Cố Công và Hạ Tùng Bách cùng nhau ngồi trên nền xi măng lạnh lẽo, vừa hút thuốc, vừa trò chuyện câu được câu không, mãi đến khi phía đông dần dần hửng sáng mới dừng lại.
Cố Công cảm khái nói: “Nếu có cơ hội, tôi rất muốn nhận cậu làm đồ đệ. Cậu tuy rằng tuổi trẻ lại có hơi ngốc nghếch nhưng cậu lại có thể chịu đựng gian khổ, đi theo tôi học tập nhất định sẽ có tiền đồ.”
Nói xong anh ta lại cười khổ mà lắc đầu: “Quên đi, đồ đệ là cách gọi không tốt, hơn nữa đời này tôi cũng sẽ không nhận học trò.”
Kỳ thật, những năm này làm gì có mối quan hệ gì có thể tin tưởng được....
Hạ Tùng Bách để điếu thuốc trên mũi mình, ngửi ngửi, sau đó khịt mũi nói: “Anh vẫn nên chăm sóc tốt bản thân thì hơn.”
“Bị dày vò thảm như vậy mà vẫn còn tâm tư đi thu nhận đồ đệ?”
Ngày đầu tiên, Cố Công đến thôn Hà Tử, anh ta mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn, chỉnh tề không một nếp nhăn. Trên túi áo ngực còn cài một chiếc bút máy tinh xảo, từ đầu đến chân đều mang hơi thở của thành phần trí thức tinh anh, chỉ huy công nhân của đội công binh, dáng vẻ khí phách.
Đối với Hạ Tùng Bách, người mà chỉ có thể kiếm công điểm ở tầng cuối cùng, thì công nhân là một chức nghiệp rất vinh quang. Mà Cố Công lại là đầu lĩnh của tầng lớp công nhân, thì lại càng khiến người ta chú ý hơn. Trong mắt những người nông dân đang kiếm ăn trong những mảnh ruộng này thì Cố Công giống như toàn thân phát sáng, làm người ta kính nể và sợ hãi.
Kết quả......
Sau khi thu hoạch được vài ngày, Cố Công một trí thức cấp cao “Cao cao tại thượng” bỗng chốc bị giáng trở thành phần tử lao động chân tay. Ánh sáng trên thân thể phút chốc biến mất, giống như rơi vào vũng bùn, khiến người ta chỉ có thể nghẹn họng nhìn không chớp mắt. Đối với mọi người, đây có thể coi như là một trải nghiệm vô cùng mới mẻ.
Hạ Tùng Bách rất thông cảm đối với tình cảnh của Cố Công. Hạ Tùng Bách chỉ có thể giúp anh ta vào những lúc rảnh rỗi, nhiều hơn nữa thì không thể.
Ngay cả bản thân anh chỉ là một người nghèo khổ, cuộc sống khó khăn và không thể tự đảm bảo cho mình, thì còn có thể quản được chuyện gì chứ?
Tuy nhiên từ nhỏ bà Hạ Tùng Bách đã dạy anh phải biết tôn trọng những người có học thức. Bất kể ở đâu, thời đại nào, phần tử trí thức đều là rường cột trong công cuộc xây dựng quê hương, đất nước thịnh vượng không thể không có sự đóng góp của họ. Bởi vậy, sau khi đưa Triệu Lan Hương về ngủ, anh sợ Cố Công, người đã bị rơi vào vũng bùn không thể tự thoát ra, sợ anh ta luẩn quẩn trong lòng, nên đã quay trở lại sân phơi, muốn cùng phần tử trí thức cấp cao này trò chuyện giải khuây.
Hạ Tùng Bách nói xong, Cố Công cũng trầm mặc.
Anh ta có chút chật vật nói: “Nghĩ đến lúc về già cũng không có người kế thừa học thức của mình, thực sự không cam lòng.”
Hạ Tùng Bách không quan tâm, anh xì mũi, giọng nói có chút khàn khàn: “Những phần tử trí thức các anh chính là tâm cao mà trái tim thì mỏng như giấy bạc, hiện tại đã đến tình trạng như vậy rồi vẫn còn không an phận.”
“Bà nội tôi còn đã từng đi nước ngoài, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể mỗi ngày ăn và ngủ.” Hạ Tùng Bách nhẹ nhàng nói.
“Không có trở ngại nào không thể vượt qua, còn sống mới là điều quan trọng nhất.” Khi Cố Công nghe được những lời này, những thăng trầm của cuộc đời bỗng trở nên cay đắng hơn, mặt nhăn lại gần như có thể tùy ý vắt ra nước bất cứ lúc nào.
Hạ Tùng Bách cầm cuốc lên, không nói một lời đi về phía cánh đồng.
............
Triệu Lan Hương dậy sớm làm cơm sáng, cô muốn làm bánh bao. Bột mì được Hạ Tùng Bách lăn qua lăn lại, nhào đến khi mềm dẻo, ăn khi nóng thì mềm mại, ăn khi lạnh thì dai. Làm xong bữa sáng, cô tranh thủ ghé qua phòng Hạ Tùng Bách nhìn xem, phát hiện trong phòng căn bản không có người.
Chăn đệm trên giường vẫn được gấp gọn gàng ngay ngắn, quần áo đã giặt sạch sẽ thay xong vẫn xếp ở trên đầu giường, giống như cả đêm chưa có trở về.
Cô lập tức nghĩ đến “Cố Công” cô gặp ở sân phơi đêm qua, vẻ mặt của Hạ Tùng Bách đêm qua có chút kỳ quái, vậy đúng là một đêm anh chưa có trở về sao?
Trong mắt Triệu Lan Hương trầm trầm.
Bữa sáng, chị cả Hạ chỉ ăn hai cái bánh bao với nước sôi, lại cất hai cái vào trong túi, coi như là bữa trưa.
Tuy rằng, bà nội đã nói qua với chị, bà đã “giao” tiền ăn cho Triệu Lan Hương, chị cả H vẫn cảm thấy không yên. Chị vốn dĩ muốn dành làm hết những việc của Triệu Lan Hương, nhưng nhiệm vụ của Triệu Lan Hương là gác đêm, cái này thì chị không thể giành được.
Buổi tối, chị còn phải chăm sóc bà nội đi tiểu, lấy nước cho bà, giúp bà đi nhà xí. Cụ bà có chút khó tính, chỉ muốn chị chăm sóc.
Chị cả Hạ cảm kích ăn xong bữa sáng, sau đó nói cảm ơn với Triệu Lan Hương.
Hạ Tam Nha thì mang trái cây bé hái được trong núi vào lúc chạng vạng tối cho Triệu Lan Hương ăn, đôi mắt giống như trái nho trông thật ngọt ngào và dễ thương.
Triệu Lan Hương xoa mái tóc màu vàng của cô bé và nói: “Đợi lát nữa chị sẽ đi cắt cỏ cho lợn cùng em.”
Chị cả Hạ hiện tại phải đi thu hoạch lương thực, nên việc chăm sóc đàn bò, đàn lợn của đại đội đè nặng lên đôi vai gầy yếu của Hạ Tam Nha. Trên thực tế, Triệu Lan Hương chỉ có buổi tối phải trông coi kho lương thực nên cũng muốn giúp Hạ Tam Nha một chút. Nhìn Hạ Tam Nha cõng một cái giỏ tre trông còn lớn hơn cô bé, lắc lư đi khắp ngọn núi, Triệu Lan Hương rất là lo lắng, bất an.
Ăn xong bữa sáng, Triệu Lan Hương cõng một cái giỏ tre cùng Hạ Tam Nha lên núi lấy cỏ cho lợn, cỏ cho lợn ăn là cỏ linh lăng, cũng có thể gọi là cây linh lăng, dùng để nấu cám cho lợn ăn, lợn ăn cái này đặc biệt nhanh lớn.
Hạ Tam Nha mỗi ngày đều theo chị gái lên núi hái quả dại, những chùm quả đỏ mọng như máu mọc khắp nơi, cúi đầu là có thể hái được.
Ngón tay của Hạ Tam Nha dứt một cái, nhanh chóng lấy được một quả ném vào trong miệng.
Loại dâu này có tên là dâu rừng, to bằng ngón tay út, không dày, mọng nước, có vị chua chua ngọt ngọt, hương vị rất độc đáo. Triệu Lan Hương cũng nếm thử một quả, một mảng dâu rừng này nhanh chóng bị hai người “Đạp hư” hết.
Hạ Tam Nha nhảy nhót trên mặt đất, dẫn Triệu Lan Hương lên núi Ngưu Giác, một đường vui sướng vừa đi vừa hát. Trái cây màu tím ẩn hiện trong đám lá xanh mướt, tiểu gia hỏa nhảy lên bắt lấy một cành cây, tay mắt lanh lẹ vặt được một quả, sau đó buông tay ra, nhánh cây “vèo” một tiếng bắn trở về.
Toàn thân cô bé đều dính đầy lá cây lộn xộn, cô bé cười toe toét và ngượng ngùng mà đưa trái cây hái được cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương và Hạ Tam Nha ngồi trên một tảng đá, hai người đã đi được nửa núi Ngưu Giác. Hạ Tam Nha nói: “Lên núi với chị Triệu rất vui nha.”
Triệu Lan Hương sờ sờ đầu bé.
Hai người một lớn một nhỏ lúc đi tới bãi đá thải thì đã được hai giỏ đầy thức ăn cho lợn, cũng vừa lúc đến giờ cơm trưa. Triệu Lan Hương cùng Hạ Tam Nha dọc theo đường núi mà cẩn thận về nhà. Trên đường gặp được mấy thanh niên dẫn theo nhóm nhỏ công nhân lên núi.
Họ mặc đồng phục màu vàng của đội kỹ sư với ánh mắt đầy sức sống và niềm tự hào thầm kín.
Triệu Lan Hương và Hạ Tam Nha dừng lại và nhường đường cho họ.
Bốn thanh niên lần lượt nói: “Xin chào đồng chí!”
Triệu Lan Hương cũng đáp lại: “Xin chào, trên lưng mọi người mang nhiều thứ như vậy để làm gì?”
Một công nhân nói: “Chúng tôi đến khảo sát địa hình, đây là thuốc nổ, khơi thông nguồn nước, đào tốt kênh mương là nước có thể chảy.”
Triệu Lan Hương nói: “Vậy các anh tiếp tục làm việc đi, chúng ta đi trước.”
Triệu Lan Hương kéo tay Hạ Tam Nha, thật cẩn thận xuống núi.
Hạ Tam Nha nhéo bàn tay ấm áp của chị Triệu, thanh âm non nớt nói: “Những người kia trông thật hung dữ.”
Triệu Lan Hương không nói gì, nắm tay Hạ Tam Nha tiếp tục đi hướng về phía chân núi.
Bốn thanh niên quay đầu nhìn lại, nói tiếng phổ thông lưu loát: “Không nghĩ tới ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này lại có một cô gái xinh đẹp như vậy, thật không dễ dàng.”
Một người khác nói: “Đây chắc là thanh niên trí thức xuống nông thôn, từ cách nói năng và trang điểm đều rất thời thượng, nào có giống người địa phương.”
Vài người “nga” một tiếng, nhanh chóng chuyển đề tài khác.
“ Nếu không phải Cố Hoài Cẩn khư khư cố chấp, dự án này làm sao mà phải kéo dài như vậy, chúng ta đã sớm trở về Bắc Kinh từ lâu rồi.”
................
Giữa trưa, mặt trời nắng chói chang.
Triệu Lan Hương về nhà vội vàng làm cơm chiên trứng, hầm canh súp lơ giải nhiệt, giải độc rồi vội vàng mang ra ruộng.
Cô đưa hộp cơm cho chị cả Hạ, lại đẩy thêm cho chị một hộp nữa.
“Anh Hạ cũng chưa ăn, chị mang cho anh ấy một phần.”
Chị cả Hạ cười lau mồ hôi, lắc đầu: “Làm việc, chưa xong.”
“Em, đi đưa.”
Triệu Lan Hương xách theo hộp cơm, trong lòng có chút kích động, lại có ý muốn lùi bước.
“ Như vậy giống như không biết xấu hổ?”
Chị cả Hạ kỳ quái nhìn Triệu Lan Hương nhíu nhíu mày, giống như đang hỏi: việc này thì có gì mà phải ngượng ngùng.
Triệu Lan Hương trong lòng có quỷ, tự nhiên mang theo chút khẩn trương. Đây là chị cả Hạ bảo cô mang qua, Hạ Tùng Bách cũng không thể mắng cô!
Triệu Lan Hương đi đến cánh đồng ngũ cốc và nhìn thấy người đàn ông thân mình bóng nhẫy không mặc áo, cởi trần dùng xẻng cuốc đất, cô đỏ mặt, vừa mới ló mặt đã nhanh chóng lui lại.
Hạ Tùng Bách nhận ra cái bóng xanh đen bên bờ ruộng, thái dương giật giật, cởi mũ xuống và lẻn ra ngoài khi mọi người không chú ý.
Anh bước tới lùm cây tươi tốt, người yêu bí mật của anh đang cầm một hộp cơm và mỉm cười vẫy tay gọi anh.
Triệu Lan Hương nói: “Đến ăn cơm.”
Hạ Tùng Bách do dự.
Triệu Lan Hương lại nói: “Mau ăn cơm rồi trở về làm việc, anh muốn lằng nhằng để kéo người khác tới sao?”
Hạ Tùng Bách lúc này mới do do dự dự mà đi qua.
Người yêu bí mật của anh “Trước mặt mọi người” đưa cơm cho anh, điều này làm Hạ Tùng Bách có cảm giác tự hào thầm kín. Lúc nóng đầu anh đã đi theo cô, kết quả trong rừng cây nhỏ có từng đợt gió lạnh thổi qua, Hạ Tùng Bách cả người rùng mình, lúc này anh mới giật mình phát hiện mình không mặc áo.
Hạ Tùng Bách thẹn thùng giống như khuê nữ.
Triệu Lan Hương mỉm cười đánh giá Hạ Tùng Bách.
Làn da dưới cổ anh thật ra cũng trắng, chiếc cổ màu lúa mì sẫm màu, thẳng một đường đi xuống xương quai xanh thì xuất hiện ranh giới trắng đen rõ ràng. Nhìn bên ngoài thì thân hình có vẻ nhỏ gầy, nhưng không nghĩ tới khi cởi áo là đều là cơ bắp, dưới bụng là sáu múi rõ ràng, từng múi từng múi chỉnh tề, vừa cứng vừa trắng trông rất đáng yêu.
Điều này khiến Triệu Lan Hương, một người phụ nữ “Trưởng thành” từ trong ra ngoài, cảm thấy toàn thân phát sốt.
Người đàn ông đáng yêu này là của cô đấy.
Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách hơi hơi quẫn bách, thì ho nhẹ một cái, dùng tay che đi đôi mắt, hung dữ nói: “Được rồi, con gái nhìn thấy anh như vậy đều sẽ thẹn thùng.”
Hạ Tùng Bách cởi mũ xuống, cảm giác như bị mắc nghẹn. Điều làm anh xấu hổ không phải là việc anh không mặc áo, mà là ánh mắt nóng bỏng như thiêu như đốt của cô dính trên người anh, nhìn đến cả người anh đều không được tự nhiên. Cô vợ ngốc này thật là không biết ngượng!
Nhưng, bụng đói chiến thắng hết mọi thứ, Hạ Tùng Bách nhanh chóng bưng cơm lên ăn, từng ngụm từng ngụm mà ăn xong bữa cơm.