Quả nhiên Triệu Lan Hương bị Hạ Tùng Bách dọa sợ chết khiếp. Nửa đêm có người đàn ông lén lút lẻn vào phòng cô, trong nháy mắt cô nghĩ ra đủ thứ, cũng nhớ tới Ngô Dung nhiều năm trước. Cô nín thở, bàn tay di chuyển đến chiếc tủ nhỏ đầu giường, mò mẫm tìm con dao mà cô vẫn dùng để gọt hoa quả.
Đột nhiên đèn sáng lên, cô nhìn thấy Hạ Tùng Bách, nước mắt tuôn như mưa. Con dao vẫn nắm chặt trong tay rơi ra. Hạ Tùng Bách vội vàng ôm lấy cô, vỗ lưng an ủi: “Tôi xin lỗi…không, không, anh đã làm em sợ”.
“Anh nên viết thư sớm cho em báo ngày về để em chuẩn bị”.
“Em đừng khóc, em khóc làm tim anh đau đớn”. Anh lau nước mắt, áy náy nói: “Trong thư bà nội bảo em rất kiên cường, mỗi ngày đều ăn nhiều, rất ít khi làm phiền đến ai”.
“Anh biết em chắc chắn không muốn làm phiền bà. Có điều Lan Hương, em yên tâm, sau này anh sẽ ở nhà cùng em chờ con ra đời, bởi vì anh đã học xong rồi”.
Nói xong anh đặt bàn tay to lớn lên cái bụng tròn xoe, nhô cao của vợ. Vòng eo thon gọn, yểu điệu ngày xưa đã sớm không thấy bóng dáng, thay vào đó là cái bụng to tròn của phụ nữ mang thai nhưng Hạ Tùng Bách cảm thấy chưa có khoảnh khắc nào đẹp hơn lúc này, trái tim anh nóng lên, không nhịn được hôn lên bụng cô.
“Vất vả cho em rồi, chờ Đường Đường ra đời xong sẽ không để em phải chịu khổ nữa”.
“Thật sự học xong rồi?” Triệu Lan Hương còn chưa tin hỏi.
Hạ Tùng Bách gật đầu khẳng định.
Cô đá anh một cái nói: “Chân em bị chuột rút rồi”.
Hạ Tùng Bách “ai” một tiếng, vội vàng bỏ hành lý xuống, ngồi xổm xuống xoa chân cho vợ. Tay nghề của anh không tồi bởi mấy năm trước thường xuyên phải xoa bóp chân cho bà nội, được một lúc Triệu Lan Hương bắt đầu có cảm giác, kinh mạch được khơi thông bàn chân cũng dần dần nóng lên. Cơn buồn ngủ ập đến, Triêu Lan Hương cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hạ Tùng Bách ra ngoài tắm rửa, lau khô người, thay quần áo rồi sảng khoái chui vào chăn. Mùa hè nóng, thân nhiệt phụ nữ mang thai rất cao, không lâu sau vợ anh đã tỉnh giấc vì nóng. Anh thấy quần áo cô ướt sũng mồ hôi bèn giúp vợ lau người rồi vỗ lưng dỗ dành cô ngủ lại.
“Anh quạt cho em ngủ”.
Anh lấy quạt bồ trong góc ra, câu được câu không phe phẩy, cảm giác mát mẻ từ từ truyền đến…Triệu Lan Hương hít hà mùi hương thanh mát trên người anh, thoải mái chìm vào mộng đẹp. Loại cảm giác này như ở trong mơ vậy, trong mơ anh từng đến, quan tâm chăm sóc cô.
Sáng sớm hôm sau Triệu Lan Hương tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy dung nhan phóng đại của Hạ Tùng Bách. Cô còn không tin, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt người đàn ông làm Hạ Tùng Bách cũng tỉnh giấc, mơ màng hỏi cô: “Có đói không? Sáng nay muốn ăn gì, anh đi làm cho em?”
Triệu Lan Hương nhìn mặt trời nói: “Dậy muộn quá, giờ này chị cả đã nấu cơm xong rồi”. Hạ Tùng Bách nắm tay cô, hôn lên những ngón tay cô.
"Khám thai có đúng hạn không?"
“Cho anh xem siêu âm của Đường Đường nhé?”.
Triệu Lan Hương vẫn thường in ảnh siêu âm của con để làm kỷ niệm. Cô chuẩn bị sẵn tâm lý đón nhận tình huống tệ nhất xảy ra, mình đã sinh con mà Hạ Tùng Bách vẫn còn ở thành phố B. Lúc ấy cô sẽ gửi cho anh một ít ảnh chụp của con, cô tin rằng ở phương bắc xa xôi anh sẽ rất vui.
Hạ Tùng Bách nhìn bức ảnh đen thùi lùi không nhìn rõ là cái gì, chỉ có một vệt đậm giống như là chụp đại cái gì đó vào buổi tối vậy nhưng anh ngắm nhìn như vật hiếm quý, bao nhiêu cũng không chán. Anh phát huy hết trí tưởng tượng của mình, vừa nhìn vừa chỉ vào những chỗ mờ nhạt trong ảnh nói đầy hào hứng: “Đây nhất định là đầu của Đường Đường, tròn vo”.
“Đây là tay hoặc chân”.
“Bé con có mập mạp không? Bức này tối quá…” Hạ Tùng Bách lẩm bẩm, điều này ảnh hưởng nghiêm trọng đến phán đoán của hắn
…
“Bé có thể đang cười”.
"Đường Đường của chúng ta lớn lên sẽ rất xinh đẹp."
Sau khi xem xong, Hạ Tùng Bách khẳng định.
Câu này khiến Triệu Lan Hương bật cười, cô đặt tay lên bụng, nhẹ nhàng vuốt ve, dịu dàng nói: “Ngũ quan cũng chưa hoàn thiện, sao anh biết con lớn lên sẽ đẹp?”.
“COn là một bé gái xinh đẹp, điểm này không thể nghi ngờ”.
Triệu Lan hương không phản bác anh, lúm đồng tiền in thật sâu trên gò má màu hồng phấn, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Bà nội biết cháu trai về thì rất vui nói: “Không biết để các cháu kết hôn sớm là tốt hay không nữa, trì hoãn việc học của Lan Hương không nói, còn khiến con phải mệt mỏi chạy vạy hai đầu”.
Rõ ràng bà cụ đã hiểu lầm, Hạ Tùng Bách nói: “Con đã hoàn thành khóa học trước thời hạn, hai tháng nữa là đi lấy bằng tốt nghiệp”.
Bà nội nghe xong có chút kinh ngạc nhưng nhìn hai người sóng vai nhau ngồi một chỗ cũng hiểu rõ. Thế là những năm tháng khó khăn đã qua, có thể vượt qua được thì tình cảm tự nhiên sẽ trở nên sâu đậm. Bà nói: “Nếu đã về rồi thì ở bên Lan Hương đi, phụ nữ mang thai cũng không dễ dàng gì”.
Hạ Tùng Bách nghĩ có vất vả hơn nữa cũng có thể sánh với nỗi khổ năm đó anh từng chịu sao? Ở bên cạnh vợ dù có khổ đến đâu anh cũng thấy vui vẻ trong lòng.