Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cứ như vậy, Hạ Tùng Bách đi theo bà nội cẩn thận nghiên cứu mấy quyển sách dạy chăm sóc lợn. Đọc xong, việc đầu tiên Hạ Tùng Bách làm chính là thay đổi khẩu phần thức ăn cho lợn.

Hiện tại, thức ăn trại nuôi lợn cho lợn ăn đều là cỏ khô, loại này rất rẻ, trộn với một ít cám gạo và ngô. Nhưng trong sách nói cho ăn một ít loại thức ăn giàu đạm như các loại đậu, bánh dầu, bã bánh hạt trà còn sót lại từ quá trình khai thác dầu rất rẻ, ai không ăn được thịt và dầu có thể để lại một ít để ăn ở nhà. Nhưng ở xã hội cũ thì nó được dùng để nuôi lợn và bò, gia đình của Hạ Tùng Bách trước đây dùng nó cho ngựa ăn.

Hạ Tùng Bách tính toán, con số tính ra vẫn trong phạm vi anh có thể chấp nhận được. Hạ Tùng Bách không do dự mà đến chợ đen tìm người bán dầu và đặt bánh dầu trong vòng một tháng.

Anh trộn đậu và bánh dầu trong nước gạo, đun sôi rồi cho lợn ăn hàng ngày.

Lý Trung nhìn Hạ Tùng Bách không chớp mắt ném tiền vào đây, không khỏi líu lưỡi: “Súc sinh chính là súc sinh, sao xứng ăn đồ tốt như vậy?”

Hạ Tùng Bách nói: “Ông cứ chờ mà xem.”

Anh không vội vàng phản bác Lý Trung, mà để Cậu Thặng mỗi ngày đều cân trọng lượng của những con lợn này. Trong trại lợn cũ có một cái cân lớn, chỉ cần đuổi bọn chúng lên một cái là có thể dễ dàng cân được.

Chăm sóc theo phương pháp mới mấy ngày, Cẩu Thặng híp mắt nhìn số cân hiện lên: “Tôi làm đúng theo chỉ dạy, lớn rất nhanh.”

Hạ Tùng Bách nghe lời bà nội và dùng một cuốn sổ nhỏ ghi lại những thay đổi của lợn con. Mỗi ngày, lợn con tăng trung bình từ 0,6- 1 kg/ ngày là hợp lý, lớn hơn một chút sẽ tăng nhanh hơn. Chờ khi nó phát triển thành một con lợn trung bình, thì có thể tăng một cân rưỡi ở thời kỳ đỉnh cao. Chỉ cần chưa đầy nửa năm, trại lợn đã có thể cho ra lò một lứa lợn.

Qua một đoạn thời gian, Lý Trung nhìn cuốn sổ ghi chép của Hạ Tùng Bách mà trợn mắt há hốc mồm.

Hạ Tùng Bách tranh thủ lúc ông ta xem thì giải thích: “Đậu nành có hàm lượng đạm chiếm bốn mươi, năm mươi phần trăm, những chất dinh dưỡng khác cũng nhiều, lại an toàn, đối với sự phát triển của lợn rất có tác dụng. Ông không cần cảm thấy tiếc số tiền bỏ ra mua thức ăn cho chúng, tiền bỏ ra mới có thể lại kiếm được tiền. Lợn ăn những thức ăn này sẽ nhanh lớn, dựa theo tốc độ bây giờ, lứa lợn đầu tiên có thể cho ra lò vào mùa xuân...Ông nghĩ mà xem, trại lợn trước một năm mới cho ra lò một lần, trại của chúng ta có thể cho ra lò ít nhất là ba lứa, vậy không phải kiếm được rất nhiều tiền sao.

Lý Trung nghe Hạ Tùng Bách giải thích xong, hai mắt tối sầm.

Tuy nhiên, ông ta vẫn nghe thấy được Hạ Tùng Bách nói mùa xuân có thể cho ra lò một lứa lợn, điều này thực sự là một tin tức khiến người ta phấn chấn.

“Rốt cuộc người có học thức có khác.”

Trong đầu Lý Trung lại hiện lên câu nói ám hiệu kia của Hạ Tùng Bách “Lại trích hoa đào đổi tiền thưởng”...Người có văn hóa đúng là khác người, ngay cả việc nuôi lợn thôi cũng đã khác người khác rồi.

Lý Trung nghe xong trái tim cũng nóng lên, nghe Hạ Tùng Bách giống như khoe khoang mà mặc sức tưởng tượng, nhịn không được lại lấy ra năm trăm đồng đưa cho Hạ Tùng Bách mua thức ăn cho lợn.

“Chúng ta cùng cố gắng làm, kiếm thật nhiều tiền.”

Hạ Tùng Bách cầm xấp tiền thật dày, yên lặng cất vào trong túi, hạ quyết tâm phải dùng số tiền này mua càng nhiều thức ăn chăn nuôi, để nuôi lợn con béo phì.

Thời tiết càng ngày càng rét đậm, Hạ Tùng Bách mỗi ngày đều ngược gió lạnh chạy tới trại lợn làm việc, vội đến chân không chạm đất. Nhưng trong lòng anh lại cảm thấy rất sung sướng, những con lợn trắng nõn đang dần dần lớn lên, nuôi đến toàn thân nhẵn nhụi bóng nhẫy, sau khi ăn xong thì tràn đầy năng lượng.

Hạ Tùng Bách chăm sóc chúng như con đẻ của mình.

Anh tắm rửa cho chúng, hát cho chúng nghe, cẩn thận chăm sóc chúng, còn đào bùn để cho chúng nó ủi. Nếu không phải trời lạnh không trồng được rau, anh đã muốn trồng một dưa ở bên cạnh để cho chúng nhai.

Triệu Lan Hương có đôi khi sẽ đến trại lợn để xem Hạ Tùng Bách, nhìn thấy anh ôm con lợn bị ốm bón thuốc, cánh tay đều là phân lợn bài tiết ra, tận đáy lòng cô không khỏi bội phục ý chí của anh.

Anh là việc giống như một nhà kinh doanh, chỉ sau một tháng rèn luyện, từ một người mới bước chân vào chăn nuôi, anh đã trở nên dày dặn kinh nghiệm và sành sỏi.

Bước vào tháng chạp, Hạ Tùng Bách cầm mười mấy cân thịt lợn trở về đưa cho Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương rất kinh ngạc, tức giận quát anh: “Lợn con đang tốt, anh cũng có thể giết được?”

Hạ Tùng Bách gãi gãi đầu, lộ ra hàm răng trắng tinh.

“Không phải, chúng nó hiện tại còn nhỏ, thật sự rất quý, giết đi thật đáng tiếc. Đây là anh đi chỗ khác mua về.”

Trại lợn trên núi Dương Bao bị thủ tiêu, những người buôn bán ở chợ đen liên quan đều hỗn loạn. Nếu không có Tứ thúc chỉ đạo, chỉ sợ bây giờ thịt lợn có giá trên trời. Dù sao, Triệu Lan Hương cũng không mua nổi, một đồng rưỡi gần hai đồng mới mua được một cân thit lợn, ở cửa hàng bán lẻ ước chừng phải gấp ba lần. Thời điểm cuối tuần, cô sẽ vội vàng lúc trời còn chưa sáng thì đi xếp hàng, mua một ít thịt lợn làm bữa ăn ngon.

Hạ Tùng Bách ngoài mang thịt lợn về, còn mang theo một chậu tiết lợn, mấy cân nội tạng, có thể nói là cực kỳ phong phú.

Triệu Lan Hương xách theo mấy cân thịt nặng, khuôn mặt tươi cười. Cô thích có nhiều nội tạng lợn, như vậy món ăn cũng phong phú hơn.

“Anh còn mua ruột sấy về, nhiều thịt lợn như vậy, để em làm lạp xưởng, để được một, hai tháng không bị hỏng. Anh chỉ cần cắt ra, cho vào cơm là có thể ăn rồi, rất thơm, ăm với cơm thực sự rất ngon.

Hạ Tùng Bách gật đầu, trước đây điều anh ngưỡng mộ nhất trong tết Nguyên Đán là cảnh tượng ở đại đội, hàng năm trong sân đều treo thịt sấy khô đỏ rực.

Anh giúp Triệu Lan Hương thái thịt, anh đã làm việc ở lò mổ lợn gần nửa năm, nên tay nghề cầm dao của anh cũng khá tốt, thịt trắng bóng được anh cắt thành từng lát mỏng và đều nhau, trộn thêm một ít muối sẽ càng ngon hơn.

Triệu Lan Hương dùng muối rửa ruột sấy sạch sẽ, sau đó trộn với nước tương, muối và đường. Thảo quả, đinh hương, hồi, quế, hạt tiêu, gừng thái chỉ rồi giã thành bột, cho rượu trắng vào trộn đều với thịt, ngâm một lúc rồi đổ vào ruột, phần ruột mỏng được nhồi đến mập mạp, trông rất đáng yêu.

Cô buộc lại bằng dây thừng và nói với Hạ Tùng Bách: “Ngày mai khi anh tới trại lợn, hãy lấy một ít gỗ thông về. Chúng ta không thể phơi lạp xưởng ở sân, lạp xưởng hun khói bằng gỗ thông sẽ ngon hơn.”

Hạ Tùng Bách nghe cô nói như vậy thì rất mong chờ.

Anh không thể tưởng tượng được mùi vị của lạp xưởng hun khói. Anh thậm chí còn chưa từng nếm qua mùi vị của lạp xưởng trong đời. Ngày hôm sau, Hạ Tùng Bách đi chặt một đoạn thông và mang trở về nhà.

Triệu Lan Hương hun khói và nướng lạp xưởng một lúc, lạp xưởng gần chín, dầu nhỏ xuống, mùi thơm của thịt quyện với mùi thơm của gỗ thông, làm cho Hạ Tùng Bách không thể không nhìn thêm vài lần.

Triệu Lan Hương chia lạp xưởng thành hai phần. Một nửa được hun khói và nướng bằng gỗ thông. Một nửa được treo trên cửa sổ của ngôi nhà, để chúng được hong khô bằng gió và ánh nắng dịu nhẹ của mùa đông.

Cô vỗ tay: “Tối nay, anh có thể cắt lạp xưởng để ăn rồi.”

Cô lau mồ hôi đang chảy ròng ròng trên trán, hỏi Hạ Tùng Bách: “Năm mới anh muốn ăn lẩu không?”

“ Mấy hôm nay đại đội hình như mổ năm con lợn.”

Mổ năm con lợn ở nông thôn là một sự kiện trọng đại, ở nông thôn không phát phiếu thịt, cũng không giống dân thành phố mỗi tháng đều có thể mua thêm ít thịt lợn về để cải thiện bữa ăn. Mọi người đều mong tới cuối năm, trông chờ vào thịt lợn của đại đội, để có thể nếm được chút mùi vị của thịt. Không biết có bao nhiêu người đang kiễng chân ngóng trông năm con lợn này.

Hạ Tùng Bách nhe hàm răng trắng đều tăm tắp, nụ cười trong veo như nước suối.

“Anh cái gì cũng có thể ăn, không kén ăn, em cứ quyết định đi.”

Hai người giống như đôi vợ chồng trẻ, thương lượng chuyện trong nhà.

Triệu Lan Hương quyết định, lúc đại đội phát thịt sẽ nấu một nồi lẩu đỏ lòm thơm ngon, nóng đến chảy mồ hôi, thật vui vẻ và thỏa mãn.

Buổi tối, Triệu Lan Hương thái một miếng lạp xưởng chưng với cơm, lại cắt thận lợn thành hoa, làm rượu hoa thận thơm ngào ngạt. Nồi cơm còn chưa chín, Tưởng Mỹ Lệ đã tới.

Tưởng Mỹ Lệ có chút xấu hổ gãi đầu.

“Ai, tới tìm cô đúng lúc vào giờ cơm, tôi cũng rất ngượng ngùng.”

Cô ta xua tay giống như giải thích: “Tôi nói trước, tôi cũng không phải cố ý tới nhà họ Hạ để tìm cô đâu.”

Từ khi, Triệu Lan Hương nói với cô ta, từ nay về sau hạn chế đến nhà họ Hạ, Tưởng Mỹ Lệ cũng không thích chạy tới chỗ này. Trong lúc đó, cô ta cũng tìm được một vài quán ăn ngon ở chợ đen, trong tay luôn có đồ ăn ngon lành, mỗi ngày cô ta đều ăn rất ngon miệng. Tuy rằng giá cả có hơi đắt, nhưng phía trên cô ta có tám anh trai, mỗi người chỉ cần rỉ ra một chút lợi lộc từ kẽ tay, cũng đủ cho cô ta tiêu xài.

Tưởng Mỹ Lệ nhéo nhéo ống tay áo: “Tôi sắp trở về thành phố, tới đây nói lời tạm biệt với cô.”

Cô ta nhún vai: “Tôi tới bên này để mong có một suất vào học viện Công-Nông -Binh, kết quả đại học không vào được còn làm bị thương thân thể. Tôi đã nghĩ, tốt xấu gì cũng phải ở đây hai năm, phải làm việc đến nơi đến chốn.”

“Tuy nhiên, ba mẹ của tôi không đồng ý, muốn tôi sớm một chút trở về.”

Tưởng Mỹ Lệ nói xong, đôi mắt trắng đen rõ ràng ngước lên, nhìn thẳng Triệu Lan Hương.

“Tôi biết để một mình cô ở lại đây thật sự là không phúc hậu, cho nên mới tới đây hỏi cô một chút, cô có muốn cùng tôi trở về không? Tôi sẽ bảo người nhà tôi cung cấp cho cô một công việc, cho cô trở về thành phố.”

Triệu Lan Hương nghe vậy thì lắc đầu.

Cô đương nhiên không muốn trở về, mục đích xuống nông thôn của cô khác với Tưởng Mỹ Lệ, kiếp nạn của Hạ Tùng Bách còn chưa có chấm dứt. Mỗi ngày sống ở đây càng ngày càng tốt, cô làm sao chịu bỏ về.

Tưởng Mỹ Lệ nhíu mày, dường như có chút khó hiểu.

Triệu Lan Hương giải thích nói: “Tôi....Còn muốn tiếp tục nỗ lực phấn đấu, không chừng học kỳ tiếp theo tôi sẽ vào được học viện cũng nên?”

“Cô cũng biết, nhà tôi và nhà cô không giống nhau, con đường này của cô không thuận lợi, cô có thể đi đường khác. Con đường của tôi rất hẹp, cô cứ chờ coi, sang năm tôi nhất định có thể “thi đậu” vào học viện.”

Ở chỗ này, Triệu Lan Hương trộm thay đổi một khái niện, cô không có dùng từ “đề cử” mà là dùng từ “thi đậu”. Cô chờ sang năm, nhà nước sẽ mở rộng kỳ thi đại học, từ nông thôn tới thành thị, dùng chính thực lực để thi vào.

Bản thân học viện Công-Nông-Binh cũng có một phần tư là tự mình thi, nên khi Triệu Lan Hương nói như vậy, Tưởng Mỹ Lệ cũng không có nghi ngờ gì.

Tưởng Mỹ Lệ nói: “Vậy tôi sẽ không thuyết phục cô nữa, nhớ rõ ăn tết tới nhà tôi chơi!”

“Tôi sẽ mời cô ăn kẹo, còn có, anh trai tôi cũng ở...”

Cô ta nháy nháy mắt với Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương lấy cơm trong nồi ra, mở nắp và gắp láp xưởng nóng hầm hập ra.

Cô nhàn nhạt nói: “Tôi cùng anh trai cô thật sự không có quan hệ gì, tôi sẽ tìm một người còn tốt hơn anh ta để làm người yêu.”

“Cô về nhà nếu có gặp được anh trai cô, bảo anh ta không cần lãng phí thời gian trên người tôi.”

“Không phải ai cũng chỉ mãi theo đuổi một người, anh trai cô xấu tính, làm người lại kiêu ngạo, tôi không có tâm tư để chiều theo ý của anh ta.”

Trước đây, Tưởng Mỹ Lệ cũng nhiều lần nghe Triệu Lan Hương phủ định quan hệ của cô với anh trai cô ta, nhưng đây là lần đầu tiên Triệu Lan Hương nói “tuyệt tình” như vậy, điều này khiến Tưởng Mỹ Lệ lắp bắp, kinh hãi.

Triệu Lan Hương bưng những món ăn thơm phức ra, cũng lấy cho Tưởng Mỹ Lệ một bát, chuyển hướng câu chuyện.

“Cô có muốn nếm thử không, về sau sẽ không còn được ăn nữa.”

Tưởng Mỹ Lệ ngửi được mùi thơm, cũng không thèm quan tâm vấn đề của anh trai và Triệu Lan Hương nữa. Cô ta vội vàng rửa tay, rồi nhanh chóng bưng bát cơm lên ăn. Cơm trắng được nấu mềm, trong miệng có vị ngọt nhẹ, dường như cơm của Triệu Lan Hương nấu luôn ngon hơn so với những nơi khác.

Miếng thịt béo ngậy trong cơm lại càng thơm, mỡ vàng óng, mỏng như cánh ve, đã được rang chín, dầu thấm vào từng hạt cơm.

Mùi thơm của thịt được trộn lẫn với hương thơm tinh tế của một loại cây không rõ, béo nhưng không ngấy. Hương thơm của chúng hòa quyện vào với nhau một cách hài hòa, thơm ngon một cách lạ thường. Ngon đến mức Tưởng Mỹ Lệ như muốn nuốt cả lưỡi.

Ngay lúc Tưởng Mỹ Lệ ăn xong bát cơm, cô ta chợt cảm thấy một chút bất đắc dĩ.

Khi cô ta trở về thành phố rồi, cô ta có thể đi đâu để tìm được một bữa ăn ngon như vậy?

Triệu Lan Hương nói: “Nếu anh trai cô làm phiền tôi thì cô nhớ phải giúp tôi đấy.”

“Tôi là người bình thường, không thể đấu lại với gia đình của cô được.”

Tưởng Mỹ Lệ suýt chút nữa thì bật cười: “Cô sao lại nói khoa trương như vậy, chỉ là muốn làm người yêu thôi mà, chẳng lẽ cô không đồng ý, anh ấy còn có thể ép buộc cô sao?”

Tưởng Mỹ Lệ còn muốn nói thêm, không chừng anh trai của cô còn không có thích cô đến thế đâu. Bất quá cắn người miệng mềm, ăn của Triệu Lan Hương nhiều đồ ăn như vậy, cũng gây phiền toái cho người ta lâu như vậy, cũng sắp chia tay,Tưởng Mỹ Lệ khó có được mà mềm lòng. Triệu Lan Hương cùng cô ta trước đây cũng là bạn bè.

Tưởng Mỹ Lệ vỗ ngực: “Cô yên tâm, nếu anh trai tôi dám không biết xấu hổ như vậy, tôi sẽ đứng về phía cô.”

Triệu Lan Hương vô cùng vui mừng, phá lệ mà gắp cho Tưởng Mỹ Lệ thêm hai miếng lạp xưởng.

“Cô cầm cái này về ăn đi, chưng lên là có thể ăn, bất quá không được để cho anh trai cô ăn.”

Ngày thường, Triệu Lan Hương rất nhỏ mọn, hiếm có khi có một mặt ôn nhu như vậy, làm cho Tưởng Mỹ Lệ cảm thấy khá là đáng yêu.

“Được, được, được, tôi biết rồi.”

Cô ta còn ngại một mình không đủ ăn, làm sao còn có thể phần cho người khác. Bất quá...Ba mẹ cũng có thể dành cho một ít, anh trai của cô ta thì đừng mơ mà có.

Tưởng Mỹ Lệ để lại một phần tiền cơm, Triệu Lan Hương không muốn lấy.

Tưởng Mỹ Lệ trước khi đi còn nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Tôi biết, điểm tâm của người bán hàng ở chợ đen kia là cô làm, ăn rất ngon.”

“Tôi sẽ giữ bí mật này cho cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK