Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong những lời Triệu Lan Hương nói, phản ứng đầu tiên chính là không tin.

Anh trai cô ta là ai?

Toàn bộ thế hệ trẻ trong đại viện, anh trai cô ta là người có tiền đồ nhất. Khác với những người anh họ có vẻ ngoài bình thường khác, anh trai cô ta kế thừa những nét đẹp từ ba mẹ. So về tiền đồ thì không ai bằng anh trai cô ta, so vẻ bề ngoài cũng không có ai sánh được ba phần. Những cô gái thích anh trai cô ta có thể xếp hàng dài từ đầu phố tới cuối phố, muốn cái gì là có cái đó.

Bây giờ, Triệu Lan Hương lại nói đã chia tay với anh trai cô ta, vậy tại sao anh trai cô ta còn viết bức thư tình“ buồn nôn” như vậy.

Tưởng Mỹ Lệ đang muốn cười cợt, lại thấy trên gương mặt của Triệu Lan Hương là sự nghiêm túc, làm cho cô ta không thể cười nổi.

Cô ta nói: “Chẳng lẽ muốn anh trai tôi cưng phụng cô như lão tổ tông, cầu xin cô ở cùng anh ấy?”

“Bỏ lỡ cơ hội này sẽ không có lần sau đâu, cô làm cho anh ấy nản lòng thoái chí, thì đời này cũng đừng bao giờ bước vào cửa nhà họ Tưởng.”

Tưởng Mỹ Lệ không cho rằng Triệu Lan Hương đang nói dối. Cô ta nghĩ đến bộ dáng thờ ơ với người khác của anh trai cô ta, giẫm đạp sự chân thành của các cô gái, đến bản thân cô ta có khi nhìn thấy cũng phải tức đến ngứa răng. Nếu đối tượng của cô ta mà đối xử với cô ta như vậy, Tưởng Mỹ Lệ đảm bảo sẽ làm cho người đó phải cút đi thật xa.

Tưởng Mỹ Lệ cho rằng Triệu Lan Hương chỉ là “đang cáu kỉnh”, không nghi ngờ sự nhiệt tình mà Triệu Lan Hương đối với anh trai cô ta.

Lúc trước, Triệu Lan Hương một mực khăng khăng phải lấy được Tưởng Kiến Quân, sao mới một sớm một chiều đã thay đổi được.

Triệu Lan Hương nga một tiếng, không chút hứng thú nói: “Cô nghĩ thế nào thì tùy cô.”

“Tuy nhiên, anh trai cô có vẻ còn chưa giác ngộ ra việc này, cô có thể nhắn lại với anh ta. Đầu năm nay không nên viết cho con gái trong sạch nhà người ta loại thư tình như thế này, anh ta không nên đùa giỡn lưu manh như vậy.”

Triệu Lan Hương tùy ý mở ra lá thư của Tưởng Kiến Quân nhìn lướt qua.

Thực sự, Triệu Lan Hương cũng không bao giờ dám tin Tưởng Kiến Quân lại có thể viết “thư tình” cho cô. Đời trước, vào khoảng thời gian này, anh ta đang gặp “khắc tinh” của mình, bị “khắc tinh” này chèn ép khắp nơi, danh dự vinh quang, huân chương tất cả đều bị vị kia giành mất. Anh ta chỉ có thể một mình thê thảm mà nằm dưỡng thương, cố tình lúc này nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, người thương trong lòng còn vì sự nghiệp mà bị điều đi nước ngoài.

Trong lòng anh ta chắc đang nghĩ rằng cả đời này phỏng chừng sẽ không bao giờ gặp lại được người kia, nhưng lại phải kết hôn, nên tùy tiện chọn một đối tượng mà anh ta cảm thấy được nhất.

Làm sao anh ta có thể viết một bức thư tình “buồn nôn” vào lúc này?

Liếc mắt nhìn qua bức thư, Triệu Lan Hương cảm thấy có chút không thích hợp, đang đọc nhanh như gió thì ánh mắt dừng lại đọc từng câu từng chữ.

Động tác này của Triệu Lan Hương, ở trong mắt Tưởng Mỹ Lệ càng giống như chứng minh cô miệng cứng lòng mềm.

Cô ta nói: “Tôi mặc kệ chuyện của hai người, tôi muốn ăn bánh bao.”

Triệu Lan Hương mặc kệ ánh mắt nhìn như hiểu thấu suy nghĩ cô của Tưởng Mỹ Lệ. Sống hai đời, cô hiểu rất rõ về Tưởng Kiến Quân, đây là lần đầu tiên cô thấy sự nhiệt tình của anh ta như vậy, càng nhìn, cô càng nhăn mày lại.

Một chút suy nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu cô.

Anh ta...Khoảng thời gian này anh ta hẳn là rất đang chán ghét cô mới đúng.

Như thế nào có khả năng, dùng những lời lẽ chỉ nói với người yêu này để viết thư cho cô!

Trong khoảng thời gian ngắn Triệu Lan Hương cảm thấy rất lo lắng, trong lòng kinh ngạc không nói lên lời, đồng thời một luồng khí lạnh từ bàn chân truyền đến tim.

Không phải Tưởng Kiến Quân cũng trọng sinh giống như cô đấy chứ?

Phiền toái lớn rồi.

Trước không nói đến ân oán giữa cô và Tưởng Kiến Quân, chỉ nói đến ân oán của Hạ Tùng Bách và anh ta, lúc trước Hạ Tùng Bách vì cô mà hung hăng giáo huấn Tưởng Kiến Quân một trận, làm cho anh ta thân bại danh liệt. Nếu Tưởng Kiến Quân giống như cô nghĩ (cũng trọng sinh) như vậy thì Triệu Lan Hương không dám tưởng tượng.

Tưởng Mỹ Lệ lắc lắc thân thể Triệu Lan Hương.

“Được rồi, anh trai tôi cũng không có đẹp trai đến nỗi cô nhìn chằm chằm, kích động đến không nói nên lời đi?”

“Tôi muốn ăn bánh bao, cô đi làm đi, tôi đã mua nhiều thịt tới nè.” Tưởng Mỹ Lệ vừa nói, vừa lắc lắc miếng thịt trên tay. Thịt lợn trong tay cô ta nửa mỡ nửa lạc, dưới ánh mặt trời giống như phát sáng.

Trong đầu Triệu Lan Hương suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Tưởng Mỹ Lệ.

Triệu Lan Hương nói: “Tôi muốn thương lượng với cô một chuyện, nếu cô đồng ý, tôi sẽ làm bánh bao cho cô, nếu không đồng ý....thì cô xách thịt lợn về chỗ mình tự làm đi.”

Tưởng Mỹ Lệ thắc mắc nhìn Triệu Lan Hương, liếc mắt hỏi: “Chuyện gì?”

Triệu Lan Hương cong khóe môi lên, vẫy tay với Tưởng Mỹ Lệ, ghé sát vào tai cô ta thấp giọng dặn dò một lúc.

Tưởng Mỹ Lệ nghe xong quả thật không thể hiểu được, đôi mày nhíu chặt.

Cô ta nói: “Tôi xem như đã hiểu rõ vì sao anh trai tôi không coi trọng những cô gái khác mà lại coi trọng cô rồi, chậc chậc chậc, tâm cơ của cô thật là sâu...”

Tưởng Mỹ Lệ đối với chuyện yêu đương của Triệu Lan Hương hoàn toàn không có hứng thú, trong đầu cô ta chỉ nghĩ đến bánh bao nóng hầm hập thôi!

Ngày hôm qua, cô ta nghe thấy Chu Gia Trân nhung nhớ bánh bao Triệu Lan Hương làm, nước miếng đều không nhịn được chảy ra.

Sau khi thu hoạch vụ mùa xong thì được nghỉ phép, cô ta nhanh chóng đi cửa hàng mậu dịch, rồi xếp hàng mua thịt. Đáng tiếc hôm đầu tiên thức dậy quá muộn, thịt đã sớm bị cướp sạch, đến lượt cô ta thì chẳng còn lại cái gì. Đây gọi là hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cô ta đã đi lên huyện, là người xếp hàng đầu tiên, lúc đi ngang qua bưu điện còn tiện thể lấy luôn thư nhà, không ngừng đẩy nhanh tốc độ gấp gáp trở về lại nhìn thấy Triệu Lan Hương đang ngủ ngon lành, quả thực là bị ngược đến thương tích đầy mình.

Triệu Lan Hương cầm lấy thịt trong tay Tưởng Mỹ Lệ, ước lượng một chút, rất nặng, phỏng chừng phải đến hai cân.

“Nhiều thịt lợn như vậy cô ăn không hết.”

Tưởng Mỹ Lệ hừ hừ nói: “Không có vấn đề gì, có cứ làm hết đi, ăn không hết tôi sẽ làm bữa trưa và bữa tối.”

Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ nói: “Nếu cô muốn ăn món ngon, thì bây giờ đến đại đội, nhìn xem người bán hàng rong có tới hay không, mua lấy mấy khối đá viên mang về đây.”

Mấy hôm nay thu hoạch vụ thu thời tiết quá khô nóng, vừa đến giữa trưa không khí nóng như cái lò, những người thường xuyên làm việc ngoài trời rất dễ bị cảm nắng. Trong sân phơi sẽ có những người bán hàng rong mang nước đá tới bán, rất nhiều người chịu bỏ ra một hai phân tiền mua nước đá giải khát.

Tưởng Mỹ Lệ rất không thích việc Triệu Lan Hương tùy tiện sai sử người khác. Cô ta trừng mắt liếc Triệu Lan Hương một cái, nhưng nhớ đến hương vị của bánh bao thịt lại bị khuất phục, Tưởng Mỹ Lệ dậm dậm chân xoay người đi mua băng.

Lúc này, Đường Thanh đang đứng ở ngoài cửa, ló đầu vào hỏi: “Mua đá viên sao? Tôi đi mua là được.”

Triệu Lan Hương gật gật đầu, xách theo thịt heo đi đến phòng bếp.

Cũng may có ba ngày nghỉ phép, Triệu Lan Hương muốn làm bánh ngọt ngon, nên trên bếp sớm đã hầm một nồi nước súp từ tối hôm qua, vừa hay dùng để làm bánh bao nhân nước canh. Bánh bao súp có hương vị đậm đà, lớp da bên ngoài mỏng, mềm và dai bọc bên ngoài nước súp, cắn một miếng nước dùng sẽ tràn ra, so với bánh bao thịt đơn thuần thì kích thích người ăn hơn rất nhiều. Bánh bao sú ngon hay không nằm ở bí quyết làm nước súp trong, êm dịu, khiến người ta không thể nghĩ đến món ăn nào khác sau khi ăn nó.

Món này dùng để làm bữa sáng là rất thích hợp.

Triệu Lan Hương vừa nhào bột xong thì Đường Thanh đã mua được đá viên trở về.

Triệu Lan Hương lọc da heo và nước canh xương ống nguyên chất làm món canh da đông lạnh, dùng đá viên giảm nhiệt độ, canh da đông lạnh dần dần ngưng tụ lại trạng thái rắn như thạch.

Triệu Lan Hương dùng tinh bột thô để nhào bột, cắt cục bột thành mười tám miếng để làm vỏ bánh, rồi gói thịt băm vào trong. Đun lửa to, đến khi lớp thạch da dần dần chảy thành nước súp thơm lừng, lớp vỏ bánh mỏng dần trong mờ dưới làn hơi sương, lớp bột tinh sẽ dần dần trở nên trong suốt.

Nhất nhanh một lồng bánh bao thủy tinh nhân súp nóng hầm hập đã ra lò, bánh bao nhân đậu giác thịt heo, bánh bao nhân bắp trộn thịt heo, bánh bao nấm hương nhân thịt lợn, bánh bao súp ba màu được bọc dưới lớp da như pha lê, giống như ngọc bích, từng nếp gấp cũng trông thật đáng yêu.

Tưởng Mỹ Lệ ngồi xổm bên bếp lò, ánh mắt long lanh, nước miếng ứa ra.

Bánh bao dễ thương như vậy, Tưởng Mỹ Lệ cũng luyến tiếc xuống tay.

Đường Thanh chủ động lấy một đĩa bánh bao súp, còn chưa kịp ngồi xuống đã gấp gáp không chờ nổi mà nhét một cái vào miệng, còn chưa nếm ra hương vị gì, đầu lưỡi đã bị bỏng nặng.

Đường Thanh hô hô hút khí, hàm răng đảo qua đảo lại cái bánh bao trong miệng, thoáng chốc nước súp tràn ra, chảy đầy miệng. Lớp vỏ ngoài mỏng dai mềm dẻo dinh dính, nhân thịt béo mà không ngấy, hương vị tươi ngon mới lạ, nước súp nóng bỏng làm người ta không nhịn được mà gầm rú, vừa đau lại vừa vui sướng.

Đường Thanh ăn xong một cái bánh bao súp, lại ngấu nghiến ăn cái thứ hai, vừa ăn vừa kích động nói: “Ăn ngon quá!”

“Tôi từ bé đến giờ chưa ăn cái bánh bao nào đặc biệt như vậy hết.”

Mãi đến khi ăn hết chiếc thứ tư, dạ dày đói khát và đầu lưỡi tham lam của Đường Thanh mới được an ủi. Lúc này anh ta mới giảm bớt tốc độ ăn, bắt đầu ung dung thong thả hưởng dụ hương vị nhân của từng loại bánh bao.

“Đồng chí Triệu, tay nghề nấu nướng của cô rất tuyệt vời.”

Anh ta không chút keo kiệt giơ ngón tay cái khen ngợi về phía Triệu Lan Hương. Mẹ của Đường Thanh nấu cơm cũng rất ngon, từ khi xuống nông thôn anh ta đều nhớ đến hương vị món ăn mẹ nấu. Nhưng từ khi anh ta ăn đồ ăn Triệu Lan Hương nấu, thì trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bánh bao và nước súp.

Có lẽ....Sau khi chuyển nhượng xe đạp thành công, sẽ càng có nhiều món ăn để anh ta tưởng nhớ hơn.

Sau khi Tưởng Mỹ Lệ ăn hết tám cái bánh bao, bụng cô ta đã căng lên, cô ta gói những chiếc bánh còn lại vào một chiếc túi vải.

Triệu Lan Hương cố ý nhắc nhở cô ta: “ Nhớ rõ những gì tôi vừa nói.”

Tưởng Mỹ Lệ phất phất tay: “Yên tâm, cô không cần phải nhắc nhở tôi, chuyện như thế này tôi có cần phải thất hứa với cô không?”

Triệu Lan Hương tiễn hai người đến tận cửa, đợi Tưởng Mỹ Lệ đi rồi, cô kéo Đường Thanh lại.

Đường Thanh nói: “Cô còn muốn mua xe đạp của tôi không?”

“Thật ra thì đối với tôi xe đạp cũng không cần thiết lắm...”

Anh ta ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Nếu muốn chuyển nhượng xe đạp, tôi cũng chỉ muốn chuyển nhượng cho cô thôi, là cô khiến tôi có ý nghĩ muốn chuyển nhượng xe.”

Triệu Lan Hương không chút do dự lấy ra tiền mua xe đưa cho Đường Thanh, nói: “Tất nhiên là tôi muốn mua, bất quá hiện tại tôi chưa có đủ tiền, tháng này nếu anh muốn ăn cơm, thì thông báo trước với tôi một tiếng là được. Như vậy có được không?”

Này....Tất nhiên là được, nó cũng là suy nghĩ vừa rồi của anh ta.

Đường Thanh vui sướng dắt xe đạp của mình bỏ vào chuồng bò của nhà họ Hạ.

Triệu Lan Hương dùng giấy thấm dầu bọc ba cái bánh đậu que đưa cho anh ta: “Cảm ơn chiếc xe đạp của anh, đây là bánh tôi mới làm sáng hôm nay, anh có thể nếm thử.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK