Gửi đồ xong, Triệu Lan Hương sờ túi tiền xẹp lép của mình, có chút đau lòng lại có chút thỏa mãn.
Tuy rằng tiền đã tiêu hết, nhưng cũng không phải mua để Triệu Lan Hương dùng, chờ chúng nó qua tay bán đi, sẽ thu lại được gấp nhiều lần. Khi đó hầu bao của cô cũng sẽ rủng rỉnh hơn một chút, kiểu bán lại các mặt hàng lớn là có lãi nhiều nhất, tuy nhiên giá vốn của nó cũng nhiều, nên ít người có khả năng làm.
Đầu tiên là cần phải có giấy giới thiệu đến thành phố S, tiếp theo phải có nhiều tiền mới có thể nhập những mặt hàng đắt tiền này, thỏa mãn hai điều kiện này còn phải có nhiều phiếu công nghiệp, các loại phiếu định mức khác. Cuối cùng mang theo rất nhiều mặt hàng giá trị cao lên tàu, khả năng sẽ bị công an bắt giữ.
Do đó các nhà buôn đều có con đường vận chuyển hàng hóa của riêng mình, hoặc gửi qua bưu điện. Triệu Lan Hương chỉ gửi hai bưu kiện, để tránh bị kiểm tra, miễn cưỡng cũng có thể được tính trong phạm vi hợp lý, nhân viên ở bưu cục đối với cô cũng có cảnh giác. Nếu như giống như Lý Trung làm ăn lớn, sợ rằng đi chuyến này sẽ rất là đau đầu.
Triệu Lan Hương hơi hơi cong khóe miệng, tâm tình không tồi đi đến chợ đen một chuyến, mua năm cân bột mỳ. Cuối thu trời mát mẻ, thành phố S vừa đúng vào mùa cua. Gạch cua béo gậy nhiều dầu, tại thành phố S lúc này cua là loại thực phẩm rẻ nhất.
Có một câu nói có thể miêu tả một cách đại khái nguy cơ của con cua lúc này: người dân nghèo khổ không có cơm ăn, đành phải gặm con cua lớn.
Cho đến nay địa vị của nó vẫn không bị lung lay.
Tuy rằng mùa nóng đã qua nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình của Triệu Lan Hương đối với món cua này. Đời trước cô bị cảm, kéo theo đó là bệnh tật, ông chồng già nhà cô đều không cho cô ăn đồ lạnh. Sống lại đời này, cô có thể thỏa thích tận hưởng mà ăn uống no nê một phen.
Triệu Lan Hương quyết đoán chọn năm con cua lớn, lật bên dưới bụng trắng, xác định đúng là cua cái thì lấy. Người có kinh nghiệm chỉ cần sờ vỏ cua là có thể biết được con cua này có nhiều gạch hay không.
Triệu Lan Hương thanh toán một hào tiền, liền mua được hai cân cua, sau đó xách lên, cả phiếu cũng không cần dùng đến.
Triệu Lan Hương mượn nhà bếp của khách sạn, nhào bột bằng chài cán bột và dùng loại bột có hàm lượng gluten [1] cao, cô muốn làm một ít bánh bao súp cua. Hiện tại thời tiết hơi lạnh, ăn bánh canh nóng hổi là tuyệt nhất.
[1]: Gluten là một hỗn hợp gồm hai loại Protein là Gliadin và Glutenin, có trong bột mì, lúa mì, lúa mạch, yến mạch… tạo nên tính dẻo sánh, đàn hồi đặc trưng của bột.
Triệu Lan Hương mua thêm một con gà mái già để nước dùng được ngon hơn. Chỉ cần đun canh gà này thật nhừ, mùi thơm đến những người đi đường bên dưới cũng có thể ngửi được. Thỉnh thoảng những người đi đường dừng lại, nhìn xung quanh, phát hiện mùi thơm bay ra từ nhà hàng quốc doanh.
Phần nhân của bánh canh cua được làm từ thịt cua và gạch cua, Triệu Lan Hương làm sạch cua và hấp nó lên. Bếp than lớn rất nóng, nước trong nồi sôi ùng ục, Triệu Lan Hương lấy toàn bộ cua trong lồng hấp ra, cắt bỏ vỏ cua, thịt cua trắng như tuyết chảy ra nước, Triệu Lan Hương tham ăn mà xé một miếng ăn, thịt cua mềm, dai, béo và ngọt.
Cô lấy chảo cho thịt cua và gạch cua vào xào cùng một lúc, cho đến khi chảy ra dầu cua.
Triệu Lan Hương dùng một khối đá lạnh làm canh gà nhanh đông hơn, chờ thịt cua và gạch cua xào kỹ, vỏ bánh cũng làm xong là có thể đem đi gói. Cô gói một cái lớn có hai mươi hai nếp gấp, bột dày ở giữa và hai mép mỏng, cô sợ súp nhiều sẽ làm vỡ vỏ bánh và chảy ra bên ngoài. Một lồng hấp hấp được bốn cái bánh bao súp lớn, để lên bếp chậm rãi hấp.
Chờ đến buổi tối lúc Hạ Tùng Bách đòi nợ trở về, Triệu Lan Hương đã làm xong bánh bao súp.
Một cái bánh bao súp này cũng phải được nửa bát canh, tuyệt đối không nói quá, cắn một miếng bánh bao, sau đó có thể húp nước canh thơm ngon ở bên trong đến no bụng.
Triệu Lan Hương dùng một cái đĩa để lên trên một cái bánh bao sup, sau đó đưa tới trước mặt Hạ Tùng Bách. Hạ Tùng Bách vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bánh bao lớn như vậy. Bụng bánh bao béo tròn, trông giống như phụ nữ mang thai vậy. Tròn tròn đáng yêu, vỏ bánh khi hấp chín hơi lộ ra màu nước canh bên trong, mùi hương khiến cho người đang đói khó mà nhịn được.
Triệu Lan Hương ấn Hạ Tùng Bách xuống ghế, ghé vào bờ vai anh nói: ‘Đêm nay ăn bánh bao, đây chính là món ăn đặc trưng của thành phố S, bảo đảm anh ăn một lần còn muốn ăn thêm lần thứ hai, em cố ý học của bạn đấy.”
Hạ Tùng Bách mang theo một thân khí lạnh trở về, đầu vai bỗng nhiên bị cơ thể mềm mại, ấm áp ôm lấy, cả người anh lập tức nóng lên.
Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, cổ họng có hơi ngứa.
“Được, em cũng ngồi xuống đi, ăn nhiều vào.”
Mấy ngày nay anh chưa được ăn uống đàng hoàng, thời gian đều dành đi đòi nợ.
Triệu Lan Hương đưa ống hút cho Hạ Tùng Bách, bản thân cũng cắm một cái vào trong bánh bao, đôi môi đầy đặn hút hút vài cái, uống một ngụm nước súp bên trong.
“Nợ đòi thế nào rồi?”
Hạ Tùng Bách còn chưa ăn, giọng nói nặng nề khàn khàn thô ráp giống như thời kỳ vỡ giọng của con trai. Anh thờ ơ cười, giọng nói nhẹ nhàng: “Trở về thôi !”
“Ngày mai anh mang em đi dạo nơi này, sau đó chúng ta trở về nhà.”
Hạ Tùng Bách còn muốn nói gì đó, bất quá trong miệng còn có bánh bao, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Một mùi thơm cực ngon truyền đến đầu lưỡi, xông lên não, nước súp nóng hổi, đậm đà hòa quyện vị ngọt mát của nước súp gà và vị ngon của thịt cua, cuốn lấy mọi vị giác. Anh không ngừng húp nước súp, đến nỗi cái trán cũng chảy mồ hôi, bánh bao nóng hầm hập xua tan cái lạnh bên ngoài.
Cả người nóng lên, anh dùng đũa gắp một cái bánh lên và bắt đầu cắn lớp vỏ bên ngoài. Vỏ bánh ngọt và dẻo, dính chút nước súp, chỉ ăn hai, ba miếng Hạ Tùng Bách đã có thể ăn được nhân bánh.
Thịt cua trắng như tuyết ngấm nước súp thì chuyển sang màu nâu thẫm, hương vị càng ngon. Triệu Lan Hương không làm nát thịt cua, thịt tươi và mềm. Hạ Tùng Bách có cảm giác bản thân không phải đang ăn thịt.
Hạ Tùng Bách rất đáng thương, từ trước đến nay đều chưa từng ăn cua, những con cua đồng nhỏ như ngón tay cái, thịt cua không đủ nhét kẽ răng. Anh làm sao có dịp được ăn qua món ăn mỹ vị lại rẻ như thế này. Anh cắn một miếng, sau đó mới hỏi: “Đây là cái gì?”
Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách ăn đến đầu đầy mồ hôi, cô đưa khăn tay cho anh, sau đó lại thấy hai tay anh đều cầm bánh bao, liền tự mình lau mồ hôi cho anh.
Cô mỉm cười, một nụ cười trọn vẹn như ánh sao tô điểm trên bầu trời, cô nheo mắt lại với vẻ trìu mến.
“Cua, nó cũng không phải món gì đáng giá, ăn ngon không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, anh không giỏi thể hiện cảm xúc của chính mình, anh dùng hành động ăn như gió cuốn mây bay để chứng minh anh có bao nhiêu yêu thích món bánh bao cua này.
Nhìn bộ dáng vui sướng khi nhai thịt cua của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương có chút giật mình.
Ông chồng già nhà cô trước nay đều không có ăn qua một miếng thịt cua, có lần anh nói với cô là anh không thích ăn cua bởi vì nó tanh, anh cũng bảo mình không thích hải sản.
Không nghĩ đến.... Hạ Tùng Bách thực ra rất thích ăn, cực thích. Ăn đến vui sướng giống như chó thích gặm xương vậy, đôi mắt chuyên chú như con sói đang thưởng thức miếng thịt tươi ngon.
Triệu Lan Hương ngũ vị tạp trần mà ngồi ở bên cạnh bàn, “chân tướng” này đã muộn hai mươi năm, làm hốc mắt cô cũng có cảm giác cay cay.
“Ăn đi, sao em lại không ăn?”
Hạ Tùng Bách thấy Triệu Lan Hương vẫn luôn nhìn mình, không khỏi ngừng lại, bị ánh mắt của cô nhìn chằm chằm, con người thành thật như anh có chút lúng túng.
Triệu Lan Hương hít sâu một hơi: “Em ăn no rồi, trong nồi còn có thịt gà, anh ăn một chút đi!”
Hạ Tùng Bách sờ sờ đầu, có cảm giác giống như Trương Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não (có nghĩa là mù mờ, không hiểu rõ sự việc). Hạ Tùng Bách nhìn cô giống như đang hoài niệm, mê man, đôi mắt như thiêu đốt nhìn anh, nhưng lại giống như thông qua anh để nhìn một người khác.
Cảm giác này khiến anh khó chịu nhưng cũng rất kinh ngạc.
Hạ Tùng Bách không lên tiếng để mặc cho cô nhìn, động tác ngồi ăn vừa thong dong vừa an tĩnh.
Anh ăn xong hai cái bánh bao lớn, uống thêm một bát canh gà, cảm giác đói bụng đã được đồ ăn ngon xoa dịu. Sau khi ăn xong, anh dọn dẹp đống bừa bộn trên bàn, rửa bát trả lại cho khách sạn.
Hạ Tùng Bách sờ đầu cô: “Anh về phòng đây.”
Triệu Lan Hương kéo tay anh và hôn.
“Ngày mai em đưa anh tới một nơi, dành một chút thời gian đi với en, thuận tiện cũng may bộ quần áo mới.”
Đôi môi của cô mềm mại, ấm áp chạm vào đôi môi khô ráp của anh, Hạ Tùng Bách không kịp phòng bị bị cô làm cho chấn động, anh giật mình lùi người lại.
Hạ Tùng Bách lộ ra hàm răng trắng tinh nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Triệu Lan Hương không nói.
Cô vợ này còn thần thần bí bí!
Tuy nhiên, Hạ Tùng Bách nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Triệu Lan Hương, hầu kết không khỏi lăn lộn một chút, đáp: “Được.”
“Moi việc đều nghe theo em được không.”