Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tùng Bách cúi xuống hôn tay cô, hiện tại anh vui đến mức muốn hôn lên tóc cô, muốn hôn từ đầu đến chân cô, mỗi chỗ trên cơ thể cô anh đều muốn hôn.

Anh “Ừ” một tiếng rồi tiếp tục nhìn Triệu Lan Hương một cách chăm chú.

Anh lấy tấm ảnh năm đó từ trong túi ra, nói: “ Ngày hôm qua anh đã thấy nó mờ đi.”

"Thoáng một cái, em bên trong tấm ảnh liền biến mất.”

Ánh mắt Hạ Tùng Bách sâu thẳm nhìn cô chăm chú, như sợ giây tiếp theo cô sẽ biến mất.

“Khi anh quyết định tới tìm em, nó đã bình thường trở lại.”

Triệu Lan Hương mỉm cười, dùng cái muỗng khuấy khuấy cháo cho nguội bớt, không khẳng định cũng không phủ nhận, dưới ánh mắt nóng rực của Hạ Tùng Bách an tĩnh ăn hết bát cháo.

Anh nói một câu, cô sẽ ừ một tiếng đáp lại.

“Năm 1976 em biết đầu cơ trục lợi tuy rằng không đúng, nhưng trong lòng em cũng không cho rằng nó sai, bởi vì em biết về sau chính sách sẽ thay đổi đúng không?”

Triệu Lan Hương ăn một con tôm bóc vỏ xong, thịt tôm tươi ngon vỡ ra trên đầu lưỡi.

“Ừ.”

“ Mùa xuân năm 1977, em tốn hết tâm tư để anh đọc sách, thật ra không phải chê anh không học thức, mà muốn để anh thi đại học đúng không?”

Trong lời nói của anh đầy bẫy rập, nhưng lúc này Triệu Lan Hương cũng chỉ có thể gật đầu xác nhận. Lát cá phi lê tan trong miệng cô, da cá vừa trơn mềm vừa thơm.

“Ừ.”

“Lúc trước bà nội không thích em lắm, nhưng em luôn muốn đến gần bà, là vì trước kia em chưa gặp qua bà, đúng không?”

Thông tin tiết lộ trong lời nói của anh cho thấy anh muốn thăm dò cuộc sống tương lai của mình. Khi cô ăn thịt lợn tươi mềm xé nhỏ với bánh quẩy, trong khoang miệng ngập mùi thơm, ngọt phối hợp với giòn một cách hoàn hảo.

Cuối cùng ánh mắt Hạ Tùng Bách dán chặt lên người cô, vừa dịu dàng vừa tràn ngập tính xâm lược, “Năm 1976 em tới nông thôn thật ra là để tìm anh, đúng không?”

Triệu Lan Hương miệng ngậm tôm đã bóc vỏ, hôn anh, chặn miệng anh lại.

Hạ Tùng Bách mạnh mẽ ôm cô, khao khát khảm cô vào trong máu thịt của mình, không bao giờ tách ra nữa.

“Mẹ nó, sao ông đây lại yêu thích em đến vậy chứ.”

Ngón tay anh luồn vào vạt áo cô, bóp mạnh hai đồi tuyết trắng bên trong.

Hơi thở của Hạ Tùng Bách dồn dập, hổn hển nói: “Lần sau còn chạy nữa anh đánh gãy chân em.”

Thực ra mà nói thì những gì muốn nói thêm đã bị anh giấu trong bụng, vứt trong góc cả rồi. Những điều không cam lòng, ủy khuất, phẫn nộ, ngày hôm qua anh đã được bồi thường. Anh hưởng thụ sự ngọt ngào từ nơi cô, từ mấy năm trước những ngọt ngào này nên thuộc về anh.

Hạ Tùng Bách vỗ vỗ mông cô, nói: “Quên đi, hôm nay tha cho em đó.”

“Anh phải đi gặp ba mẹ vợ.”

Triệu Lan Hương mở đôi mắt mơ màng ngập nước, hai tay ôm eo anh, tựa đầu vào vai anh, “Buổi chiều rồi đi, hiện tại em mệt lắm.”

“Sợ anh không ứng phó với ba em được hả?”

“Nếu ba em biết việc anh đã làm thì sẽ đánh gãy chân của anh.”

“Đánh gãy chân cũng không sợ, trời muốn mưa, con gái lớn phải gả chồng, ba em muốn ngăn cũng không được.”

Hạ Tùng Bách nhịn không được mỉm cười, ăn cháo xong môi anh cũng không còn trắng bệch nữa, môi mỏng khẽ nhếch, đáy mắt đầy ý cười, từ trong mắt anh truyền lại ý cười ấm áp đầy quyến rũ, giống như gió xuân làm lòng người vui vẻ, khiến con người ta chìm đắm.

Qua hai năm anh gầy hơn, cũng văn nhã hơn, cũng trầm ổn và tự tin hơn nhiều.

Là dáng vẻ mà Triệu Lan Hương quen thuộc, nhưng cũng đã phai nhạt bớt.

Khắc sâu trong lòng cô là người thanh niên quê mùa thô kệch, cũng mạnh mẽ và rắn rỏi.

Anh tự ti, không có chí tiến thủ khiến cô đau lòng, anh thật thà lại chăm chỉ, khiến cô quý trọng anh hơn.

Ban đêm anh sẽ cỡi xe Phượng Hoàng, với một ngọn đèn lẻ loi, kiên định đi trên con đường mình chọn, cho dù đổ máu đổ mồ hôi nhưng ngọn lửa nhiệt huyết trong anh không vì thế mà lụi tàn……

Triệu Lan Hương vuốt bàn tay thô ráp đã chăm sóc tốt của anh, chỗ khớp xương ở ngón trỏ có vết chai dày, là do viết lách mà có. Mặc dù thay đổi công việc, nhưng anh vẫn duy trì tác phong chăm chỉ tốt đẹp này.

Lòng bàn tay anh đầy đặn, khớp xương to dài, bàn tay anh có thể nắm trọn chân cô.

Lông mày như đỉnh núi, dáng mày uy nghiêm, đuôi mày xiên vào tóc mai, trời sinh dáng vẻ thâm thuý. Anh như một khối ngọc phủ đầy bụi, cần gian khổ, khó khăn để mài giũa khiến anh đau khổ, mới làm anh ưu tú được.

Sau hai năm, Triệu Lan Hương gặp lại Hạ Tùng Bách, trong lòng ấm áp lại xúc động.

Cô không khỏi thở dài: “Bách ca nhi thật tốt.”

Hạ Tùng Bách chuyên tâm ngậm vành tai cô, trầm giọng nói: “ Tốt như vậy mà sao em không cất kĩ, giấu trong nhà luôn?”

Anh hung dữ nói: “Anh mà không tới tìm em thì em cũng sẽ không đi tìm anh, em thật là tuyệt tình”

Ảnh chụp vì sao lại phai màu, Hạ Tùng Bách biết rõ ràng hơn cô.

Lúc đó tuyết rơi dày, anh khó khăn lắm mới lấy được tấm ảnh mà mình hoài niệm, từng chút một nhớ lại quá khứ, bỗng nhiên phát hiện hình bóng cô trong ảnh chụp cũng phai nhạt dần, chỉ còn lại một mình anh. Một khắc kia, nội tâm Hạ Tùng Bách vừa chấn động vừa bi thương.

Cô cũng không cần anh nữa, tới ảnh chụp cũng không để lại cho anh.

Nhưng Hạ Tùng Bách rất nhanh khôi phục lý trí, lại nghe được bài hát kia.

Hạ Tùng Bách dữ dằn bắt nạt người yêu, hỏi cô : “Ngày hôm qua cảm giác thế nào?”

“Anh lợi hại hay không lợi hại hả?”

Cả cô và anh đều nhớ được mùa xuân năm 1977, cái hôn sau khi viết xong sáu bài thi, khi đó anh vừa sợ vừa kích động mà ôm chăn, giống như một thằng nhóc chưa trải sự đời, mới nếm thử một chút kích thích trong tình yêu đã bị kích thích đánh cho tơi bời. Chọc cô chê cười.

Vài năm sau Triệu Lan Hương cũng không đành lòng để Hạ Tùng Bách làm người đàn ông chưa trải sự đời nữa, điều đó khiến cô chua xót.

Cô nhẹ nhàng hôn anh, “Bách ca nhi hôn em làm em rất vui vẻ, cũng rất dễ chịu.”

“Anh như thế nào em cũng thích.”

Dù anh là một người đàn ông trưởng thành đã trải qua những thăng trầm của cuộc đời mới biết đối nhân xử thế hay là một chàng trai chân chất, thật thà đang tuổi mới lớn thì vẫn là người cô yêu nhất ...

Phần tình cảm này không liên quan đến thời đại, cũng không liên quan đến tuổi tác. Lúc anh hai mươi tuổi đạp xe chở cô đi hóng gió, dùng hết sức lực cùng mồ hôi và máu kiếm tiền dành dụm để sau này giúp vợ, ngây ngô xúc động nhưng lại rất chân thành; khi anh bốn mươi tuổi, mỗi ngày sẽ tặng cô một bó hoa, tỉ mỉ che chở cho cô, dành hết sự lãng mạn và ôn nhu của mình cho cô, tuy thiếu đi tình cảm mãnh liệt của người trẻ tuổi nhưng lại có sự thành thục ổn trọng làm người tin tưởng.

Thật may mắn khi Triệu Lan Hương nhận hết sự dịu dàng của anh và cũng nhận hết tất cả tình cảm mãnh liệt, chân thành của anh.

Cô nhìn Hạ Tùng Bách chăm chú, nghiêm túc nói: “Em yêu anh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK