổ, nhẹ nhàng thở ra, đồng thời sắc mặt vẫn không tốt. Hai chân vừa được đặt xuống đất, Cố Hoài Cẩn nháy mắt lập tức đi tìm đốc công.

Cố Hoài Cẩn dùng mệnh lệnh, nghiêm túc nói: “Lập tức hủy thuốc nổ đi.”

“Hôm nay tuyệt đối không thể cho nổ nguồn nước.”

Đốc công là một người đàn ông hàm hậu, chỉ hỏi ông: “Sao ông lại tới đây?”

Cố Hoài Cẩn khom lưng tháo từng cây thuốc nổ ra, còn chưa tháo được mấy cây đã bị người ngăn cản lại.

Hồ Tiên Tri sắc mặt rất khó coi nói: “Ông tới nơi này làm gì?”

Ông ta là học trò đầu tiên của Cố Hoài Cẩn, đã qua tuổi xây dựng sự nghiệp, trên cằm cũng đã mọc lún phún râu.

Sắc mặt Cố Hoài Cẩn còn tệ Hồ Tiên Tri, nói: “Ngọn núi này không thích hợp để khai khẩn ruộng bậc thang, không phải tôi đã sớm phủ quyết ý định này sao? Vì sao cậu còn muốn thực hiện? Cậu có biết phía dưới núi Ngưu Giác có bao nhiêu hang động không?”

“Làm được vài cây cầu thì đã ngạo mạn!”

“Một đám nhóc không biết trời cao đất dày!”

Hồ Tiên Tri hất tay ông thầy già của mình ra, nói: “Đây là lý do ông đến phá hư công việc?”

“Ông hiện tại không phải là giám sát công trình, không có tư cách quản lý công việc của dự án này.”

Cùng lúc đó hai kỹ sư trẻ tuổi cũng bước đến, giễu cợt nói: “Đừng làm loạn nữa, ông nên yên phận mà ở chuồng bò đi.”

“Mấy người các anh, còn đứng ngây ra đó làm gì, mau tiếp tục công việc đi, dẫn nước xong là có thể hoàn thành công việc!”

Tôn Tường tuổi còn trẻ nhưng khí thế thì lớn. Anh ta kéo Cố Hoài Cẩn ra phía sau, nói: “Ông thì biết cái gì, còn chạy tới đây khoa chân múa tay. Ngọn núi này có nguồn nước phong phú nhất, cũng thuận lợi tưới tiêu nhất, rất thích hợp để khai thác, có thể tiết kiệm rất nhiều tiền của.”

Cố Hoài Cẩn nhìn đứa học trò này, tuy rằng cậu ta tuổi nhỏ nhất nhưng tiến bộ nhanh nhất, học vấn cũng rất tốt.

Cố Hoài Cẩn đỏ mặt, lấy ra quyển bút ký nhỏ của mình nói: “Trong này tôi đều ghi lại những gì đo lường được, nhớ rất rõ ràng.”

“Chính cậu xem đi, xem xong rồi vẫn còn muốn cho nổ, thì coi như từ trước đến nay tôi không có người học trò là cậu.”

Tôn Tường không mặn không nhạt lật vài tờ, không có chút hứng thú xem, ném cho người khác.

Bọn họ sớm đã không còn tâm tư cãi cọ với Cố Hoài Cẩn, bọn họ chỉ muốn hoàn thành công việc càng nhanh càng tốt, để sớm về nhà.

Trong đó còn có một người cười nhạo nói: “Ông không chỉ hồ đồ, mà còn nhát như chuột!”

“Nếu ông sợ chết, thì lập tức xuống núi đi, bảo đảm sẽ không gây tổn thương một sợi lông tơ của ông.”

Hồ Tiên Tri không nói gì.

Ông ta cầm quyển bút ký của Cố Hoài Cẩn, trầm mặt. Ông ta học toán cũng không được coi là giỏi, nhưng những số liệu ghi trong này lại thu hút ánh mắt của ông ta. Hồ Tiên Tri mơ hồ cảm thấy có chút không ổn.

Nhưng Hồ Tiên Tri không muốn tin điều này, nếu những tính toán này là đúng thì dự án này không khác nào một cái tát lên mặt bọn họ, phủ định tâm huyết của bọn họ mấy tháng này, cũng phủ định con người của bọn họ.

Đường đường là một kỹ sư, thế nhưng có thể phạm phải một sai lầm đơn giản như vậy!

Hồ Tiên Tri suy sụp nói: “Cố chấp cũng không phải cách hay, tạm thời dừng lại việc cho nổ hồ chứa...”

“Thầy giáo dù sao cũng là thầy giáo, ông ta nói thì cũng nên tiếp thu.”

Lời nói của Hồ Tiên Tri bị Tôn Tường và Vương Dương kịch liệt phản đối, bọn họ tiếp tục phân phó công nhân tiếp tục chôn thuốc nổ.

Hồ Tiên Tri không có quyền quyết định, vì Tôn Tường mới là kỹ sư trưởng.

Hạ Tùng Bách đang ở một bên thở dốc, thấy những người này lải nhải nói liên miên khoa môi múa mép không ngừng, anh xông tới dỡ thuốc nổ, toàn bộ đều ném vào trong nước.

Hành động này chọc giận rất nhiều người, thuốc nổ chính là vàng thật, bạc trắng mua được, tất cả đều là tiền, cứ như vậy bị ném vào trong nước.

Hạ Tùng Bách tay chân nhanh nhẹn, thừa dịp không ai chú ý, ném mất khoảng một phần ba thuốc nổ, kết quả bị người ta vây lại đánh cho một trận.

Hạ Tùng Bách tuy rằng đánh nhau mà lớn lên nhưng cũng không tránh khỏi bị ăn vài đấm.

Hạ Tùng Bách vững vàng nói: “Cố Hoài Cẩn, ông trước hết cùng đội trưởng sơ tán đám người, nơi này giao lại cho tôi.”

Tôn Tường hoàn toàn bị chọc giận, anh ta đứng sang một bên, sai công nhân bắt “Phần tử phá hoại” này lại, đợi sau việc này sẽ tính sổ.

Tôn Tường nhìn đồng hồ quả quýt, trầm giọng nói: “Mười hai giờ đúng, chuẩn bị.”

Hồ Tiên Tri thở hổn hển, hốc mắt cũng đỏ lên, nghiễm nhiên là đang tức giận đàn em kỹ sư trưởng này, vội vàng ngăn cản: “Tôi muốn xuống núi!”

“Nhóm công nhân cũng muốn cùng tôi xuống núi!”

“Tôi cảm thấy Cố Hoài Cẩn nói có lý.”

Hồ Tiên Tri còn chưa nói xong, đã bị một kỹ sư khác tát cho một cái.

“Anh biết mình đang nói mê sảng cái gì không!”

Trong lòng Hồ Tiên Tri tràn ngập bất an, nước mắt gần như muốn rơi, ông ta ương ngạnh nói: “Cho nổ cũng không cần nhiều người như vậy đi?”

“Tôi mặc kệ các cậu, tôi chỉ lo cho nhóm của tôi thôi.”

“Lão Lâm, mau đem người của cậu xuống núi đi, nếu không muốn nghe khuyên bảo thì ở đây tìm chết đi, tôi mặc kệ các cậu.”

“Tôi chỉ lo tính mạng của mọi người thôi.”

Phó kỹ sư dã nói như vậy, những công nhân chôn thuốc nổ cũng nhốn nháo cả lên.

Tôn Tường trào phúng nhìn đồng hồ quả quýt, nói: “Được, cho các người hai mươi phút, có thể xuống núi chứ?”

Hiện tại đã là mười hai giờ đúng, lẽ ra theo kế hoạch thì lúc này sẽ bắt đầu.

Đây xem như đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.

Cố Hoài Cẩn cảm thấy hai tên học trò này của mình đã điên rồi, rất nhiều công nhân bị họ tẩy não cũng không rời đi.

Cố Hoài Cẩn nói với Hạ Tùng Bách: “Cậu đi xuống sơ tán mọi người, tôi còn có thể khuyên nhủ bọn họ.”

Cố Hoài Cẩn vừa dứt lời, đã bị Hạ Tùng Bách đánh một cú ngất đi. Hạ Tùng Bách đặt người lên lưng Hồ Tiên Tri, dặn dò nói: “Anh đưa thầy của anh đi đi, cụ này cố chấp lắm, không đánh thì không đi được.”

“Quản lý công nhân của anh cho tốt, lúc xuống núi thì thuận tiện dẫn thôn dân đi luôn.”

Hồ Tiên Tri gật đầu, cõng Cố Hoài Cẩn đi xuống. Cũng đi với ông ta là một nhóm công nhân, khoảng ba mươi người, dư lại mười người không muốn đi.

Hạ Tùng Bách vững vàng nói: “Bất luận là ai cũng có lúc sẽ phạm sai lầm, con người từ lúc được sinh ra đã không ngừng phạm sai lầm, chỉ có không ngừng sai lầm, không ngừng nếm mùi thất bại, thì mới có thể hiểu được giá trị của vấn đề.”

“Nhưng một số người đã mắc sai lầm, một lần sẽ trả giá bằng cả mạng sống của mình, cũng sẽ không còn cơ hội để nếm trải thất bại nữa.”

............

Hồ Tiên Tri rất nhanh đã đến được sườn núi, đại đa số người dân đang đi về hướng chân núi, ông ta cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lý Đại Lực sơ tán người xuống núi. Anh ta nhìn thấy Hồ Tiên Tri hỏi: “Hôm nay không phải nổ nguồn nước sao?”

Hồ Tiên Tri lắc đầu, nói: “Vẫn cho nổ, mười hai giờ hai mươi sẽ nổ.”

Chị dâu Lý vội vội vàng vàng chạy tới, hoảng sợ phát hiện A Hoa được cột ở sau lưng không thấy đâu.

Bà nhịn không được khóc nức nỏ: “A Hoa, A Hoa của tôi_____”

Lý Đức Hoành căm giận nói: “Còn không nhanh tìm về.”

“Một người hai người sợ đến muốn chết, có thể xảy ra việc gì, nếu thật sự xảy ra chuyện tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Nói xong ông ta quay trở lại tìm cháu gái.

Lý Đại Lực nghe vậy liền ngăn cản cha vợ, khẽ cắn môi quay đầu tìm dọc theo lộ trình cũ, rất nhanh đã đi đến công trường, tại đây, anh ta thấy đứa nhỏ đang chớp chớp mắt, ôm một cây mía gào khóc.

Đứa nhỏ hai mắt sáng ngời không ngừng chảy xuống hai hàng nước mắt, Lý Đại Lực vươn tay ôm lấy bé.

Lúc này một cơn địa chấn xảy ra, những cục đá ầm ầm rơi xuống, Lý Đại Lực ôm chặt lấy đứa nhỏ, một khối đá lớn nện trên lưng anh ta....

Chân núi.

Triệu Lan Hương theo đoàn người đến được chân núi, thấy một người đàn ông đang cõng Cố Hoài Cẩn, thì hỏi: “Người đàn ông cùng ông ta lên núi đâu?”

Hồ Tiên Tri lau mồ hôi, tăng tốc chạy nhanh: “Anh ta ở phía sau, không xuống núi.”

Hồ Tiên Tri do dự một chút rồi nói:

“Hiện tại là mười chín phút.”

“Tôn Tường thật đúng giờ.”

Đầu óc Triệu Lan Hương nổ tung, ngay sau đó liền nghe thấy tiếng ầm ầm nổ mạnh. Triệu Lan Hương ngẩng đầu, giữa sườn núi Ngưu Giác bốc lên một đám bụi khổng lồ.

Tác giả có lời muốn nói: *

Tiểu kịch trường:

Hương Hương: người đâu người đâu?

Anh người đâu?

Anh là đồ ngu, còn bày đặt học bỏ mình cứu người sao?

Tan vỡ khóc lớn. jpg

Bách Ca: nghe lời, không khóc.

Đút canh gà độc không uống, ta đi tắt xuống núi:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK