Người ta biết làm bánh bao súp, hiện tại đồ người ta làm ra, để trên bàn còn tỏa ra mùi thơm mê người.
Tưởng Mỹ Lệ không còn mặt mũi nuốt những lời định nói vào, cô ta đành cầm bút máy lên viết theo những gì Triệu Lan Hương ghi, Triệu Lan Hương nhíu nhíu mày: “Không được, quá khuôn sáo, vừa nhìn đã không thấy thích hợp. Ngày thường cô viết như thế nào thì bây giờ viết như thế.”
Tưởng Mỹ Lệ rất khó chịu, thiếu chút nữa muốn vứt bút đi, không viết nữa.
Miệng cô ta thèm thuồng mà liếc nhìn hộp sắt trong tay Triệu Lan Hương nói: “Cho tôi ăn một cái thì tôi sẽ viết.”
Triệu Lan Hương gõ gõ cái bàn, không khách khí nói: “Bảo cô viết thì cô viết đi, bánh bao súp chẳng lẽ ăn không no sao?”
“Viết.”
Tưởng Mỹ Lệ cảm thấy hôm nay Triệu Lan Hương đặc biệt hung dữ, một chút đạo lý cũng không nói.
“Muốn ăn.”
Triệu Lan Hương nói: “Cô không cần cùng tôi mặc cả.”
Tưởng Mỹ Lệ vắt óc suy nghĩ viết lại một lần ‘qua loa’ như thư nhà bình thường cô ta vẫn viết.
Triệu Lan Hương rất kỳ quái, không cho cô ta nói với Tưởng Kiến Quân món xoài đặc sản này là do cô làm.
Triệu Lan Hương hài lòng cầm lấy bức thư, niêm phong lại. Lúc này mới từ trong hộp sắt lấy ra một miếng đưa cho Tưởng Mỹ Lệ ăn.
Tuy chỉ là những nguyên liệu thừa nhưng được chiên giòn thơm mùi xoài, siêu ngon. Tưởng Mỹ Lệ cắn xuống một miếng, ngọt đến cả người cô nàng như muốn bay lên. Đây đâu phải là đặc sản nữa, so với điểm tâm đặc biệt của cửa hàng quốc doanh còn ngon hơn.
Chẳng trách Triệu Lan Hương còn muốn ghi thêm một câu: tiêu hết tiền rồi. Mua điểm tâm hiếm lạ đến như vậy, thì túi tiền chẳng phải sẽ bị ít đi sao. Lại còn thêm một câu rất rẻ, nhìn thấu suy nghĩ của Tưởng Mỹ Lệ, từ trước đến nay cô ta mua đồ đều không nói đắt, dù sao thì Tưởng Kiến Quân cũng sẽ biết cô ta đang thiếu tiền.
Tưởng Mỹ Lệ cẩn thận đưa nốt miếng xoài cuối cùng vào miệng, niềm vui sướng khi được ăn đồ ngọt làm cô ta nheo mắt, đầu lưỡi liếm những vụn xoài bên khóe miệng, mùi thơm của sữa thoang thoảng trong miệng.
“Thật là ngon. Cái này làm sao có thể làm được vậy? Đồ chiên mà cũng có thể ngon như vậy.”
Triệu Lan Hương nhàn nhạt nói: “Cô không học được đâu. Được rồi tôi về đây, lần sau Tưởng Kiến Quân hồi âm thì nhớ đem qua cho tôi xem.”
Tưởng Mỹ Lệ coi như không nghe thấy vế trước, gật gật đầu.
Ánh mắt thèm thuồng của Tưởng Mỹ Lệ nhìn Triệu Lan Hương niêm phong hộp sắt, dán kín mít lại. Cô ta không nhịn được cười nói: “Tôi sẽ không ăn vụng, cô dán kín như phòng cướp để làm gì?”
Triệu Lan Hương sợ món xoài sẽ bị chảy nước làm hỏng bức thư, nếu như vậy thì Tưởng Kiến Quân sẽ không mở thư ra đọc.
Triệu Lan Hương ho khan một tiếng, từ trong hộp lấy ra hai miếng đưa cho Tưởng Mỹ Lệ: “Ngày mai cô đem đi gửi luôn đi, có biết không?”
Tưởng Mỹ Lệ cắn xoài cuốn, không ngừng gật đầu đồng ý.
..........
Bữa tối, Triệu Lan Hương làm mấy món rau xào, ruột già kho tàu, phổi lợn xào và canh dồi thịt băm. Tuy rằng chỉ là mấy món đơn giản nhưng đối với mọi người mà nói, so với bữa cơm giao thừa còn phong phú hơn. Chị cả Hạ có chút thụ sủng nhược kinh, Triệu Lan Hương chỉ cười mà không nói. Nếu chị cả Hạ biết những món cô làm hôm này đều do em trai mang về, phỏng chừng sẽ càng kinh ngạc hơn.
Buổi tối, lúc cả nhà ngồi quây quần bên mâm cơm, Hạ Tùng Bách vẫn chưa có tỉnh dậy.
Chị cả Hạ đi gọi Hạ Tùng Bách dậy, lúc này anh mới chậm rì rì đánh răng rửa mặt, đi tới bàn ăn cơm.
Hạ Tùng Bách ăn một lúc hết hai bát cơm to. Nước ruột già kho tàu chan với cơm, hạt gạo bóng bẩy thơm ngào ngạt, làm cho Hạ Tùng Bách ăn uống rất ngon miệng, cảm giác dạ dày mình giống như động không đáy.
Nếu không phải Triệu Lan Hương ngăn cẳn, anh còn có thể ăn được bát thứ ba.
“Buổi tối không nên ăn nhiều cơm như vậy.”
Vào những lúc có người khác, Triệu Lan Hương sẽ tận lực ít tiếp xúc với Hạ Tùng Bách. Cô nhìn thấy anh ăn uống ngon miệng thì rất cao hứng, cô thích nhìn anh ăn như lợn con, tốt nhất là ăn nhiều để trở lên cao lớn, cường tráng. Người đàn ông này chính là ma ốm, sau này cho dù cô bồi bổ như thế nào cũng không làm cho anh mập lên được. Người khác khi đến trung niên thì sẽ phát phì, có bụng bia. Còn Hạ Tùng Bách vẫn gầy nhưng rắn chắc, nho nhã anh tuấn, nhìn dáng vẻ thực khỏe mạnh.
Kỳ thật, chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi.
Chờ sau khi ăn cơm chiều xong, cô còn muốn lấy điểm tâm xoài cuốn làm hôm nay đưa anh ăn, coi như là món ăn vặt hàng ngày.
Hạ Tùng Bách nghe vậy, không dấu vết “lãnh đạm” ừ một tiếng.
Chị cả Hạ buông bát cơm, khoát tay: “Ngày mai, em cùng chị đi đỡ đẻ cho trâu nhé?”
Hạ Tùng Bách nói: “Mấy giờ thì đỡ đẻ ạ?”
Chị cả Hạ ra hiệu: “Còn chưa biết.”
Hạ Tùng Bách cười cười, bộ dáng cà lơ cà phất: “Vậy không được rồi, em hẹn bạn ngày mai lên huyện chơi. Chị bảo chú Đức đi, ông ấy có kinh nghiệm hơn em.”
Chị cả Hạ đánh đánh Hạ Tùng Bách vài cái, chỉ hung hăng trừng mắt liếc em trai một cái.
“Được rồi, đi chơi đi.”
Hạ Tùng Bách sau khi ăn cơm xong, thì đi vào phòng bà nội, cùng bà trò chuyện và giúp bà ăn cơm.
Hạ Tùng Bách lấy hạt đậu vàng ra đưa cho bà nội: “Đây là di vật của ông nội, sao bà không nói với con, làm con thiếu chút nữa thì bán mất. Ông nội đêm nay sẽ về báo mộng cho con, mắng con bất hiếu.”
Bà nội vươn tay lấy bát cơm, không cần anh bón, trừng mắt nói: “Cháu trai sống sờ sờ còn không quản được, nào còn có tâm tình đi quản di vật ông ấy để lại?”
Hạ Tùng Bách từ trong lồng ngực lấy ra một hộp thuốc màu trắng, tay nhẹ nhàng lắc một chút, những viên thuốc bên trong sàn sạt vang lên: “Đây là thuốc canxi, nghe nói là uống vào sẽ giúp tay chân bớt đau một chút, bà uống một viên đi.”
Hạ Tùng Bách vặn hộp thuốc ra, một viên thuốc màu trắng nằm trong lòng bàn tay.
Bà nội nhìn cháu trai mở lòng bàn tay ra, bên trong là những viên thuốc màu trắng nằm trong lòng bàn tay vừa thô ráp vừa đỏ, còn mài rách da.
Bà nhẹ nhàng dùng bàn tay gầy guộc của mình xoa lên những đường vân trên lòng bàn tay anh, rồi nói: “Rất vất vả phải không?”
“Bà thật vô dụng, nếu lúc trước để mẹ con đem con ra nước ngoài, thì con không cần phải theo chúng ta chịu khổ.”
Bà nghẹn ngào nói: “Chị con còn có thể hưởng vinh hoa phú quý của tiểu thư mấy năm nữa, con sinh ra đã mệnh khổ rồi, A Bách đáng thương của bà....”
Hạ Tùng Bách ghét nhất là bà nội luôn nói đi nói lại những lời này, anh nhét thuốc vào miệng bà: “Bà uống đi, cho dù con có liều cái mạng này cũng không thể làm cho bà trở lại cuộc sống vinh hoa phú quý, nhưng có thể khiến cho bà được ăn no, tâm trạng của bà không đúng, bà phải suy nghĩ khác.”
“Không thể luôn vây hãm trong quá khứ, như thế cả đời sẽ không được thanh thản.”
Bà nội hôn hôn vào bàn tay của cháu trai, vừa rưng rưng nước mắt vừa nói: “Bà sẽ hướng về phía trước, để được nhìn thấy con cái của A Bách chứ! Bà vẫn luôn có hy vọng!”
“Bà sẽ dạy chúng giống như bà đã dạy con, dạy chúng quốc văn, dạy chúng vẽ tranh, dạy chúng số học. Bà nội tuy rằng đã già lại đau ốm, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn!”
“Nhưng A Bách phải nhanh lên nhé, bà quá già rồi....”
Trong giọng nói già nua của bà lộ ra một chút bất đắc dĩ, bà ngẩng cổ lên uống một ngụm canh, liền nuốt xuống viên thuốc canxi kia.