Triệu Lan Hương bị Hạ Tùng Bách tóm chặt hai tay hết hôn lại sờ, làm hai má cô nóng như phát sốt.
Cô cảm nhận được huyết mạch đang sôi trào, lại nhìn thấy bộ dáng của Hạ Tùng Bách, giống như hận không thể quỳ xuống dưới chân cô. Tim Triệu Lan Hương đập thình thịch, quả thực muốn lấn át hết cả tiếng cười trong sân nhà họ Lý.
Mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay cô.
“Đừng làm ẫm ĩ, trở về nhà sẽ cho anh hôn đủ.”
Triệu Lan Hương nhỏ giọng nói với Hạ Tùng Bách.
Nhiệt huyết trong lòng Hạ Tùng Bách cũng trì hoãn lại, anh xấu hổ đặt hai tay Triệu Lan Hương xuống.
Khuôn mặt đen sạm của anh đỏ bừng một cách đáng ngờ, Hạ Tùng Bách nhận ra rằng những gì anh làm vừa rồi chỉ là...giống như hành động của một tên côn đồ! Hạ Tùng Bách thở dồn dập, cảm thấy bản thân mình không tuân theo quy củ.
Triệu Lan Hương cười thầm nhìn Hạ Tùng Bách, lắc lắc tay anh: “Được rồi, không cần xấu hổ, sau này còn có việc đứng đắn hơn cần làm.”
“Anh quay lại uống rượu mừng đi, chị cả cả đời chỉ có một cuộc hôn nhân quý giá này, anh cũng không thể trốn ở bên ngoài mà mơ màng hồ đồ được.”
Hạ Tùng Bách “trốn” ra ngoài có hai nguyên nhân, một là người yêu gọi anh ra ngoài, anh liền đi theo. Thứ hai, đại khái là có nhiều xã viên tới tham dự. Hạ Tùng Bách theo bản năng mà tránh mặt người khác, cố ý vào lúc kính rượu thì trốn ra, miễn cho mọi người đều xấu hổ. Nói thật ra, chính anh cũng không để bụng ánh mắt mọi người nhìn mình, nhưng sợ trong ngày cưới có người ở đây lắm mồm, uống rượu xong sẽ nói những lời không dễ nghe.
Triệu Lan Hương yêu thương sờ sờ lỗ tai Hạ Tùng Bách, cổ vũ nói: “Đi thôi.”
“Em trai của cô dâu lúc này nên xuất hiện, để chia sẻ “hỏa lực”.”
Triệu Lan Hương có thể nhìn ra được, Hạ Tùng Bách vẫn luôn rất để ý xuất thân của mình. Cho nên trong ngày vui thế này, anh đều rất cẩn thận, không động tay động chân.
Hạ Tùng Bách không biết, sau khi núi Ngưu Giác sụp đổ, chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn Hà Tử và đại đội trưởng Lý Lai Phúc tặng gà để khen ngợi “hành vi anh hùng” của bọn họ, Lý Lai Phúc muốn sửa sang lại tài liệu gửi lên tỉnh phê duyệt và giấy khen “phần tử tiên tiến” vì bảo vệ tài sản và tính mạng của tập thể. Phần tài liệu xét duyệt còn do chính tay Triệu Lan Hương viết.
Triệu Lan Hương lấy thân phận là nhân chứng để viết phần báo cáo này. Vài ngày sau, tờ báo của tỉnh đã đăng toàn bộ sự cố nghiêm trọng này, thuận tiện cũng bài trừ một số người mang tư tưởng muốn nhanh chóng làm “anh hùng”.
Hạ Tùng Bách trong thời gian này vội vàng đến chân không chạm đất, vì để có tiền chữa trị cho anh rể mà hối hả ngược xuôi. Cho nên cũng không để ý thái độ của những người dân thôn Hà Tử.
Tuy nhiên, Hạ Tùng Bách rất nhanh đã cảm nhận được.
Trên mặt Hạ Tùng Bách mang theo tươi cười, có phần kiềm chế, đối mặt với mọi người sẽ cố gắng tỏ ra tươi cười. Nụ cười này không phát ra từ trái tim giống như khi lúc đối mặt với người nhà, lời nói của anh có nề nếp, không nói nhiều lắm, có đôi lúc im lặng.
“Tôi tới, tôi tới.”
Hạ Tùng Bách tiếp nhận bát rượu to từ tay Lý Đại Ngưu, một hơi uống cạn.
Đây là loại rượu gạo ba hào một cân, giá rẻ mà cay. Nhà họ Lý mua hơn hai mươi cân, thịt tuy không đủ nhưng rượu nhiều, nên mọi người đều có thể uống tận hứng.
Tuy nhà họ Lý có ba người đàn ông nhưng đều bị rót rất nhiều, say bí tỉ. Đại Ngưu, Đại Mã, Đại Cẩu ngày thường nào có phúc khí mà được uống nhiều rượu như vậy....
Lò mổ nơi Hạ Tùng Bách làm việc có loại rượu mạnh độ cồn cao, vừa cay vừa là loại mới. Nhóm mổ lợn lúc làm việc mệt mỏi có thể uống một ngụm để nâng cao tinh thần, có sức giết lợn.
Qua một mùa hè, tửu lượng uống rượu của Hạ Tùng Bách đã tiến bộ vượt bậc.
Đại Ngưu bắt được cứu viện, thật cao hứng túm lấy Hạ Tùng Bách chắn ở trước mặt.
“Làm quen một chút, đây là em trai của chị dâu tôi, mọi người tha cho tôi, mời cậu ấy đi!”
Hạ Tùng Bách thành thành thật thật một ly lại tiếp một ly. Có thể do làn da của Hạ Tùng Bách quá đen nên trên mặt không có biểu hiện gì, nhóm xã viên thì lần lượt đến kính rượu. Hạ Tùng Bách bình tĩnh uống, uống rồi lại uống, hạ gục một vòng người. Sau khi nhóm xã viên đều bị chuốc say hết, Hạ Tùng Bách mới nhẹ nhàng thở ra.
Không giống như trong dự đoán của Hạ Tùng Bách, đến kính rượu anh cũng có một số người là thật lòng.
Hạ Tùng Bách vui vẻ cùng Lý Đại Ngưu uống mấy chén, đến nỗi người ta phải ngồi xổm trong nhà xí không muốn đi ra.
Triệu Lan Hương từ xa xa nhìn Hạ Tùng Bách, nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.
Tiệc rượu diễn ra từ giữa trưa đến tận chiều tối, thẳng đến khi mặt trời xuống núi bọn họ mới cảm thấy mỹ mãn mà trở về nhà.
Chị cả Hạ đêm đầu tiên lấy chồng thì ở nhà chồng, bởi vì ngày hôm sau phải làm cho cha mẹ chồng một bữa cơm, kính trà. Qua ngày thứ hai vợ chồng mới trở về nhà họ Hạ.
Triệu Lan Hương cố ý dạy cho chị cả Diệp món trứng tráng khoai tây, vừa thơm vừa ngon, lại không khó làm, rất thích hợp để người phụ nữ lấy lòng cha mẹ chồng.
Bà nội Lý không có đi ra ngoài ăn tiệc rượu, mà ở trong phòng ăn cơm một mình, tuy rằng có chút cô đơn nhưng thoải mái. Chờ sau khi Hạ Tùng Bách uống rượu xong, mới vào phòng cõng bà cũ trên lưng, lảo đảo trở về nhà họ Hạ.
Đây có lẽ cũng là lần đầu tiên sau mười mấy năm bà ra khỏi cửa một chuyến. Bà nội Lý nhìn thôn Hà Tử non xanh nước biếc, trong mắt lại hiện lên những chuyện cũ năm đó.
Bà nhịn không được rướn cổ, vừa lạnh lùng vừa khiếp đảm vừa hoài niệm mà quan sát phong cảnh núi sông này.
Hạ Tùng Bách nói: “Bà nội “Bè lũ bốn tên” đã bị sụp đổ!”
Bà nội trả lời: “Đổ là tốt, đổ là tốt...”
“Bà sẽ nhẫn nại để có thể tận mắt nhìn xem quốc gia này sẽ có những biến hóa gì.”
“Hôm nay gả Diệp nhi, bà cũng coi như là giải quyết được một tâm nguyện, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, thật sự vui sướng, Bách ca...còn con nữa.”
Hạ Tùng Bách cảm thấy nếu cứ tiếp tục đề tài này thì sẽ không có hồi kết, anh vội vàng dời đi câu chuyện.
“Lúc con đi bệnh viện, bạn của bà nội cảm thấy tiếc nuối chị cả bị điếc, nên đã kiểm tra cho chị ấy một chút.”
“Ông ấy nói nếu phẫu thuật không chừng có thể cho chị ấy khôi phục chút thính lực, chỉ là chi phí cao...Tuy nhiên cũng có khả năng không có tác dụng, dù sao tuổi của chị ấy cũng đã lớn. Nhưng con vẫn muốn chữa trị cho chị ấy.”
Bà nội Lý ừ một tiếng, im lặng, đầu ghé vào vai của cháu trai, đôi mắt vẩn đục có chút áy náy.
“Lúc chị con bị điếc, cũng là lúc nhà chúng ta gặp nạn, mọi người không thể lo lắng chu toàn, làm nó phát sốt cao mấy ngày.”
Hạ Tùng Bách thoải mái nói: “Chị cả không oán trách mọi người. Con sẽ nỗ lực hơn nữa, tích cóp đủ tiền sẽ chữa bệnh cho chị ấy.”
Bà nội Lý ôm chặt cổ cháu trai: “Bách ca nhi tốt của bà...khổ cho con.”
Vàng trong nhà cũng đã dùng gần hết, vốn dĩ cất giấu được cũng không nhiều lắm, còn dư lại một ít hiện vẫn còn bị chôn trong núi Ngưu Giác, hiện tại lộn xộn không thể tìm được.
“Cha và ông nội con đều là người trong sạch, cao thượng, không biết mùi vị của đồng tiền, đã làm khổ con.”
Trươc khi xảy ra chuyện, bọn họ có chôn một hòm lớn đồ vật, tuy nhiên đều là những thứ vô dụng. Tranh thư pháp, văn tự, đồ sứ, ngọc bích đều là những thứ “nóng bỏng tay” và gây họa. Bà nội Lý hận không thể đốt hết chúng một lần, sao còn có thể cho chúng được thấy ánh mặt trời. Nếu chúng nó có thể đổi ra tiền, Hạ Tùng Bách làm sao còn phải chịu khổ như vậy.
Nghe bà nội nhắc lại hai lần khổ, Hạ Tùng Bách lại không thấy khổ, ngược lại anh còn cảm thấy sung sướng.
Trong lòng có hy vọng, làm sao còn thấy khổ, cũng không thấy mệt, anh cảm thấy đó chính là hạnh phúc, cả người đều tràn ngập sức sống.
............
Ngày hôm sau, Triệu Lan Hương khó có được một ngày cuối tuần nghỉ ngơi.
Hạ Tam Nha cùng bạn bè đến bờ sông bắt cá chạch, cá chạch không bắt được, nhưng lại bắt được nhiều ếch đồng trở về. Ban đầu bé định nướng ăn nhưng Triệu Lan Hương ngăn cản.
Cô nói: “Đừng làm bậy, đồ tốt như vậy, chờ buổi tối chị làm đồ ăn ngon cho em ăn.”
Hạ Tam Nha hoan hô, Triệu Lan Hương lại lấy ra cặp xách mới đưa cho Hạ Tam Nha nói: “Tam Nha mau rửa tay, đi viết mấy chữ cho bà nội xem.”
Hạ Tam Nha đã đến tuổi đi học, nhà họ Hạ tuy nghèo nhưng hai đồng học phí vẫn chi ra được. Qua mùa thu, Hạ Tam Nha sẽ cắp cặp sách đi học tiểu học bậc cao của thôn Hà Tử.
Con bé ném ếch vào trong lu nước, sung sướng chạy đến phòng bà nội viết bảng chữ mẫu.
Triệu Lan Hương nhanh chóng liếc mắt một cái, bà cụ run run rẩy rẩy từ trong ngăn tủ lấy ra một cây bút chì, cầm tay cháu gái dạy cô bé viết chữ.
Bà nội Lý tuy rằng chân tay không tiện, nhưng eo vẫn ngồi thẳng, biểu tình rất nghiêm túc.
Hạ Tùng Bách vừa làm xong công việc từ bên ngoài trở về, lau mồ hôi.
Không biết anh lấy từ đâu ra hai quyển sách rách nát, đưa cho bà nội.
“Bà nội dạy em ấy toán học đi, con gái dạy thêm cái này cho đầu óc linh hoạt.”
Triệu Lan Hương nhìn qua, thấy hai quyển sách Hạ Tùng Bách lấy ra rõ ràng là sách quốc văn, còn có thơ từ phục cổ.
Bà nội Lý đẩy quyển sách ra, xụ mặt nói: “Cầm đi thiêu hủy đi, lãng phí tiền mua sách cấm về làm cái gì, bà đầu óc tuy hô đồ nhưng vẫn nhớ thứ này không được mua bán.”
Thơ từ ở thời đại này vẫn tương đối mẫn cảm, không được dạy trong trường.
Hạ Tùng Bách im lặng giao sách cho Triệu Lan Hương, để cô mang đi nhóm lửa.
Triệu Lan Hương vừa mới đốt sách xong, bên tai đã truyền đến tiếng ồn ào nhưng có chút hưng phấn.
“Nha, tôi bị thương đã ba tháng, cô một lần cũng chưa tới hỏi thăm.”
Tưởng Mỹ Lệ miệng nhếch lên có thể treo được một bầu rượu.
Cô ta nói: “Nếu cô làm đồ ăn ngon cho tôi, tôi sẽ tha thứ cho cô.”
Tấm nẹp trên chân Tưởng Mỹ Lệ vừa mới được gỡ bỏ, có thể tự do hoạt động cô ta liền tới tìm Triệu Lan Hương.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Tôi thật xui xẻo, hôm núi Ngưu Giác bị nổ làm chân tôi bị thương, còn làm cho tôi bỏ lỡ bài kiểm tra tư tưởng chính trị, chuyện vào học viện Công-Nông-Binh của tôi coi như ngâm nước nóng rồi.”
“Cô không làm một bữa cơm để an ủi tôi sao?”
Triệu Lan Hương nói: “Cô tới tìm tôi có việc gì?”
Tưởng Mỹ Lệ bĩu môi nói: “Cô thật đáng ghét, mục tiêu tính toán của cô quá mạnh, nếu không có anh trai tôi, cô có đối tốt với tôi không?”
Triệu Lan Hương mở tập thơ ra, làm cho nó có thể cháy hết hoàn toàn, cô cũng không buồn để tâm đến suy nghĩ của Tưởng Mỹ Lệ, mà lập tức giơ tay ra, nói: “Lấy ra đây.”
“Cô để đồ trong túi, tôi có thể thấy.”
“Coi như vì cô bị ốm, tôi sẽ đưa cho cô một túi điểm tâm, đưa đồ cho tôi.”
Tưởng Mỹ Lệ rốt cuộc chịu đầu hàng, cô ta lấy bức thư trong túi đưa cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương nhướng mày, một tháng một bức thư, đúng là việc Tưởng Kiến Quân có thể làm.
Nhưng Triệu Lan Hương ghét cái cách tự cho mình là đúng của Tưởng Kiến Quân, khi để bức thư viết cho cô trong bức thư của Tưởng Mỹ Lệ, anh ta coi đó là lẽ đương nhiên để hòa nhập vào thời đại này, thời đại kiêng kị mối quan hệ nam nữ.
Nhưng mà Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy phản cảm.
Đây rõ ràng là làm bộ làm tịch, càng khiến người ta phản cảm. Chẳng lẽ anh ta muốn diễn vở lãng tử quay đầu?
Triệu Lan Hương hỏi: “Trong khoảng thời gian này, cô chưa viết thư cho anh trai cô đi?”
“Không có, tôi phải nằm viện, nào có tâm tư viết thư. Tuy nhiên, mẹ tôi có đến đây thăm tôi, cô không đến thăm tôi, thật đáng tiếc.”
“Mẹ tôi còn rất muốn gặp cô.”
Triệu Lan Hương không nhịn được kinh ngạc: “Bà ta gặp tôi làm gì, tôi nhớ rõ tôi không quen biết bà ấy.”
Tưởng Mỹ Lệ nhịn không được gõ cây gậy: “Chuyện này tôi làm sao mà biết, nói không chừng anh trai tôi đã kể về cô cho mẹ biết?”
“Đã đưa tin cho cô, có thể nấu gì đó bồi bổ thân thể cho tôi không?”
Triệu Lan Hương đòi Tưởng Mỹ Lệ phiếu gạo một cân.