Mặt Triệu Lan Hương nóng lên.
Tuy rằng, Cố Thạc Minh trước mặt một cô gái trêu chọc như vậy, nhưng biểu hiện của anh ta vẫn rất nghiêm trang, trên mặt có nhiều vết thương nhưng cũng không làm giảm đi sự đẹp trai của anh ta, cũng sẽ không làm người nghe cảm thấy bị mạo phạm.
Triệu Lan Hương nói: “Đừng nói về tôi nữa.”
“Nói, như thế nào lại không nói nữa.” Cố Thạc Minh ngồi trên sô pha xoa xoa đôi mắt, xúyt xoa nói: “Đây không phải là chuyện tôi đoạt người yêu của cậu ta, mà là tôi đang đào hố cậu ta, xuống tay tàn nhẫn như vậy.”
Nói xong, Cố Thạc Minh uống một ngụm nước, súc súc miệng, phun vào thùng rác một ngụm máu loãng.
Cố Thạc Minh ban đầu đồng ý làm chống lưng cho Triệu Lan Hương, trong lòng còn cho rằng cô gái này chỉ là muốn chơi đùa, không nghĩ tới mọi việc đều rất nghiêm túc.
Tưởng Kiến Quân ra tay thật tàn nhẫn.
“Cô yên tâm đi, trong vòng một năm cậu ta sẽ không có cơ hội quay về đâu.”
Triệu Lan Hương bị ánh mắt nóng rực của Cố Thạc Minh nhìn, có chút mất tự nhiên mà quay đầu đi. ở trong mắt Cố Thạc Minh, cô có lẽ là một phiền phức lớn.
Triệu Lan Hương nằm mơ cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới một người trầm ổn như Tưởng Kiến Quân lại cũng có lúc nhỏ mọn như vậy. Hôm nay, bị Cố Thạc Minh hố cho một hố sâu, về sau có khi sẽ trả thù gấp bội. Lấy thực lực của Tưởng Kiến Quân và việc trọng sinh trở về, rất nhanh có thể đuổi kịp Cố Thạc Minh.
“Thừa dịp một năm này, anh cần phải nỗ lực hơn nữa.”
Cô nhìn Cố Thạc Minh, nghiêm mặt nói: “Việc hôm nay, anh không chỉ đắc tội một người, mà còn là một vòng người...”
Cố Thạc Minh liếm liếm vết máu trên khóe môi, hàm hồ mà lên tiếng.
Triệu Lan Hương v bức thư sớm đã chuẩn bị tốt lên trên bàn, ngón tay nhẹ nhàng đẩy về phía trước mặt của Cố Thạc Minh.
“Tạm biệt.”
Cửa bị đóng lại, bước chân rõ ràng của cô gái xuống cầu thang có thể nghe rõ. Cố Thạc Minh cũng không xoa trứng gà nữa, lột bỏ vỏ rồi ném vào trong miệng, không chút để ý mà mở lá thư.
Anh ta đọc thư nhanh như gió, sau khi xem xong thì ném vào bếp lò, trang giấy dần dần hóa thành tro.
Cô gái này thực sự rất kỳ lạ.
Cố Thạc Minh nghĩ nghĩ, sau đó hít một hơi thật sâu.
.....
Nhà họ Tưởng.
Tưởng Mỹ Lệ biết được anh trai mình vì đánh người mà bị điều điều đi tới biên giới, còn bị cấm túc một ngày, cả người cô ta đều không thoải mái.
Không khéo ngày hôm nay, Phương Tĩnh lại tới chúc tết, cô ta nhẹ nhàng hỏi: “Chuyện gì làm cho cô khó chịu vậy?”
Tưởng Mỹ Lệ nói chuyện này cho cô ta nghe, Phương Tĩnh kinh ngạc nói: “Chuyện này không có khả năng.”
“Đồng chí Triệu sao có thể nói như vậy, Tưởng đại ca còn chướng mắt cô ta...” Phương tĩnh nói chuyện bình tĩnh, lời nói không thể hiện cảm xúc. Nhưng mỗi khi nhắc tới Triệu Lan Hương, cô ta vẫn nói chuyện theo kiểu ở trên cao nhìn xuống, giống như đang nói chuyện phiếm về một người dân nhỏ bé.
Tưởng Mỹ Lệ cũng có cảm giác vô cùng nhục nhã, đồng thời cũng thấy khó hiểu. Trong vòng một ngày, hành vi của người anh trai bưu hãn khiến cho cô ta bị sốc nặng.
Tuy nhiên, trong khi đầu óc của anh trai cô giống như bị nước vào thì Tưởng Mỹ Lệ ở nông thôn cũng bị tay nghề của Triệu Lan Hương làm cho thần hồn điên đảo, trong lòng đang mong chờ cái gì đó rất mơ hồ.
Nghe Phương Tĩnh nói những câu như vậy, Tưởng Mỹ Lệ có chút khó chịu.
Nguyên nhân Tưởng Mỹ Lệ khó chịu rất rõ ràng, trước kia cô ta không thích Triệu Lan Hương, nhưng đồng dạng cũng không thích Phương Tĩnh.
Câu nói vừa rồi Phương Tĩnh đang ám chỉ cái gì, tưởng rằng mình là đồ ngốc hay sao?
Phương Tĩnh vẫn tiếp tục nói: “Được rồi, không nói chuyện của anh ấy nữa. Tôi được đề cử tới học viện Công-Nông-Binh, qua mấy ngày nữa thì phải tới đại học Z, cô không muốn đi tiễn tôi sao?”
Tưởng Mỹ Lệ không cho Phương Tĩnh mặt mũi nói: “Không rảnh, cô đi học đại học bản địa còn muốn người ta đưa tiễn cái gi.”
Danh sách đề cử của Tưởng Mỹ Lệ còn đang bị ngâm nước nóng, Phương Tĩnh còn cố tình khoe khoang như vậy, thật là chướng mắt.
Phương Tĩnh vẫn tiếp tục nói: “Tôi dẫn cô đi gặp giáo viên hướng dẫn của tôi, về sau cô cũng có nhiều cơ hội hơn, cô vẫn không muốn đi à.”
Tưởng Mỹ Lệ đột nhiên tỉnh ngộ, cô ta hiểu ra không phải Phương Tĩnh đến đây để khoe khoang, mà là đang tạo cơ hội cho cô ta.
Nhưng chỉ có như vậy mà muốn lấy lòng của Tưởng Mỹ Lệ, Phương Tĩnh cũng nghĩ quá nhiều rồi.
Một lúc sau, Tưởng Mỹ Lệ mới cũng rắn nói: “Không cần đâu.”
Bên kia.
Triệu Lan Hương từ trong nhà họ Cố đi ra, giật mình nhìn thấy người đàn ông đang trầm mặc mà đứng dưới lầu.
Đôi mắt anh ta phiếm hồng, yên tĩnh nhìn chằm chằm cô đi xuống, vòng qua người anh ta đi đến cổng đại viện.
Tưởng Kiến Quân hỏi Triệu Lan Hương: “Không phải em vẫn muốn trở thành vợ của anh sao, hiện tại em chỉ cần gật đầu, chúng ta lập tức sẽ đi đăng ký.”
Triệu Lan Hương không phản ứng, chỉ ngẩng đầu hướng lên trên lầu gọi to một tiếng: “Cố đại ca.”
Tưởng Kiến Quân hai mắt lập tức đỏ ngầu, anh ta bắt lấy đôi tay mảnh khảnh của cô, kéo cô vào một chỗ yên tĩnh.
Anh ta cắn răng nói: “Hiện tại, em đến một câu cũng không muốn nói với anh à, em thay đổi nhanh đến vậy sao?”
Triệu Lan Hương nghe thấy thế, trái tim cũng chợt run lên.
Cô hơi giãy giụa một chút, hô hấp cũng ngừng lại.
Đúng như cô dự đoán, chuyện cô làm khiến cho Tưởng Kiến Quân hiểu lầm rằng cô di tình biệt luyến với một người đàn ông ưu tú như anh ta, thậm chí so với anh ta còn mạnh hơn, sự xa cách của cô với Tưởng Kiến Quân diễn ra một cách tự nhiên. Chẳng qua....biến hóa này đúng là có chút nhanh, nửa năm trước cô còn mặt dày theo đuổi Tưởng Kiến Quân.
Triệu Lan Hương cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, tựa như đang đấu tranh nội tâm, sau một lúc lâu thì chậm rãi mở miệng:
“Anh đại khái là luôn hưởng thụ sự theo đuổi của người khác đối với mình, cho nên cũng không biết tôi mặt dày mà làm những chuyện đó, với tôi mà nói thì cần bao nhiêu can đảm và dũng khí.”
“Vì tình cảm đơn phương này mà trả giá, lâu dần cũng sẽ thấy mệt mỏi. vì có thể nhìn thấy anh, tôi ở trên đoạn đường mà anh có thể đi qua chờ cả buổi chiều.”
“Tôi vắt hết cả óc để suy nghĩ xem anh thích cái gì, lúc nào cũng phải lựa lời để nói chuyện với anh, mỗi một câu anh nói, tôi đều suy nghĩ mất nửa ngày.”
“Mỗi tháng tiền tiêu vặt tích cóp cũng không dám mua hoa, bởi vì rất thích anh cho nên muốn mua đồ tặng cho anh.”
“Anh có thể tùy tiện tặng cho tôi một cái lá cây, tôi cũng sẽ quý trọng....” Triệu Lan Hương dừng lại một chút, thanh âm khàn khàn nói:
“Có điều....Những thứ tôi đưa cho anh, anh cầm lấy lại đem đi tặng cho chiến hữu, em gái của anh, thậm chí là thanh mai trúc mã của anh. Chỉ cần lúc ấy, anh có một chút tình cảm cũng tốt.”
“Nhưng anh không có.”
Triệu Lan Hương đột nhiên ngẩng đầu lên, cười lạnh, ánh mắt sắc bén tựa như kim châm, đâm thật sâu vào đôi mắt của Tưởng Kiến Quân.
Đâm xuyên qua da thịt anh ta, ghim ở trong trái tim của anh ta.
“Anh không tôn trọng tình cảm của tôi, cho nên....Anh còn không biết xấu hổ mà đến cản trở tình cảm của tôi?”
Tưởng Kiến Quân sắc mặt trắng bệch, giờ khắc này, trong đầu anh ta hiện lên ánh mắt oán hận của Triệu Lan Hương trước khi ly hôn.
Trong lúc Tưởng Kiến Quân rất khó chịu trong lòng,thì trên mặt Triệu Lan Hương đã không còn oán trách, cô hạnh phúc mà “đâm” thêm cho anh ta một nhát dao.
“Thạc Minh không giống anh, anh ấy sẽ trịnh trọng giới thiệu tôi với bạn bè của anh ấy, ba mẹ của anh ấy, lúc ăn tết bận rộn cũng bớt chút thời gian ở cùng tôi...”