Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triệu Lan Hương nói xong câu này, sắc mặt của Tưởng Kiến Quân càng thêm khó coi, cả người căng cứng.

Anh ta khẩn trương nắm chặt tay của cô, giống như chỉ cần như vậy là có thể bắt được cô.

“Mẹ...vừa rồi còn chưa đánh đủ hay sao, hiện tại còn đến đây? Không muốn đi bảo vệ biên cương buồn tẻ vô vị, muốn đi đào mỏ than hả?”

Người còn chưa thấy đâu, nhưng giọng nói đã truyền tới, Cố Thạc Minh từ trên lầu thò cổ ra ngoài, trong lời nói tràn ngập tính uy hiếp không hề che dấu.

Cố Thạc Minh chạy nhanh xuống lầu, ánh mắt hầm hầm nhìn chằm chằm cái tay không quy củ của Tưởng Kiến Quân.

Tưởng Kiến Quân vẫn không chịu bỏ tay ra.

Cố Thạc Minh lạnh mặt, quát: “Buông tay em ấy ra.”

Lúc Cố Thạc Minh tức giận, cả người đề phòng, ánh mắt sắc bén có thể giết chết một con báo.

Tưởng Kiến Quân rốt cuộc cũng buông Triệu Lan Hương ra.

Anh ta đi đến trước mặt Cố Thạc Minh, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được nói: “Thứ không thuộc về mày, thì mày vĩnh viễn sẽ không cướp được.”

“Mày nhớ kỹ cho tao.”

Tưởng Kiến Quân quay người trở lại, đi tới trước mặt Triệu Lan Hương, trịnh trọng nói: “Anh xin lỗi hành động vừa rồi.”

“Coi như vì tình cảm ngày xưa, em tha thứ cho hành vi không tốt bây giờ của anh được không? kỳ thật những món đồ em tặng anh,anh đều giữ gìn cẩn thận, chỉ trừ có đồ ăn.”

Sau khi ly hôn, Tưởng Kiến Quân có lén nhìn trộm nhật ký của vợ cũ. Những thứ mà anh ta không nhớ rõ, đều được cô đặt ở đầu quả tim. Sau khi trọng sinh, Tưởng Kiến Quân đã đi tìm chúng trở về, những cái mất đi, không tìm được thì anh ta sẽ đi mua một cái giống như đúc trở về.

Tưởng Kiến Quân khẩn cầu mà nhìn Triệu Lan Hương.

Người đàn ông cao ngạo như vậy lại cúi đầu trước một người con gái, huống chi lại còn là một người đàn ông đẹp trai, toàn bộ đại viện cũng không có ai đẹp trai hơn anh ta. Tưởng Kiến Quân phá lệ ăn nói khép nép mà năn nỉ cô. Điều này cho dù là ai cũng sẽ nhịn không được mà mềm lòng, trái tim cũng không cứng rắn được. Nhưng, Triệu Lan Hương lại không phải là kiểu con gái dễ lừa gạt như vậy, cô chỉ liếc nhìn, sau đó đi tới phía sau lưng Cố Thạc Minh.

Cố Thạc Minh đưa Triệu Lan Hương an toàn ra khỏi đại viện.

Thời gian như nước chảy, càng náo nhiệt thì càng trôi qua nhanh. Thời gian nghỉ tết quý giá rất nhanh kết thúc, chợ đen ở thành phố G cũng dần dần bắt đầu làm việc trở lại.

Ba mẹ của Triệu Lan Hương cũng bắt đầu đi làm trở lại, duy chỉ có Tiểu Hổ Tử vẫn chưa có khai giảng. Tuy nhiên, Tiểu Hổ Tử cũng không muốn tới nhà ông bà, sau khi Triệu Lan Hương từ nông thôn trở về nhà, Phùng Liên liền giao con trai cho cô quản lý, còn mình thì vội vội vàng vàng: “Buổi chiều mẹ còn có lớp, con trông Tiểu Hổ Tử nhé.”

Triệu Lan Hương gật đầu.

Tiểu Hổ Tử ôm cánh tay cô, cọ cọ: “Đại Nữu, chị vừa rồi đi đâu vậy? Sữa đậu nành cũng không uống xong.”

Tiểu Hổ Tử giống như kẹo mạch nha, dính ở cách tay của chị gái, giống như chỉ có như vậy bé mới không phải đến nhà ông bà. Triệu Lan Hương dở khóc dở cười gỡ tay bé ra, nhỏ giọng nói: “Em có muốn ăn ngon không?”

Tiểu Hổ Tử gật đầu thật mạnh.

Triệu Lan Hương mang theo Tiểu Hổ Tử đi tới khách sạn Hạ Tùng Bách đang ở.

Trong phòng, Hạ Tùng Bách mở hành lý ra, những chiếc đồng hồ tinh xảo được chế tác từ vàng bạc phản xạ ra ánh sáng. Những chiếc đồng hồ này ngoại trừ thương hiệu Longines, còn có những thương hiệu khác như Omegas, Sima và Tissot. Vào tết Âm lịch của hàng bách hóa cũng không có nhiều người, để không khiến người khác chú ý, Hạ Tùng Bách không chỉ chọn đồng hồ của thương hiệu Longines và cũng không chỉ mua mỗi đồng hồ.

Thành phố G không hổ danh là thành phố cấp một của phương Nam. Kinh tế rất phát triển , những địa phương khác không thể nào so sánh được. Hạ Tùng Bách dùng một nửa số tiền để chăn nuôi lợn của anh và Lý Trung mạo hiểm để mua những món đồ giá trị đó.

Trừ những thứ này ra, Hạ Tùng Bách còn mua cho Triệu Lan Hương một cái lắc tay bạc, chiếc lắc tinh xảo và mỏng manh nằm trong lòng bàn tay của anh, giống như chỉ dùng sức một chút là có thể phá hỏng nó.

Triệu Lan Hương và Tiểu Hổ Tử gõ cửa một lúc lâu, mới có người ra mở cửa. Hạ Tùng Bách xoa mái tóc dính mồ hồi, yên lặng đứng cạnh cửa.

“Như thế nào...sao lại mang cả Tiểu Hổ Tử đến đây?” Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn đứa nhỏ đứng bên cạnh Triệu Lan Hương, kinh ngạc hỏi.

Tiểu Hổ Tử nhìn thấy anh trai này khá quen, đột nhiên ánh mắt sáng ngời, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Hạ Tùng Bách. Có điều vì ngại có chị gái ở bên cạnh, bé cũng rất xấu hổ mà nhìn vào ca ca này.

“Anh tên là gì?”

Hạ Tùng Bách dùng ngón tay cái thô kệch của mình nhéo khuôn mặt mịn màng của đứa nhỏ, một tay khác thì kéo người yêu vào, sau đó đóng cửa lại.

Hạ Tùng Bách ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nói với Tiểu Hổ Tử: “Gọi anh là anh rể, em nhanh tới gọi anh nghe một chút?”

Tiểu Hổ Tử còn chưa hiểu anh rể có nghĩa là gì, cũng không biết mình đang bị anh trai này chiếm tiện nghi, ngơ ngác gọi một tiếng.

Triệu Lan Hương đối với hành vi lớn mật này của Hạ Tùng Bách không khỏi trợn mắt. Không phải là anh đã gặp được mẹ cô một lần nên lòng tự tin bành trướng lên?

Triệu Lan Hương trừng mắt nhìn Hạ Tùng Bách, từng bước hướng dẫn lại cách gọi của em trai: “Anh ấy gọi là Bách ca, em phải gọi anh ấy là Bách ca, hiện tại không thể gọi là anh rể.”

“Bách ca!” Tiểu Hổ Tử giọng nói giòn giã đổi giọng.

Hạ Tùng Bách lấy từ trong túi ra một viên kẹo, đút cho đứa nhỏ.

Lúc xé giấy bọc kẹo ra, Hạ Tùng Bách đột nhiên nhớ tới nửa năm trước Triệu Lan Hương cũng dùng tư thế này đút kẹo cho Tam Nha ăn. Trước khi đến thành phố G, Hạ Tùng Bách đã chuẩn bị kẹo cho Tiểu Hổ Tử. Một khắc nhìn thấy Tiểu Hổ Tử, Hạ Tùng Bách cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì gọi là yêu ai yêu cả đường đi. Bé lớn lên cực kỳ giống chị gái mình.

Điều này làm cho Hạ Tùng Bách hận không thể lấy hết tiền trong túi mình ra để lấy lòng đứa nhỏ. Hơn nữa,Tiểu Hổ Tử cũng không sợ gây ra chuyện, nhiệt tình giống như chị mình, hoạt bát, hiếu động, cùng bé chơi vài giờ là đứa nhỏ có thể nhớ rõ anh vài ngày.

Tiểu Hổ Tử liếm liếm hương vị quen thuộc, rất nhanh liền thân quen với Hạ Tùng Bách. Bé lăn lộn trên giường của Hạ Tùng Bách, làm ẫm ĩ cả phòng.

Triệu Lan Hương nhìn trong phòng và trên giường của Hạ Tùng Bách đều gọn gàng, lại thấy Hạ Tùng Bách đầu đầy mồ hôi, không khỏi nhỏ giọng hỏi anh: “Vừa sáng tinh mơ, anh đã đi đâu về?”

Hạ Tùng Bách gật đầu, cởi bỏ áo khoác. Anh đi phòng tắm rửa mặt, thuận tiện cũng lau mồ hôi cho Tiểu Hổ Tử đang làm ầm ĩ ở trên giường.

Anh tùy tiện nói: “Vừa mới ra ngoài đi mua chút đồ.”

“Sao đột nhiên lại tới tìm anh?”

Triệu Lan Hương nói: “Ngày mai phải về nông thôn, em tính làm một bữa cơm ngon, anh có muốn đến nhà em ăn cơm không?”

Động tác xoa mặt của Hạ Tùng Bách dừng lại, sau một lúc lâu anh mới nói: “Cái này...không tốt lắm?”

Triệu Lan Hương tức giận nói: “Có cái gì mà không tốt, anh không phải còn chưa trả sách lại cho em sao?”

“Lúc mượn sách anh không nghĩ tới chuyện này à? Em không tin...”

Hạ Tùng Bách bị cô làm cho cấm khẩu, cô gái này nói thẳng thắn như vậy, anh còn gì để nói chứ.

Triệu Lan Hương đem Tiểu Hổ Tử từ trên giường bế lên: “Tới hay không, hay anh sợ ba của em?”

Hạ Tùng Bách đúng thật là có chút sợ,ánh mắt anh dừng lại ở cuốn sách trên ngăn tủ, lại gian nan mà nhìn vào gương mặt của Triệu Lan Hương.

Anh hứa hẹn nói: “Buổi chiều anh sẽ tới đúng giờ, bất quá em đừng mua đồ ăn, trên đường tới anh sẽ mua...”

Triệu Lan Hương hạnh phúc đồng ý.

Cô nắm tay Tiểu Hổ Tử rời khách sạn, Tiểu Hổ Tử hỏi cô: “Đi chỗ nào ăn ngon ạ?”

Triệu Lan Hương ở ven đường mua ít trái cây. Sau kỳ nghỉ tết, những người nông dân mang rất nhiều trái cây nhà mình lên bán, Triệu Lan Hương chọn một chút lê tuyết, quýt, sơn trà, nhìn thấy khoai tây cũng mua một ít, mỗi thứ một ít cũng được một rổ nặng. Cô dùng phiếu đường hai cân để mua đường ở chợ đen.

Về đến nhà, Tiểu Hổ Tử cầm một chiếc ghế ngồi ở trước cửa phòng bếp chờ chị gái nấu cơm.

Triệu Lan Hương buồn cười, động tác nhanh nhẹn rửa chỗ trái cây. Cô đổ chỗ đường vừa mua vào nồi đun chảy, lò than vẫn còn dư lại độ ấm, Triệu Lan Hương mở cửa lò cho gió lùa vào, than đá rất nhanh bùng cháy lên liếm tới đáy nồi.

Cô muốn làm sơn trà ngào đường cho em trai ăn. Mùa xuân thời tiết vẫn còn lạnh có thể giữ được món ăn vặt này rất lâu. Tiểu Hổ Tử thích ăn nhất là loại đồ ăn vặt chua chua ngọt ngọt như vậy.

Đường cô mua là đường phèn, chỉ có nó khi đun chảy ra mới có thể làm cho quả giòn mà không bị dính, ngọt và thanh. Đun nước đường đòi hỏi rất nhiều công phu, Triệu Lan Hương nhìn cái nồi chằm chằm, đun đến khi nhấc chiếc đũa lên có thể chảy nước, lúc làm lạnh nước đường sẽ giòn tan và cứng, cô liền dừng lại. Triệu Lan Hương dùng que xiên qua trái cây nhẹ nhàng xoay tròn quả vào mặt nước đường, một lớp nước đường mỏng sẽ dính quanh trái cây.

Trong không khí phảng phất mùi ngọt của đường, Tiểu Hổ Tử chống cằm nhìn chị gái giống như làm ảo thuật xoay tròn những viên đường. Từng viên tròn sáng bóng được cho vào nước lạnh, nước miếng của cậu đã sớm chảy ra.

Triệu Lan Hương làm việc rất chăm chú, để từng xiên que ngay ngắn, những chén đĩa trong nhà gần như bị cô đem ra dùng hết. Nước đường trong nồi dùng cũng đã hết, số trái thì còn thừa một chút. Cô rửa tay sạch sẽ, cầm một quả lê lên ăn.

Tiểu Hổ Tử nhìn những xiên quả được bọc một lớp nước đường sáng bóng, bé trộm lấy một miếng lên ăn. Vì đường chưa khô nên chỉ cần liếm một cái là cảm nhận được nước đường ở trong miệng, quả thì chua chua ngọt ngọt làm bé híp mắt lại.

Triệu Lan Hương nói: “Chờ một lát, chờ một lát ăn mới ngon.”

Có điều Tiểu Hổ Tử chờ không được. Mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi se lạnh, ngoài cửa từng con gió thổi vào cổ làm bé run lên. Nhưng Tiểu Hổ Tử vừa đứng cạnh bếp lò ấm áp, vừa ăn món đường mới ra lò, trong lòng chỉ cảm thấy hạnh phúc.

Rất nhiều năm sau, Tiểu Hổ Tử vẫn nhớ như in hương vị thời thơ ấu. Đó là quả cầu đường ngọt ngào, mỗi một viên đều chứa đựng tình yêu của chị gái đối với mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK