Triệu Lan Hương đang ngủ say bị tiếng nói quá to của Hạ Tùng Bách đánh thức.
Cô vén tấm chăn lên, cả người giống như bị xe lớn nghiền qua, cả người ê ẩm. Cô than nhẹ một tiếng.
Nhớ tới sự kịch liệt ngày hôm qua, cô nhịn không được mà mỉm cười. Người đàn ông trẻ tuổi tràn đầy sức sống, cường tráng khỏe mạnh như vậy, làm cô có chút chịu không nổi, cả người như bị ép khô.
Hạ Tùng Bách quay đầu lại thấy người con gái trong chăn đã tỉnh, nheo mắt nhìn anh, anh cúi người về phía trước hôn cô.
Người anh nóng hừng hực, hơi nóng lan trên người cô.
Suy cho cùng đàn ông đã ăn mặn khác với người đàn ông ngây thơ chưa trải việc đời, anh bắt đầu hôn từ trán, lưu luyến nhịn không được hôn dần xuống, vốn dĩ nụ hôn thuần khiết cũng trở nên ái muội.
Hơi thở của anh trở nên nặng nề và dồn dập, vùi đầu ở trước ngực cô.
Triệu Lan Hương một chân đá anh xuống giường.
Hạ Tùng Bách đơ ra, nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, ôm chặt cô vào lòng.
Anh mạnh mẽ nói: “Hiện tại em đã là người phụ nữ của anh.”
Hạ Tùng Bách nói xong thì choáng váng, trực tiếp ngã xuống trên người Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương thấy đôi môi trắng bệch của Hạ Tùng Bách, ngón tay của cô bất giác chạm vào, cô hơi nôn nóng vỗ mặt anh: “Anh bị làm sao vậy?”
Hạ Tùng Bách rên rỉ một tiếng, thở phì phò nói: “Hương Hương, đói chết anh rồi.”
“Buổi sáng ngày hôm qua anh không có ăn cơm đã lên chuyến bay sớm nhất để tới tìm em……”
Triệu Lan Hương tính toán một chút, ngày hôm qua Hạ Tùng Bách một hột cơm cũng chưa ăn! Mệt cho anh phải nhớ chuyện này, sinh long hoạt hổ như vậy hoàn toàn không giống người chưa ăn.
Cô vỗ vỗ vai anh, “Anh cứ nằm đi, em đi nấu chút cháo cho anh ăn.”
Hạ Tùng Bách da mặt dày ừ một tiếng, khung cảnh này thật sự quá tốt đẹp, như đang trong mơ vậy, tốt đẹp đến mức làm anh chìm đắm không muốn tỉnh. Anh cũng không biết ngày hôm qua tất cả đã phát sinh như thế nào, lại không biết kết thúc như thế nào. Dục vọng của anh với cô đã có từ lâu, hôm qua không kìm nén nổi nữa mới bộc phát. Anh muốn dùng mọi cách để giữ cô lại.
Hạ Tùng Bách yên lặng nhìn Triệu Lan Hương rời giường ngay trước mặt anh, mặc quần áo xong, vén áo lên cài cúc áo lót, dáng vẻ quyến rũ này làm cả người anh khô nóng, cổ họng khát khô.
Trước khi ra ngoài, Triệu Lan Hương vo gạo tẻ thật sạch, dùng lửa nhỏ để nấu cháo. Cô cài lại nút áo khoác rồi đi ra chợ bán thức ăn mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới nhất, vài phút sau cô đã quay lại.
Hạ Tùng Bách để ngực trần ngồi ở mép giường, ngón cái kẹp thuốc lá, khói thuốc phiêu đãng trong không khí.
Ánh sáng ban mai của mặt trời mùa đông nhàn nhạt chiếu lên người anh, trong tay anh kẹp điếu thuốc đang lập loè đỏ, động tác này làm anh có loại phong thái tao nhã và đẹp trai, giờ phút yên lặng này hoàn toàn khác với vẻ điên cuồng ngày hôm qua, khiến Triệu Lan Hương không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Cô đi phòng bếp rửa sạch thịt heo, cá mè hoa cùng tôm he, cắt thịt, bóc vỏ tôm, rửa rau. Hành tây thì thái từng lát mỏng, gừng thì sắt sợi. Băm nhỏ hành hoa phi thơm rồi đổ trứng vào chiên, bánh quẩy thì cắt ra từng miếng.
Cháo trong nồi đã sôi, mùi thơm của gạo tẻ từ trong phòng bếp lan ra, cô canh chuẩn thời gian theo thứ tự bỏ nguyên liệu nấu ăn vào cháo, rồi chờ cho thịt trong cháo chín.
Hạ Tùng Bách nhìn người con gái mang tạp dề màu hồng đang yên tĩnh rửa rau trong phòng bếp, trong lòng ấm áp, nhịn không được cúi người ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Giọng anh khàn khàn, kiên định nói: “Em là của anh.”
Anh đã nói những lời này ba lần trong sáng nay, giọng điệu kiên định như muốn thuyết phục chính mình, cũng giống như thuyết phục cô, Triệu Lan Hương không nhịn được đau xót trong lòng, lúc thả cá tay run lên.
Hạ Tùng Bách hôn cô, giữ cô trong cái ôm ấm áp của mình.
Họ đều vô cùng hưởng thụ không khí ấm áp lại an tĩnh này, không cần phải nói gì cả, một cái ôm vững chãi như vậy cho họ cảm nhận được sự chân thật.
Triệu Lan Hương giãy giãy khỏi ngực anh, nhịn không được cười, “Buông em ra, cần phải ăn cháo trước.”
“Em sẽ cho anh nếm thử món ăn đặc trưng ở đây, cháo hải sản.”
Cô múc cháo ra chén, rải hành lá đã xắt nhuyễn lên, thêm bánh quẩy và trứng xắt nhỏ, rồi bưng tới trước mặt Hạ Tùng Bách.
“Ngày hôm qua anh đã không ăn gì cả một ngày rồi, ăn chút cháo đi.”
Hạ Tùng Bách nếm một ngụm cháo, gạo tẻ mềm mịn lại thơm, nước cháo chứa trọn tinh hoa của thịt cá và tôm, nước cháo thơm ngon mê người. Anh cầm muỗng, múc liền mấy muỗng cháo, lát cá mềm tan trong miệng, tôm bóc vỏ trơn mềm cực kì ngon miệng, là hương vị mà anh quen thuộc.
“Hoá ra cháo này gọi là cháo hải sản.”
“Anh nhớ có một năm em nấu cháo cá lát, cũng là cái hương vị này. Cháo này ngon hơn……”
Bất quá hương vị năm đó lại càng làm người ta hoài niệm.
Thời buổi bây giờ khác thật rồi, lúc trước muốn ăn cá cũng khó, làm gì có điều kiện ăn được những món phong phú như bây giờ. Mà hiện tại muốn ăn cá, tôm, thịt, trứng gì đều có, dinh dưỡng còn rất phong phú.
Hạ Tùng Bách ăn xong hai chén cháo, mắt thấy còn muốn ăn thêm một chén nữa, nhưng Triệu Lan Hương ngăn anh lại.
“Nghỉ một lát rồi lại ăn tiếp, ngày hôm qua anh đã không ăn gì một ngày rồi giờ ăn nhiều sẽ khó tiêu.”