Ngày hôm sau, Thuận tử thành lý thuận chương mà đi theo Hạ Tùng Bách đến trại lợn. Những người trước kia làm trại lợn rất có ít người quay trở lại làm việc, bởi vì bọn họ đều đã kiếm đủ tiền, không muốn mỗi ngày lại phải lo lắng hãi hùng, loại công việc này hàng ngày đều làm việc rất vất vả, rất ảnh hưởng tới sức khỏe. Thuận Tử có thể quay trở lại, là bởi vì ông chủ mới ra tay rất hào phòng.
Anh ta phải kiếm thật nhiều tiền, như vậy đến lúc già mới có thể hưởng phúc.
Thuận Tử là người đàn ông cao, gầy, văn nhược, sắc mặt tái nhợt, giống như một con gió thổi qua cũng có thể làm anh ta ngã xuống đất. Mọi người nói anh ta yếu ớt từ trong bào thai, thỉnh thoảng phải bồi bổ dinh dưỡng. Tất nhiên, kiếm được công việc nhiều tiền, lại không quá vất vả đương nhiên là rất tốt.
Hạ Tùng Bách bảo Thuận Tử dạy Lương Thiết Trụ cách canh gác.
Lương Thiết Trụ vốn dĩ không muốn làm loại công việc mổ lợn nguy hiểm này, nhưng Hạ Tùng Bách khuyên anh ta, bảo anh ta đi theo Thuận Tử học cách canh gác. Buôn bán thịt lợn một vốn bốn lời, Hạ Tùng Bách nguyện ý mang theo anh ta, Lương Thiết Trụ cũng không do dự, dấu vợ đi làm việc tại đây.
Về công việc khác, Lương Thiết Trụ vẫn cố gắng hoàn thành, bên Triệu Lan Hương cũng kiếm thêm được một khoản thu nhập. Lương Thiết Trụ gác tới nửa đêm, khi Thuận Tử đến thì anh ta đến chỗ Triệu Lan Hương mang điểm tâm đi giao. Lương Thiết Trụ không đi chợ đen mở sạp bán hàng nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ thu mua một ít lương thực cho lợn.
........
Hạ Tùng Diệp vẫn như cũ, đi theo Triệu Lan Hương học may quần áo, vào đông thời tiết cực kỳ lạnh.
Hạ Tùng Diệp vốn không có quần áo mùa đông, nhưng nhờ phụ giúp Triệu Lan Hương mấy ngày, thấy mỗi ngày đều có vải thừa vẫn còn có thể sử dụng được, nên cảm thấy rất đáng tiếc, nhìn nhìn vài lần, Triệu Lan Hương thấy vậy, sảng khoái đưa hết số vải đó cho Hạ Tùng Diệp.
Hạ Tùng Diệp phi thường cảm kích mà liên tục nói cảm ơn.
Chị dùng những mảnh vải “phế liệu” nhỏ, to không đồng đều này, may chúng lại thành một chiếc áo khoác cho chính mình.
Khi Triệu Lan Hương nhìn thấy chiếc áo khoác “màu sắc đối lập” xám, xanh, trắng này, cô rất kinh ngạc.
Triệu Lan Hương cho rằng chiếc áo khoác mà cô may cho Hạ Tùng Bách đã chấp vá khá nhiều, cũng đủ “cũ” rồi, không nghĩ tới chị cả Hạ còn lợi hại hơn, chỉ dùng những mảnh vải vụn cũng có thể hoàn thành một chiếc áo khoác. Những mảnh vải nhiều màu hợp lại, vừa đơn giản nhưng cũng khá đẹp mắt, những đường may nào có thể dấu kín được đều dấu kín, những chỗ nào không dấu được sẽ thoải mái mà để lộ ra, chính cái này lại là một điểm phá cách.
Tuy nhiên, Triệu Lan Hương vẫn cầm mấy mảnh vải đưa cho Hạ Tùng Diệp “bổ sung bề mặt”, như vậy chiếc áo này sẽ càng hoàn chỉnh hơn.
Tuy rằng, hiện tại nhìn trông rất khó coi, nhưng màu sắc kết hợp cũng rất khá.
Người nghèo mặc áo như vậy sẽ rất phù hợp, không quá gây chú ý, cũng không cần phải làm cho nó cũ, cái này khiến Triệu Lan Hương không nhịn được phải giơ ngón cái lên.
“Những mảnh vải vụn này cũng chỉ được giữ lại để khâu vá. Vẫn là chị tay nghề tốt, phát huy được giá trị của nó cao hơn.”
Hạ Tùng Diệp sờ cái áo khoác mới của chính mình, khuôn mặt hơi xấu hổ, cúi đầu.
Chị làm sao có thể xấu hổ nhận lời khen của sinh viên Triệu chứ!
“Vẫn phải có máy khâu mới làm được, cái máy này thật tốt, khó trách mỗi ngày cô đều yêu thích nó.”
Hạ Tùng Diệp vươn bàn tay sờ sờ thân máy đen bóng, loại đồ vật sang quý như vậy là mơ ước của rất nhiều cô gái trong huyện, hiện giờ chị có thể được dùng nó mỗi ngày.
Cái máy này đẩy nhanh tốc độ may quần áo, tuy rằng buồn tẻ nhưng trong lòng Hạ Tùng Diệp lại không có gì có thể phong phú và sinh động bằng.
Ngay cả bước nhảy nhịp nhàng của sợi tơ quấn quanh cây kim, cũng rất thú vị!
Hạ Tùng Diệp rất thích cuộc sống như vậy, chị cảm thấy một niềm vui khác với công việc bình thường hàng ngày, khác hẳn với công việc lao động chân tay lặp đi lặp lại một cách máy móc. May quần áo là sống, là sáng tạo và tràn đầy sức sống.
Triệu Lan Hương không chỉ dạy chị cách may quần áo, mà còn dạy chị cách “vẽ”quần áo.
Hạ Tùng Diệp nhìn vải vóc đã dần dần vơi bớt trong phòng, thở dài.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, sự nghiệp “Thợ may” đơn giản và vui vẻ của chị sắp kết thúc! Vào thời khắc sắp kết thúc công việc này, Hạ Tùng Diệp như gỡ bỏ được hòn đá nặng nề trong lòng, nhưng đồng thời chị cũng rất luyến tiếc nó.
Hạ Tùng Diệp bất đắc dĩ sờ lên thân máy khâu: “Hôm nay có ai đến lấy quần áo không?”
Triệu Lan Hương gật đầu.
Cô đã kiểm tra thành quả lao động của bọn họ suốt một tháng qua. Bọn họ đã may được ba mươi bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn. Kỳ thật người làm chính vẫn là chị cả Hạ.
Triệu Lan Hương trải phẳng từng bộ quần áo và ủi từng chiếc bằng một chiếc cốc tráng men đầy nước sôi. Cô gấp quần áo được ủi phẳng thành những hình vuông với cách gấp quen thuộc, gọn gàng và đẹp mắt.
Không bao lâu, bầu trời đen kịt dần biến thành một màu xám xịt, xa xa có một con gà trống gáy vang.
Lương Thiết Trụ cưỡi Đại Kim Lộc của anh ta tới.
Anh ta đếm số quần áo, dựa theo ước định trước đó với Triệu Lan Hương, đưa ba mươi đồng và một xấp phiếu tới trước mặt Triệu Lan Hương và Hạ Tùng Diệp, để họ đếm.
“Đây, đây là tất cả tiền công, hai người xem có thiếu hay không.”
“Tiền công được tính là áo là bảy hào, quần là ba hào, một bộ thì là một đồng.”
Lương Thiết Trụ nhanh chóng tính ra số tiền.
Giá cả khá là khả quan nhưng trong mắt Triệu Lan Hương thì vẫn còn thấp. May quần áo trong một tháng không đủ, cô phải làm thêm điểm tâm để kiếm thêm tiền.
Tuy nhiên con số này cũng khá là hợp lý, cũng nằm trong dự đoán của cô.
Bởi vì trước mắt, quần áo được xem như một loại hàng hóa xa xỉ, quần áo thể hiện giá trị của bản thân, nhưng tay nghề của người làm ra nó lại không được đánh giá cao nên quan niệm tiêu dùng của mọi người không thay đổi, họ không quen mua quần áo may sẵn.
Chỉ cần có máy khâu ở nhà, họ sẽ không chọn mua quần áo may sẵn. Những món đồ may sẵn được bày bán trong các cửa hàng bách hóa chỉ được mua bởi những người vội vàng kết hôn hoặc những người có điều kiện.
Kiểu dáng quần áo và chất liệu cũng rất quy quy củ củ, không chủ trương cá nhân hóa, những bộ áo dài kiểu Tôn Trung Sơn trên đường phố gần như giống nhau. Mãi đến năm 1980, người Trung Quốc mới bắt đầu chú ý đến đời sống vật chất, các loại quần áo mới bắt đầu xuất hiện.
Triệu Lan Hương chưa bao giờ coi việc làm giàu bằng cách may quần áo vào những năm 1970.
Dựa vào may vá cũng có thể đủ ăn đủ mặc không thành vấn đề, để chị cả Hạ dựa vào nó trải qua những ngày ấm no, nên ngay từ đầu Triệu Lan Hương mới khơi ra cái “ý đồ xấu” này.
Máy khâu là loại bảo bối không bị mất giá, rắn chắc dùng bền, mua về dùng vài năm lại bán đi cũng không bị thiệt.
Triệu Lan Hương bình tĩnh nhét “Thù lao” vào trong túi, trên mặt vẫn còn tiếc nuối, trông giống như không hài lòng với mức thù lao này, nhưng ở trong mắt Hạ Tùng Diệp thì số tiền này khiến chị giật mình.
Bọn họ làm hai ngày là được một bộ quần áo, như vậy kiếm được rất nhiều tiền.
Hạ Tùng Diệp vẫn theo nguyên tắc “làm chậm, làm tỉ mỉ”, sau khi chị làm xong hết công việc hàng ngày mới dành thời gian may quần áo, nếu như chỉ chú tâm may quần áo, chỉ sợ một ngày hai bộ quần áo cũng có thể làm được.
Sau khi Lương Thiết Trụ cầm quần áo đi rồi, Triệu Lan Hương liền ở trong phòng chia “thù lao” cho Hạ Tùng Diệp.
Mỗi người được 15 đồng, Triệu Lan Hương đưa cho chị cả Hạ một xấp tiền dày.
“Mấy hôm nay may mà có chị, đây là tiền công mà chị nên nhận được.”
Hạ Tùng Diệp đẩy ra, chị lắc đầu.
“Chị chỉ phụ một chút, không làm được nhiều.”
“Làm xong là tốt rồi.”
Triệu Lan Hương chỉ mấy khúc vải Lương Thiết Trụ mang đến đây, “bất đắc dĩ” nói: “Bên kia vẫn còn quần áo cần phải làm.”
“Chỗ này cũng chỉ có em mới có máy khâu, dù sao cũng người ta cũng đã chiếu cố công việc làm ăn của em lâu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không tiện từ chối...”
Triệu Lan Hương mở to đôi mắt đen láy chớp chớp, vận dụng hết công lực nói dối của mình thể hiện trước mặt chị cả Hạ.
Nếu không phải đang ở trong phòng ấm áp, khuông mặt của Triệu Lan Hương đã đỏ bừng.
“Chị xem, nếu chị không nhận tiền công, thì sau này em cũng không dám nhờ chị giúp đỡ nữa.”
Hạ Tùng Diệp cúi đầu, im lặng hồi lâu, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm chân mình.
Bởi vì trong khoảng thời gian này, chị chăm chỉ lên núi kiếm củi, đôi giày cũ của chị bị thủng một lỗ lớn, Hạ Tùng Diệp xấu hổ mà rụt ngón chân lại.
Chị trầm mặc hồi lâu, mới vươn ngón tay, gật một cái với Triệu Lan Hương.
Được.
Chị không muốn lấy tiền của Triệu Lan Hương: “Lần này là chị đồng ý giúp em.”
“Tiền không cần, coi như là theo em học may vá, cảm ơn.”
Triệu Lan Hương hiểu ý của chị, nhịn không được cười cười.
“Đi ăn cơm sáng, đợi lát nữa trở về ngủ nướng.”
Triệu Lan Hương nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, nghĩ cũng sắp đến lúc Hạ Tùng Bách rời giường, đi làm công việc thần bí của anh, cô đi đến phòng bếp làm cơm sáng.
Chị cả Hạ làm trợ thủ cho cô, nhóm lửa.
Triệu Lan Hương nhào bột khoai đỏ, nhào thành một cục, sau đó dùng cây lăn bột cán mỏng, trộn da với thịt tươi, hạt ngô và lá hẹ gói lại. Lớp vỏ càng mỏng thì sau khi hấp chín sẽ càng óng ánh trong suốt.
Cho dầu vào nồi, chiên bánh một lúc, cho nước vào rồi đậy nắp lại. Khi nước trong nồi bốc hơi, cô nhấc nắp lên, những chiếc bánh giống như thủy tinh bốc khói nghi ngút, lộ ra lớp nhân bên trong, giống như có thể ngửi thấy mùi thơm của thịt trong không khí.
“Đến ăn sáng!”
Chị cả Hạ ngồi xổm bên bếp, nhìn những chiếc bánh như thủy tinh béo múp, cực kỳ có cảm giác thèm ăn.
Chị cắn một ngụm, từ dưới lên trên, phần đế bánh được chiên giòn,vỏ trên thì mềm, cắn một miếng chảy ra đầy nước thịt.
Vừa thơm vừa ngon, hai, ba miếng là có thể giải quyết hết bốn cái bánh bao, sau khi ăn xong chị đi rửa sạch tay, lại tiếp tục vào phòng Triệu Lan Hương để bắt đầu công việc may vá.
.........
Hạ Tùng Bách cũng dậy sớm, vội vàng ăn hai cái bánh bao, mặc xong quần áo liền hỏi Triệu Lan Hương: “Có muốn tới chỗ anh đang làm việc không?”
Đêm qua Hạ Tùng Bách gần như là trắng đêm chưa ngủ, nhưng tinh thần vẫn tràn đầy sinh lực, đôi mắt đen láy sáng ngời mà sâu thẳm.
Triệu Lan Hương nghe vậy, hai mắt tỏa sáng, không dám tin mà ngẩng đầu.
“Anh không nói đùa chứ?”
Hạ Tùng Bách bất đắc dĩ gật đầu, kéo cô ngồi lên xe Phượng Hoàng.
Trên người ngày nào cũng có mùi phân lợn, làm sao có thể che dấu cái mũi của Triệu Lan Hương, anh làm sao còn có thể giấu được!
Bất quá, trại lợn bên kia cũng đã hoàn thành không sai biệt lắm, tình hình cũng đã ổn định, trại lợn mới này được bọn họ thu xếp rất chỉnh tề. Hạ Tùng Bách gấp đến không chờ nổi, muốn cùng cô chia sẻ niềm vui này, làm cho cô cũng cảm nhận được sự vui sướng của anh.
Triệu Lan Hương thở dài, quả thực dở khóc dở cười.
“Anh còn không ăn xong bánh bao đâu, đợi lát nữa khẳng định sẽ đói bụng.”
Vì rất vội, nên Triệu Lan Hương dùng khăn tay gói vài cái bánh cất vào trong túi. Hạ Tùng Bách cưỡi xe đạp chở cô qua những đường núi gập ghềnh, xóc nảy.
Đôi vai dày rộng của anh cơ hồ chắn hết gió lạnh cho cô, Triệu Lan Hương dựa vào trên lưng anh, không ngăn cản được trái tim hạnh phúc trong người.
Chờ tới lúc anh chở cô qua đoạn đường xóc nảy, thì gió núi cũng ít đi. Triệu Lan Hương yên lặng vươn tay tiến đến bên miệng anh, trong tay cầm một cái bánh bao.
“Tới ăn một miếng?”
Hạ Tùng Bách hơi cúi thấp đầu, liền ngậm được một cái bánh bao nóng hổi, động tác nhai khiến má cũng phồng lên, cả mặt tràn ngập ý cười.
Rất nhanh đã ăn hết bốn cái bánh bao, anh mới hàm hồ bình luận: “Ngọt.”