Triệu Lan Hương ăn hai quả ô mai tía tô, nói đến cũng kỳ, trước kia cô đều không ăn được loại đồ ăn này.
Nhưng quả mơ vị tía tô thì cô lại ăn được. Bên ngoài quả mơ được phủ một lớp muối như sương hoa, ăn vào miệng thì mềm mại, chua ngọt ngon miệng, thịt quả tràn đầy, thấm vào ruột gan, ăn chung với cơm ngon cực kỳ.
Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt sạm đen của Hạ Tùng Bách, đôi môi mỏng khô ráp, từng hạt mồ hôi không ngừng chảy xuống đầu. Anh trong khoảng thời gian này luôn đi sớm về trễ, Triệu Lan Hương còn tưởng rằng anh đi xem trại nuôi heo, nhưng hôm nay thấy ô mai tía tô trong tay anh, thì Triệu Lan Hương mới hiểu ra được.
Sáng hôm đó khi biết mình không được ăn ô mai tía tô, anh nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, cũng không phải không quan tâm.
Trong lòng Triệu Lan Hương vô cùng phức tạp, cảm thấy anh vừa ngốc lại khờ, lại vì được anh yêu thương mà hai má xấu hổ nóng bừng.
Cô sờ hũ mận lạnh băng, nhưng trong lòng vừa ấm lại vừa thẹn.
”Bách Ca, cảm ơn anh”
“Vợ chồng mà nói cảm ơn cái gì”
Hạ Tùng Bách đưa cho vợ một chén cháo, để cô ăn chung với quả mơ,”Em nếm thử xem, có ngon không?”
Cô gật gật đầu.
Tầm mắt Hạ Tùng Bách khẩn trương dán chặt trên người vợ, nhìn chăm chú vào cô cắn một miếng quả mơ, uống ngụm cháo, động tác ăn cơm có chút thong thả, nhưng nuốt xuống rồi cũng không phun ra, làm anh vui mừng quá đỗi.
“Về sau lấy cái này ăn cơm, nghe nói cái này muối đã lâu, hương vị tương đối tốt.”
Hạ Tùng Bách nói xong cũng lấy một ít để ăn, có vị chua ngọt trong miệng, vị chua được trung hòa, trở nên dịu nhẹ, mật đường tiết ra vị ngọt thanh, chỉ là tăng thêm chút vị cũng không lấn át nhau.
Anh thấy Triệu Lan Hương cười cười, đôi môi hồng nhuận mím lại, mút sạch những hạt cơm trắng trên mặt thìa. Đôi môi đỏ mọng tạo nên sự tương phản rõ nét với cháo trắng, sau khi ăn xong cô vươn chiếc lưỡi mềm mại ra liếm, Hạ Tùng Bách nhìn đến cổ họng cũng thấy khô khốc.
Triệu Lan Hương thấy môi anh khô nứt, đưa chén cháo uống dở trên tay qua,"”Uống miếng cháo, giải khát đi."”
“Không cần”
Anh đi ra phía sau người cô, cúi người hôn lên môi ẩm ướt của cô.
Từ trong miệng cô làm dịu cơn khát.
Cô mới uống cháo xong, đôi môi lành lạnh, trong miệng mang theo vị ô mai tía tô ngọt nhẹ, như nước suối ngọt thanh, tưới tắm kẻ khát khô, nhưng lại làm anh bốc lên một ngọn lửa.
Giữa trưa, ánh mặt trời tràn ngập trong phòng truyền đến tiếng thở dốc và tiếng tim đập dồn dập.
Bàn tay Hạ Tùng Bách di chuyển trên cơ thể đầy đặn, hầu kết lên xuống,”Lan Hương, nơi này của em béo lên.”
Vừa béo lại mềm, từ kẽ tay tràn ra mảng tuyết trắng, giống như có thể bóp vỡ.
Triệu Lan Hương liếc mắt chặn cái miệng phiền phức của anh lại, lại sờ nắn cơ bắp săn chắc ở bụng anh, nhất thời ghen ghét không thôi. Thân hình của cô bởi vì mang thai đã sớm biến dạng, anh lại càng ngày càng cường tráng, anh ở nông thôn mấy tháng ăn ngon uống tốt, đã bù lại được phần thịt đã mất do học hành chăm chỉ, người đầy nam tính.
Cô tức giận lột sạch Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách đang đắm chìm cực lạc ở bên trong thì chị cả tới tìm.
“Bách Ca, em đâu rồi?”. Chị cả Hạ gõ cửa.
Khuôn mặt trắng nõn của Triệu Lan Hương ửng hồng, mặt đỏ tim đập, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh:” Bách Ca đi ra ngoài rồi ạ, khả năng tối mới về.”
“Như vậy à______ “ tiếng bước chân chị cả dần biến mất.
Hạ Tùng Bách đột nhiên kêu rên một tiếng, tiếng kêu vừa thống khổ vừa sung sướng bên trong.
...............
Một phen mây mưa ngừng lại, đã gần hoàng hôn.
Hạ Tùng Bách da mặt tuy dày và đen nhưng lúc này đều đã đỏ, anh có chút ấp úng chột dạ chuồn ra khỏi phòng, vụng trộm xách theo một xô nước, còn thuận tiện chuẩn bị đi rửa chén cháo đã ăn trước đó.
“Em chuẩn bị nước cho Lan Hương nấu tắm rửa.” Anh nói với chị cả đang giặt quần áo bên giếng.
Thời điểm anh trở lại múc thùng nước thứ hai, chị cả hỏi: "Em đi đâu vậy, chị tìm thì Lan Hương nói em không ở nhà.”
Hạ Tùng Bách đang cúi đầu rửa chén, “ Đi ra ngoài tìm cho Lan Hương ít quả mơ, chị có việc gì sao?”
“Bà nói kêu em sớm chuẩn bị một chút, đưa Lan Hương đến bệnh viện phụ sản.
“Thời điểm này có phải sớm quá hay không?”
Lúc này mới hơn tám tháng, Hạ Tùng Bách gãi đầu. Trước mắt anh hiện lên bụng của vợ mình, tuy mới tám tháng nhưng thoạt nhìn đã rất to, cô nôn rất nhiều, lại có thể nuôi em bé tốt đến như vậy, rất nhiều thời điểm Hạ Tùng Bách cảm thấy áy náy không thôi.
Chị cả Hạ liếc mắt nhìn em trai, “Sớm chuẩn bị một chút mới tốt.”
Hạ Tùng Bách gật gật đầu,” Em đi chuẩn bị.”