Đầu xuân, thời tiết lúc ấm lúc lạnh, nhưng đã nghỉ một mùa đông nên người nông dân không thể tiếp tục lười biếng được nữa. Bọn họ phải bắt đầu chuẩn bị một vụ mùa mới. Những công việc cày bừa vụ xuân cần chuẩn bị: cày ruộng, xới đất, bón phân, mọi thứ đều phải dùng sức lao động rất nhiều.
Khoảng cuối năm ngoái, Lý Đại Ngưu tiếp quản chức vụ đội trưởng đội sản xuất số một, vì thế nên tới vụ cày bừa xuân, cả người anh ta vội đến chân không chạm đất. Ngay cả việc sắp xếp gieo mạ cũng suýt chút nữa khiến các xã viên cãi nhau.
Lý Đại Ngưu mang theo một miếng thịt lợn, vội vàng chạy tới nhà họ Hạ gia để xin anh trai chỉ điểm.
Đến cửa nhà họ Hạ, anh ta nhìn thấy chị dâu xách một thùng quần áo, giống như vừa giặt quần áo bên sông về.
Lý Đại Ngưu hét lên: “Chị dâu.”
Sau đó, anh ta nhớ ra Hạ Tùng Diệp bị điếc, không nghe thấy lời của anh ta, nên chạy nhanh đến trước mặt chị, nói rất chậm từng chữ một: “Em tới tìm đại ca.”
Hạ Tùng Diệp nhìn môi của anh ta mấp máy, hiểu rõ anh ta đang nói cái gì, chị gật đầu, dẫn Lý Đại Ngưu đi gặp chồng mình.
Lý Đại Lực chống gậy, ở trong phòng cố gắng đi lại. Nhưng bây giờ đã tốt hơn trước kia nhiều, năm ngoái lúc mới kết hôn, Lý Đại Lực vẫn phải có gậy mới có thể đi lại được, hiện tại bỏ gậy đi cũng có thể chống đỡ được vài bước.
Trán Lý Đại Lực đổ đầy mồ hôi, vừa ngẩng đầu liền thấy trong phòng đột nhiên nhiều hơn một người.
Lý Đại Lực cười: “Sao lại tới đây?”
Đại Ngưu vui mừng khôn xiết, đi tới đỡ anh trai: “Em muốn tới thăm anh. Có thể đi được rồi, sắp khỏi rồi phải không ạ?”
“Em tới để hỏi anh một số vấn đề.”
Lý Đại Ngưu nói liên mồm, nói toàn bộ vấn đề với Lý Đại Lực: “Đáng lẽ ra phải cày và làm việc cả mùa xuân, nhưng mấy lão già của đại đội đẩy cũng không chịu làm việc, kéo ba kéo bốn, thật sự chỉ muốn đánh cho một trận. Nhưng anh nghĩ xem, thế hệ trẻ chiến đấu cũng không sao, nhưng lại cậy già lên mặt dạy đời, em còn có thể dạy bọn họ làm sao?”
Lý Đại Ngưu một bụng tức giận, lúc oán giận với anh trai nước miếng bay tứ tung.
Vì nói chuyện quá nhanh nên Hạ Tùng Diệp không thể hiểu hai anh em họ đang nói chuyện gì, chỉ mù mờ nhìn vẻ mặt em chồng tràn ngập tức giận.
Lý Đại Lực nói: “Bọn họ chỉ là muốn em phải làm nhiều hơn một chút thôi, mới nhậm chức đại đội trưởng đều sẽ bị như vậy....Nếu em không làm nhiều việc hơn thì bọn họ sẽ không phục em.”
“Số công việc bây giờ đã là gì, cuối năm công điểm của em cũng không được nhiều, lại muốn em làm nhiều việc hơn....Cũng được đi, nhiều việc hơn cũng không sao, nhưng bọn họ đùn đẩy cho một mình em làm! Mẹ kiếp, quá không biết xấu hổ.” Lý Đại Ngưu nói.
Đại đổi trưởng trước đây là người có tấm lòng nhân ái và tinh tế, cùng mọi người kiếm công điểm, cùng ăn cơm tập thể, nhiều năm như vậy đã tạo cho bọn họ thói quen lười biếng, dựa dẫm vào người khác. Lý Đại Ngưu muốn mọi người phục mình, nghe theo sự an bài, phân công của mình. Thành thật mà nói, anh ta có thể nguyện ý bỏ ra nhiều công sức hơn, cũng có thể làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch hơn. Người già không có sức lực làm việc, anh ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng thanh niên mười tám khỏe như trâu cũng làm như vậy, điều này đã đạp vào điểm mấu chốt của anh ta. Lý Đại Ngưu còn ít kinh nghiệm, dễ dàng bị người ta làm cho tức giận.
Lý Đại Lực suy nghĩ, sau đó nói với em trai: “Chờ lúc em mở cuộc họp, anh sẽ đi cùng em.”
Lý Đại Ngưu nghe được lời nói chắc chắn của anh trai, liên tục nói cảm ơn: “Bọn họ cũng chỉ thấy được anh mới dễ nói chuyện.”
..........
Tháng ba, lứa lợn của Hạ Tùng Bách cũng được khoảng một trăm sáu mươi, bảy mươi cân một con, tuy rằng không đủ hai trăm cân một con nhưng hiện tại vẫn có thể mổ bán kiếm tiền được.
Hạ Tùng Bách tạm thời tìm được ba người mổ lợn, bản thân tự mình chỉ dạy.
Nhưng mùa xuân bận rộn cày cấy cũng bắt đầu, ban ngày Hạ Tùng Bách phải cuốc ruộng và những công việc đồng áng khác. Toàn bộ đại đội chỉ có năm con bò là có thể làm việc được, vì thế nên anh thường xuyên không được sử dụng. Mỗi lần làm việc xong, Hạ Tùng Bách đều mệt muốn chết, anh nằm liệt ở bờ ruộng mà ngủ. Lúc Hạ Tùng Bách ngủ sẽ có những động vật nhỏ bò lên người, có khi là châu chấu, có khi là con ếch.
Chú chuồn chuồn nhỏ bé, lặng lẽ đậu dịu dàng trên ngọn cỏ dại.
Thỉnh thoảng, cũng sẽ đậu trên vai anh nghỉ tạm.
Hạ Tùng Bách ngủ ngon lành trong ánh sáng dịu nhẹ của mùa xuân, ngọt ngào, an tĩnh đến mức không có cảm giác tồn tại.
Triệu Lan Hương làm xong luống rau, ngẩng đầu nhìn thấy một màn kia, nhịn không được nở nụ cười.
Cô thừa dịp mọi người đều tan làm, chậm rãi bước về phía anh, ho nhẹ một tiếng.
Hạ Tùng Bách vừa động, con ếch trên chân của anh cũng nhanh chóng chạy trốn. Hạ Tùng Bách nhìn thấy mặt trời đã lên cao, giật mình đứng lên.
Triệu Lan Hương nói: “Đừng ngủ nữa, về ăn cơm trưa.”
Hạ Tùng Bách im lặng đi theo sau cô về nhà ăn cơm. Hạ Tùng Bách đến bên giếng rửa mặt, ánh nắng mùa xuân dịu nhẹ chiếu trên mặt của anh, khiến cả người anh dường như ấm áp hẳn lên, ngay cả mùi bùn đất cũng trở nên đặc biệt. Hạ Tùng Bách vươn người giãn gân cốt, cảm giác cả người tràn đầy năng lượng.
Triệu Lan Hương nói: “Làm việc mà vui vẻ như vậy sao?”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Anh đi đến phòng bếp, cao hứng ăn hai bát cơm.
Anh lau mặt nói: “Buổi chiều sau khi làm xong việc, anh phải ra ngoài, Lương Thiết Trụ sẽ tới đây đóng giả thành anh.”
Hôm nay là cuối tuần, theo thường lệ sẽ là ngày nghỉ. Nhưng vì là ngày mùa, cuối tuần cũng giống như ngày thường.
Triệu Lan Hương nói: “Anh chú ý an toàn.”
Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Em có thể hỏi anh đi làm gì không?”
Động tác và cơm của Hạ Tùng Bách dừng lại, anh nhanh chóng và hết số cơm trong bát, không thừa lại một hạt.
Hạ Tùng Bách nhìn đôi mắt chứa đựng sự lo lắng của Triệu Lan Hương, trái tim của anh như nhũn ra.
Anh nhỏ giọng nói: “Trại lợn lần trước vì sao mà phải đóng em có biết không?”
Triệu Lan Hương gật đầu, công an bắt được mấy người buôn bán thịt lợn, điều tra nguồn gốc, bắt được mấy đại bản doanh.
Bàn tay của Hạ Tùng Bách nắm lại thành quyền, để ở bên môi, sau đó ghé sát vào bên tai của Triệu Lan Hương.
“Cho nên lần này, anh đi tìm mối bán thịt lợn!”
Trái tim Triệu Lan Hương chấn động: “Bán thịt lợn?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh nhanh nhẹn thu dọn bàn ăn, không nói thêm gì trở lại phòng. Anh lấy bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn chỉnh tề nhất kia, giấu kỹ trong giỏ tre.
“Công việc của em làm xong rồi sao, xong rồi thì đi theo anh.”
Hạ Tùng Bách nghĩ thật khó khăn mới có cơ hội lên thành phố, anh muốn mang cô đi thay đổi không khí.
Triệu Lan Hương nhìn gương mặt toát ra tinh thần sáng láng, giống như bị mê hoặc, cô gật đầu.
“Làm xong rồi, buổi sáng Đại tỷ có làm giúp em một phen.”
Lúc đi vào thành phố cũng là lúc công nhân viên chức tan tầm.
Hạ Tùng Bách và Lý Trung hội hợp, Lý Trung dẫn hai người đi làm quen những người trong nhà.
“Đến” Lý Trung đưa cho Hạ Tùng Bách một bao đồ.
Chờ Hạ Tùng Bách từ trong phòng rửa mặt đi ra, cả người đã sáng sủa hẳn lên. Những sợi râu trên mặt anh đã được cạo sạch, tóc tai được cắt tỉa gọn gàng, chiếc áo sơ mi rách nát của anh được thay bằng bộ quần áo Tôn Trung Sơn được ủi phẳng phiu.
Bộ quần áo này là một trong hai bộ đầu tiên mà Triệu Lan Hương may cho anh. Anh mới chỉ dám mặc ra ngoài có ba lần, sau đó đều cất giữ cẩn thận.
Tóc của Hạ Tùng Bách đã được sửa sang, mái tóc bình thường được để tùy ý thì nay được chải chuốt giống như một thanh niên có học thức.
Khi Hạ Tùng Bách bước ra khỏi phòng tắm, Triệu Lan Hương nhìn thoáng qua, sau đó thì bị sốc nặng. Hạ Tùng Bách hiếm có lúc chải chuốt như vậy, lần cuối cùng mà Triệu Lan Hương nhìn thấy anh gọn gàng chính là lúc ăn tết ở thành phố G.
Có điều, anh đang đi một đôi giày thể thao đang lưu hành ở thành phố này, cái này không ăn nhập gì với bộ quần áo cả, khiến Triệu Lan Hương dở khóc dở cười. Tuy nhiên, đây là mẫu giày đang lưu hành ở thời đại này, nên Triệu Lan Hương cũng không nói thêm gì.
Hạ Tùng Bách cầm toàn bộ số đồ vật ở trong túi xách của Lý Trung mang tới, sau đó sờ sờ đầu Triệu Lan Hương dặn dò: “Em ở trong nhà này chơi một lúc, ăn chút gì đó, anh làm xong việc sẽ trở về.”
Bán thịt lợn mà làm thần bí như vậy, làm cho Triệu Lan Hương muốn đi theo để xem bọn họ làm những gì.
Hạ Tùng Bách sau khi dặn dò xong, thì nhanh chóng cùng Lý Trung cưỡi xe đạp biến mất.
Hạ Tùng Bách và Lý Trung hóa trang thành bộ dáng nhân mô cẩu dạng, họ đến nhà máy luyện thép và xưởng gia công để “bàn chuyện làm ăn”. Ăn mặc đẹp, khí thế mạnh mẽ, mới dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của người khác.
(Nhân mô cẩu dạng là thành ngữ của TQ ý chỉ mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng, nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ những gì)
Hạ Tùng Bách ở trước mặt Triệu Lan Hương thì rất tự tin, nhưng trên thực tế đi đến bước này, trong lòng anh cũng có sự sợ hãi, bất an.
Lý Trung cười mắng: “Ngươi tên tiểu tử này, tôi là bị cậu lừa đi tới bước này, nếu hôm nay cậu không dám bước vào, trở về chúng ta tính sổ với nhau.”
Hạ Tùng Bách bĩnh tĩnh nói: “Tôi không sợ, trời sập còn có Tứ thúc chống đỡ.”
“Trước đây, Hà sư phó có nói với tôi, hai cái xưởng này đều đã từng hỏi mua thịt lợn chỗ ông ấy, bất quá ông ta không dám nói tiếp. Miếng thịt mỡ này nếu tôi không ăn, thì tôi sẽ không ngủ yên được.”
Xưởng luyện thép và xưởng gia công than đá đều sử dụng lao động chân tay, phải ăn chút thịt mới có sức mà làm việc, trong bụng chỉ có nước không thì lấy đâu ra sức. Bởi vậy, nhà ăn thường sẽ hao tổn rất nhiều tâm tư để thêm cơm cho bọn họ. Nhưng mỗi tháng số thịt lợn quy định chỉ có hạn, rất ít, việc mua thêm thịt phải trải qua nhiều con đường.
Nhưng phiếu thịt thì chỉ có hạn, công nhân muốn ăn thịt, nhà ăn lại không cung cấp đủ, lúc này sẽ không tránh được phải đi chợ đen trộm mua để bổ sung thêm.
Bí mật này chỉ có những người làm ở nhà ăn mới biết được, họ giữ kín không nói ra ngoài.
Lý Trung nói: “Nếu có thể có được mối làm ăn này thì tốt, sau này chúng ta không cần bán lẻ cho những nhà buôn nữa, công việc sẽ càng an toàn hơn.”
Hạ Tùng Bách dựng cổ áo lên cho Lý Trung, đứng thẳng lưng: “Nhớ kỹ, thái độ phải lạnh lùng một chút, giọng điệu phải cứng rắn, tự tin, người ta mới không nghi ngờ chúng ta.”
“Đợi lát nữa xem biểu hiện của tôi.”
Vì thế, Lý Trung và Hạ Tùng Bách đi đến nhà của nhân viên thu mua của bộ phận căng tin của nhà máy luyện thép. Cán sự Thạch đã sớm nhận được tin, hắn điều hết mọi người trong bếp ra ngoài, chỉ giữ lại hai người cùng tiếp đón bọn Hạ Tùng Bách.
Lý Trung và Hạ Tùng Bách một người diễn bộ mặt hòa ái, một người diễn bộ mặt lạnh lùng, trông rất sống động.
Lý Trung đề suất, bọn họ có con đường cung cấp thịt lợn.
Hạ Tùng Bách che miệng Lý Trung lại nói: “Ông đừng nghe hắn mê sảng, uống hai ly nước tiểu của ngựa cũng không biết bản thân mình là ai.
Đầu năm nay là gì cũng cần phải giữ mạng, mạo hiểm kiếm tiền có mạng mà hưởng không? Hà sư phó trước kia nói với ông những gì, ông cứ làm như gió thoảng bên tai đi, tôi hôm nay tới đây để nhắc nhở Thạch cán sự để ông không nên nghĩ ngợi nhiều.”
Hà sư phó nếu nghe được những lời này của Hạ Tùng Bách, không chừng có thể từ trong quan tài nhảy ra. Ông ta nào có phân phó Hạ Tùng Bách đến đề cập cái gì mà tỉnh ngộ chứ.
Hạ Tùng Bách nói một hồi, một lúc lại mời người ta uống một chén rượu, cứ như vậy Thạch cán sự bị anh chuốc say ba phần.
Thạch cán sự chậm rãi nói: “Thít lợn chúng tôi rất cần, rất cần.”
“Ăn không no bụng ai còn có sức mà làm việc, người làm người không, hiệu quả và lợi ích của nhà máy bị giảm so với mọi năm,thành tích xếp từ dưới lên ở thành phố N. Giám đốc thì mắng công nhân, mắng nhà ăn, xét cho cùng còn không phải là vì thiếu lương thực hay sao?”
“Tiền thì chúng tôi có, các anh tìm cách giúp chúng tôi đi, chúng tôi rất cảm kích.”
Trong bụng của Lý Trung còn một đống lời kịch, nghe xong bị áp trở về, nghẹn muốn chết.
Anh hùng không có đất dụng võ!
Vì thế, Hạ Tùng Bách lấy từ trong túi xách ra một tập “Trách nhiệm liên quan giữa các bên” để người ta ký tên và điểm chỉ.
“Chuyện này, trời biết, đất biết, ba người chúng ta biết, bất cứ tình huống nào cũng không thể để người thứ tư biết.”
Thạch cán sự cả người nóng lên mà gật đầu.
.............
Triệu Lan Hương ở trong nhà đồng hương ở trong thành phố, tới giờ cơm, đồng hương tới mời cô ăn cơm.
Cô lo lắng cho bọn Hạ Tùng Bách, không muốn ăn, chỉ đứng ở hiên nhà chờ bọn họ về. Màn đêm buông xuống, đèn trong các nhà đều sáng lên. Khác với nông thôn chỉ có đèn dầu, ở đây cũng có nhiều gia đình sớm dùng bóng đèn rồi.
Ánh đèn vàng ấm áp, chiếu vào trong đôi mắt của cô.
Rất lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng leng keng của xe đạp, người đàn ông cao lớn nhanh chóng từ trên xe nhảy xuống.
Anh a một tiếng hỏi: “Em có đói bụng không?”
“Anh đưa em đi ăn cơm.”
Hạ Tùng Bách đẩy Lý Trung xuống xe, sau đó vỗ vỗ yên sau xe đạp, kéo cô lên xe. Anh đạp xe suốt quãng đường, đưa cô đi hóng gió, đi tới tiệm cơm quốc doanh.
Giọng nói trầm thấp của anh không giấu được sự sung sướng: “Hương Hương, anh tìm được chôỗ bán thịt lợn rồi!”
“Về sau nơi này, công nhân ở nơi này đều sẽ do trại lợn của anh cung cấp thịt.”
Hạ Tùng Bách hất hất cằm chỉ về hướng hai tòa nhà.
Bóng đêm quá tối, Triệu Lan Hương phải nỗ lực mới nhìn được.
Cô hưng phấn hô lên một tiếng, ôm thật chặt eo của anh: “Anh thật sự đã làm được!”
“Bán được rất nhiều thịt lợn đi?”
Triệu Lan Hương tính toán một chút, trại lợn của Hạ Tùng Bách có khoảng một trăm con, còn có lợn mẹ sắp sinh, chờ tháng sau sinh xong lại có thêm một lứa mới, sau đó lại tiếp tục sinh, trong lúc ấy thì cũng có khoảng năm mươi, sáu mươi con lợn thịt được.
Triệu Lan Hương nhanh chóng tính toán sản lượng thịt, so với trại cũ thì ít hơn, cung cấp cho hai nhà xưởng này, đại khái cũng không còn lại bao nhiêu để bán lẻ đi?
Thì ra, Hạ Tùng Bách muốn buôn bán theo kiểu này sao?
“Anh muốn tìm lối tắt sao?”
Hạ Tùng Bách nhỏ giọng nói: “Là lẳng lặng làm giàu.”