Triệu Vĩnh Khánh nói như vậy thực ra cũng không phải là chấp nhận Hạ Tùng Bách, mà là muốn để anh làm một số việc, không để phí một lao động không công như vậy. Nếu anh có một chút biểu tình không muốn nào thì Triệu Vĩnh Khánh sẽ đuổi anh ra khỏi cửa ngay.
Chuẩn bị đến giờ cơm trưa, Phùng Liên lấy ấm sứ ra pha trà, còn Triệu Lan Hương thì tự giác đi ra ngoài mua đồ về nấu ăn, Triệu Vĩnh Khánh kéo tay con gái lại, híp mắt cười với Hạ Tùng Bách, nói: “Khoảng thời gian này Nữu Nữu rất mệt.”
“Cậu thay con bé ra ngoài mua chút đồ ăn về đi.”
Hạ Tùng Bách gật đầu liên tục: “Vâng.”
Anh dừng một chút, nói với Triệu Lan Hương: “Em cứ ngồi uống trà, tâm sự với dì đi!”
Nói xong anh rất tự giác bước ra khỏi cửa nhà ba mẹ vợ, đi tới chợ bán thức ăn. Anh hiểu được là hôm nay ba vợ muốn thử thách anh, buộc anh phải tỏ thái độ. Anh phải linh hoạt hơn, tranh thủ làm ba vợ vừa lòng. Đúng lúc Hạ Tùng Bách thiếu cơ hội biểu hiện, anh nóng lòng mong muốn biểu hiện bản thân thật tốt, nhanh chóng cưới được vợ về nhà.
Nhớ lại trước đây lúc tới nhà họ Hạ, anh giấu giếm kiếm cớ để tới. Là khách nên anh không có lý do chính đáng để phụ giúp việc nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn người yêu của mình tự rửa rau nấu cơm, sau khi ăn xong thì lại dọn dẹp chén đũa. Hiện tại anh có thể quang minh chính đại phụ giúp cô, mấy năm nay yêu đương lén lút, kìm nén chết anh rồi.
Triệu Lan Hương muốn đi chợ cùng với anh, lại bị Triệu Vĩnh Khánh đen mặt cản lại.
Ông nói: “Sao, đi mua chút đồ ăn thì ủy khuất cho cậu ta à? Bảo con ngồi thì con ngồi xuống đi.”
Triệu Lan Hương không thể làm gì khác hơn là an tâm ngồi uống trà cùng Phùng Liên, cô bưng ly sứ lên, nhấp một ngụm trà.
Mùi hương của Bích Loa Xuân cuốn lấy vị giác của cô, một ngụm trà xuống cổ họng, đầu lưỡi nếm được vị ngọt lành. Hương vị này làm Phùng Liên phải khen ngợi, “Chọn quà cũng thực không tồi.”
“Đứa nhỏ này thật có tâm.”
Sau khi Hạ Tùng Bách ra khỏi nhà, Triệu Vĩnh Khánh hết hứng thú buông miếng ngọc trong tay xuống, hoàn toàn là bộ dáng không có khí lực. Đến nhìn thêm một cái ông cũng không dám, sợ nhìn thêm lại đau lòng. Ông biết rõ miếng ngọc này là loại phỉ thúy tốt nhất, loại phỉ thuý này cũng là loại hiếm. Nhưng nếu muốn dùng miếng ngọc cỏn con này tới lấy lòng ông, thật đúng là tưởng bở!
Triệu Vĩnh Khánh đóng cửa lại, xụ mặt giáo huấn con gái mình: “Cho con tới nông thôn mài giũa, không phải là để con tới nói chuyện yêu đương.”
Triệu Lan Hương bị ba mình giáo huấn, cô gật gật đầu, “Ba dạy rất đúng ạ.”
“Chẳng qua duyên phận nói đến là đến, muốn ngăn cũng không ngăn được, nếu đã nói chuyện yêu đương, không lấy kết hôn làm mục đích thì chính là đùa giỡn lưu manh,”
Trước lúc Triệu Vĩnh Khánh tức giận, cô vội vàng nói:
“Thời điểm con ở nông thôn nhiều lần được anh ấy giúp đỡ, anh ấy thường xuyên giúp con làm việc đồng áng, nếu không thì thời điểm ăn tết ba mẹ đâu có thấy được con gái trắng trẻo như vậy, anh ấy không giúp thì con đã sớm đen thành than đá luôn rồi!”
Tiểu Hổ Tử phụt một tiếng bật cười.
Triệu Vĩnh Khánh tức giận trừng mắt với vợ, ông bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước vợ ông phó thác Hạ Tùng Bách chiếu cố con gái mình, kết quả là chắp tay tặng cải thìa ông tỉ mỉ nuôi lớn cho heo ủi?
Phùng Liên ho khan một tiếng.
Xem ra cái nồi này bà không muốn gánh cũng phải gánh, bà nói: “Nếu như ông không vừa ý con bé tìm người như vậy thì sao lúc trước lại đồng ý cho nó xuống nông thôn?”
Hai vợ chồng bắt đầu tranh cãi, lúc này Hạ Tùng Bách xách theo một đống đồ ăn trở lại.
Hai người đang cãi cọ đột nhiên im bặt.
Triệu Vĩnh Khánh không tức giận hỏi: “Cậu có biết nấu cơm không?”
“Hôm nay tôi da mặt dày mời cậu làm một bữa cơm cho nhà chúng tôi ăn thử.”
Hạ Tùng Bách thấy sắc mặt ba vợ không quá thích hợp, có chút không hiểu được tình huống, anh mới ra ngoài trong chốc lát cảm xúc ba vợ giống như càng không tốt?
Triệu Lan Hương nói với ba mình: “Sao có thể làm chuyện khó xử như vậy được ạ.”
Triệu Vĩnh Khánh cười ha hả, “Ba có khó xử cậu ta sao?”
“Nấu một bữa cơm không phải là việc gì khó, nếu một bữa cơm còn nấu không được thì còn cưới vợ gì nữa. Nếu năm đó tay chân ba đến ngũ cốc còn không phân biệt được thì con với mẹ con đã sớm chết đói rồi.”
Chuyện này thực sự là đúng, Triệu Lan Hương không dám nhớ lại những ngày tháng mẹ mình nấu cơm. Hai mươi năm qua, nếu không có tình huống nào đặc biệt thì hầu như đều là ba tự mình nấu cơm.
Bởi vì tay nghề nấu ăn của mẹ cô cực kì không tốt, đồ ăn nấu ra không thiếu muối thì cũng thiếu dầu, đồ ăn cháy khét là chuyện thường tình. Trong những năm đói nghèo, thiếu thốn đó thì ba cô vốn tiếc lương thực, rất ít khi để mẹ cô nấu cơm, ông quán xuyến bếp núc một lần là làm hai mươi năm.
Triệu Lan Hương bỗng nhiên cảm thấy áp lực cho Hạ Tùng Bách có hơi lớn, đồng thời cũng thực hâm mộ mẹ mình, cô nhớ rõ chính mình khi còn nhỏ được ba cõng trên lưng từng đó năm mà lớn lên. Lịch dạy học của mẹ cô từ sáng tới tối đều có tiết, đứng ở trên bục giảng một lần vậy là đứng liền mấy giờ, căn bản không có thời gian để chăm cô. So với ba cô, một thu ngân không có tiếng tăm gì lại có thể đem theo cô, mỗi ngày ông sẽ xách vài hộp sữa, cõng theo cô đi làm.
Triệu Lan Hương nhớ lại chuyện cũ, rất cảm động, cũng thật biết ơn ông.
Cô cười tủm tỉm nói: “Ba thật tốt, vất vả ba nhiều năm như vậy.”
“Bách ca nhi nên học tập ở ba.”
Cứ như vậy, một nhà mấy miệng ăn nhất trí quyết định, Hạ Tùng Bách chịu áp lực cực lớn xách một khối xương sườn, một con gà, một bó rau xanh vào phòng bếp.
Triệu Lan Hương hơi lo lắng nhìn Hạ Tùng Bách một cái, chỉ thấy Hạ Tùng Bách cười, tay làm dấu “OK” với cô.
Thấy được ánh mắt “Hãy yên tâm đi” của anh, Triệu Lan Hương nhẹ nhàng thở ra.