So với bất kì ai, Triệu Lan Hương là người hận Ngô Dung nhất.
Đời trước, Hạ gia cơ hồ là bị hủy hoại trong tay người này, Hạ Tùng Bách phải ngồi tù mười năm oan uổng, Hạ Tùng Diệp cả đời tâm lý bị ám ảnh, bà nội Lý hàng đêm đều thê lương...
Nhưng hôm nay, cô nhất thiết phải đưa y vào bệnh viện, phải để tên súc sinh này còn sống.
Hạ Tùng Bách nghe Triệu Lan Hương nói, đôi tay nắm chặt lại, trên nắm tay nổi đầy gân xanh, trên tay vẫn còn dính máu của Hạ Tùng Diệp.
Anh rít từng chữ từ kẽ răng: “Để y chết đi.”
Triệu Lan Hương thấy trạng thái của Hạ Tùng Bách đang bị kích động, đôi mắt lạnh băng đầy hận ý, chỉ sợ sự phẫn nộ vẫn chưa bùng phát ra hết. Cô không dám để anh đưa Ngô Dung đi bệnh viện, đành phải đi tìm hai xã viên ở gần đấy, để bọn họ đưa Ngô Dung lên xe bò, đưa tới bệnh viện.
Hai xã viên khi nhìn thấy Ngô Dung cả người đều là máu, khuôn mặt bị đánh đến biến dạng, bị dọa cho hoảng sợ.
Triệu Lan Hương sợ bọn họ đi kể lung tung, lại nói Hạ Tùng Bách gây sự đánh nhau, liền nghiêm túc nói: “Đợi lát nữa lên huyện mọi người đưa Ngô Dung vào bệnh viện, còn tôi phải đến đồn công an tố cáo y.”
“Phạm tội cưỡng gian như y, có bắn chết cũng không đủ để hả giận.”
Hai xã viên mỗi người một câu hỏi Triệu Lan Hương nguyên nhân xảy ra vụ việc. Triệu Lan Hương dấu tên của Phan Vũ và Hạ Tùng Diệp, chỉ dùng “một cô gái” để thay thế, tường tận tỷ mỉ mà nói ra những chuyện xấu mà Ngô Dung đã làm.
Hai xã viên sau khi nghe Triệu Lan Hương nói xong, nhìn bộ dáng bị đánh cho thê thảm của Ngô Dung, họ có chút nghi ngờ, do dự.
Triệu Lan Hương trước khi chạy đi gọi người tới giúp đỡ đã nhặt chiếc khăn có tẩm thuốc mê của Ngô Dung, chuẩn bị làm vật chứng mang tới đồn công an. Lúc này, cô lấy nó ra để cho hai xã viên kia xem, ánh mắt của bọn họ lập tức trở nên phẫn nộ.
“Không nghĩ tới Ngô Dung lại là loại người như vậy, tôi coi như đã được sáng mắt rồi.”
“Con gái nhà ai mà lại xui xẻo như vậy....Tên khốn khiếp này, nếu không phải bây giờ y trông giống một con chó, tôi còn muốn đánh y thêm một trận.”
Rất nhanh, bọn họ đã lên tới huyện. Hai xã viên giúp Triệu Lan Hương trực tiếp mang Ngô Dung vào bênh viện. Cô nhanh chóng đến đồn công an báo án, người phụ trách để cô điền vào tờ khai, sau đó phái người đi cùng cô đến bệnh viện lấy bằng chứng.
Triệu Lan Hương đưa công an tới bệnh viện phụ khoa huyện, ở trên hành lang, Lý Đại Lực đang nắm tóc, vẻ mặt khổ sở.
“Tình trạng của chị cả thế nào rồi? Tôi đã báo án, cảnh sát muốn lại đây hỏi chị ấy mấy câu, chị ấy hiện tại có thể nói được không?”
Lý Đại Lực im lặng, đôi mắt phiếm hồng.
Đôi môi của anh ấy trắng bệch, do dự, sự khó xử hiện lên trên khuôn mặt, mãi một lúc lâu mới mấp máy nói: “Qua mấy ngày hãy hỏi đi, bây giờ hỏi sẽ dọa cô ấy....”
“Tôi cầu xin mọi người.”
Chuyện này đối với con gái mà nói, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm lý. Đặc biệt, Hạ Tùng Diệp còn đang mang thai, thật vất vả mới qua được cơn ác mộng này, nếu giờ lại hỏi lại sẽ kích thích cô ấy, Lý Đại Lực không dám nghĩ đến...
Vì thế công an liền lấy lời khai của Lý Đại Lực và Triệu Lan Hương.
Lúc này, Hạ Tùng Diệp đang nằm trên giường, sắc mạt tái nhợt, chai truyền nước trong suốt chảy qua một ống nhựa vào trong huyết mạch chị. Chị chìm vào giấc ngủ say, cả người yên tĩnh, giống như chuyện xấu xa sáng hôm nay không có chút liên quan nào tới chị vậy.
Chị là một người vừa trong sáng, thuần khiết, vừa ôn nhu lại bao dung, đôi vai gầy yếu giống như có thể gánh tất cả. Những xấu xa của đời trước cũng không đánh gục được chị, chị vẫn sống tiêu sái và vui vẻ.
Triệu Lan Hương ngồi ở phòng bệnh, nhìn vách tường trắng xóa, nghĩ lại mà vẫn thấy sợ hãi.
Giữa trưa, Hạ Tùng Bách tới bệnh viện một chuyến, anh mang quần áo để Hạ Tùng Diệp tắm rửa. Anh đi tìm bác sĩ để hỏi về tình trạng của chị, sau khi xác định không có nguy hiểm anh mới có thể an tâm, sự hung ác trên khuôn mặt mới biến mất, trở lại là người ôn nhu ấm áp như mặt hồ mùa xuân.
Anh ngồi xổm trong góc, chậm rãi gọt vỏ quả lê, từ đầu tới cuối không hề bị đứt đoạn. Sau đó, anh bổ ra ba miếng thịt quả trong suốt, kiên nhẫn, lại trầm mặc gần như không có cảm giác tồn tại.
........
Tưởng Mỹ Lệ bởi vì chuyện lúc sáng nên bỏ lỡ chuyến xe lửa về nhà.
Cô ta cũng được đưa đến trạm xá để kiểm tra vết thương, thuận tiện cũng nói chuyện với Triệu Lan Hương.
Tưởng Mỹ Lệ nói: “Đều tại cái tên bại hoại kia, làm tôi không được trở về nhà đúng hẹn.”
“Tôi tìm được người quen giúp mua được vé của chuyến xe cuối, cô có muốn cùng tôi trở về không?”
Vé tàu về quê ăn tết phải mua từ sớm, hiện tại sắp tới giao thừa rồi muốn mua được vé thì khó như lên trời.
Triệu Lan Hương nghĩ tới phía sau còn một đống chuyện cần phải xử lý, liền lắc đầu: “Cô về nhà trước đi, không nên bỏ lỡ cơm tất niên. Tôi ở bên này còn có chuyện chưa làm xong.”
Tưởng Mỹ Lệ cũng mặc kệ Triệu Lan Hương, nếu không đi thì thật sự không kịp đón giao thừa nữa.
Triệu Lan Hương giữ đúng lời hứa với Tưởng Mỹ Lệ, cô để bánh mật và bánh bao vào trong một cái túi, đưa cho Tưởng Mỹ Lệ. Đây là vừa rồi Hạ Tùng Bách thuận tiện mang từ nhà đến đây để cảm ơn Tưởng Mỹ Lệ.
Triệu Lan Hương nói: “Lần này chỉ có chút bánh mật này.”
“Sau này cô muốn ăn, cứ việc tới nhà tìm tôi, tôi luôn hoan nghênh cô.” Một ngày trải qua quá nhiều việc, giọng của Triệu Lan Hương cũng khàn khàn, tiếng nói cũng rất nhỏ. Sự thành kiến cuối cùng của Triệu Lan Hương đối với Tưởng Mỹ Lệ cũng vì chuyện hôm nay là xóa sạch, cô đối mặt với Tưởng Mỹ Lệ một cách thẳng thắn.
Sau một ngày bị kinh hách, lại còn bị thương, Tưởng Mỹ Lệ cả bụng đều là oán khí.
Cô ta cầm lấy điểm tâm của Triệu Lan Hương, hài lòng cười nói: “Được, đây là chính miệng cô tự nói đấy nhé!”
Buổi chiều, Tưởng Mỹ Lệ xách theo hành lý trở về thành phố G. Triệu Lan Hương cũng đánh một cuộc điện báo về nhà, thăm hỏi ba mẹ và trình bày việc không thể trở về thành phố G ăn tết.
Ngày cuối cùng của năm 1977, Triệu Lan Hương trải qua đêm ba mươi ở một thôn nhỏ nghèo nàn lạc hậu của thành phố N.
Chị cả Hạ vẫn ổn, em bé trong bụng cũng không có việc gì. Hạ Tùng Bách cuối cùng cũng đã trải qua kiếp nạn mười năm của mình. Vì vậy, Triệu Lan Hương rất vui, mặc dù người trong nhà không có đầy đủ nhưng cô vẫn hứng thú bừng bừng làm một bữa cơm tất niên.
Cô ở dưới bếp chuẩn bị một bữa cơm tất niên nhanh gọn nhưng không hề đơn sơ. Bầu trời dần tối đen, cô rốt cuộc cũng đợi được Hạ Tùng Bách từ bệnh viện trở về.
Triệu Lan Hương mỉm cười hỏi: “Cơm đưa tới bệnh viện, có bị lạnh không?”
Hạ Tùng Bách nói: “Hâm nóng lại một chút. Chị cả và anh rể đều nói ăn rất ngon, nhờ anh nói một tiếng cảm ơn với em...”
Nói xong, Hạ Tùng Bách giống như làm ảo thuật, từ trong ngực lấy ra một món đồ, mang theo cả nhiệt độ cơ thể của anh.
Triệu Lan Hương vui vẻ hỏi: “Anh nói với em, đây là cái gì?”
Hạ Tùng Bách cười nói: “Giấy thông báo trúng tuyển đại học của em!”
Thì ra người phát thư thừa dịp trước năm mới tăng ca, vào ngày cuối cùng đưa tin vui này tới bưu cục, chờ đợi sang năm mới người ta sẽ phát tới tay từng người trúng tuyển một. Hạ Tùng Bách vừa lúc đi ngang qua bưu điện, nên lấy giúp cho Triệu Lan Hương. Dù sao trước kia, anh cũng thường xuyên đi lấy thư giúp cho cô, trong túi lúc nào cũng có giấy “chứng minh thân phận” của cô.
Triệu Lan Hương thường viết thư cho bạn bè, người nhà, nên mỗi tuần Hạ Tùng Bách đều có thể nhận giúp cô mấy lá thư.
Trừ cái này ra, Hạ Tùng Bách còn lấy ra mấy lá thư đưa cho Triệu Lan Hương.
Triệu Lan Hương trước tiên nhìn qua một lượt số thư này xem có thư của Cố Thạc Minh hay không. Kết quả lúc cần đến lá thư thứ hai, cô nhìn thấy một bức thư có bề ngoài rất giống với những lá thư Cố Thạc Minh đã gửi tới, dấu bưu kiện cũng đóng dấu là ở quân khu G, nhưng con dấu trên lá thư lại là một chữ Tưởng.
Triệu Lan Hương để lá thư này ra phía sau, tiếp tục tìm kiếm lá thư của Cố Thạc Minh.
Cuối cùng, Triệu Lan Hương mở giấy thông báo trúng tuyển ra xem, kỳ thật đây chỉ là một tờ giấy mỏng mà thôi, rất đơn giản. Hạ Tùng Bách thò người qua nhìn một lượt, anh cau mày nói: “Khai giản thật sớm!”
Cũng không phải là rất sớm, kì thi năm nay của bọn họ khác với bình thường. Một đám người thi vào mùa đông, thì đầu mùa xuân phải nhập học, chỉ có khó khăn là phải đuổi kịp bài của nửa năm trước.
“Sợ cái gì, đi học sớm cũng có chỗ tốt, sớm nhập học thì sớm được nghỉ. Đúng rồi....Bách ca, giấy thông báo trúng tuyển của anh đâu?”
Hạ Tùng Bách thành thật nói: “Trở về vội vàng, cũng chưa kịp tìm.”
Không có thời gian tìm của anh, nhưng lại có thời gian tìm thư cho cô. Trong lòng Triệu Lan Hương có chút chua xót, cô nhịn không được hôn trộm anh một cái.
“Bách ca ngốc, lần sau đừng như vậy nữa, chuyện của anh cũng rất gấp!”
“Ngày mai....ngày mai bưu cục không mở cửa, chờ đầu năm người ta đi làm, em sẽ đi tìm giấy báo trúng tuyển cho anh.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười đồng ý, anh đi đến phòng bếp phụ giúp cô, thái lát cá, chặt thịt gà, rửa rau, lột vỏ tỏi tất cả anh đều làm. Triệu Lan Hương làm một nồi canh cá trích đậu phụ, gỏi cá Yu Sheng [1], gà thái lát trắng Quảng Đông.
[1] Gỏi Cá Thịnh Vượng – Yu Sheng là sự thăng hoa của phú quý và là biểu tượng cho sự thịnh vượng và trường thọ. Người Singapore, đặc biệt là giới kinh doanh và thương nhân rất yêu thích thưởng thức món ăn này trong mỗi dịp năm mới bởi đây là món ăn biểu tượng cho thành đạt, an khang và thịnh vượng.
Những gia đình nghèo thường không nghiên cứu những món này, có thịt ăn là đã tốt lắm rồi. Những gia đình trong nhà có điều kiện, lúc ăn tết đều sẽ có món cá. Trên mâm cơm tất niên nhất định phải có cá, ngụ ý “Mỗi năm đều dư dả.”, đây cũng là một dấu hiệu tốt.
Món gỏi cá Yu Sheng là một món ăn nổi tiếng ở Thuận Đức, điều đặc biệt của món ăn này là ở kỹ thuật dùng dao. “Lấy máu” là một khâu rất khó làm, cắt lát cũng vậy, Triệu Lan Hương cực kỳ có kỹ xảo mà hạ một dao từ đuôi cá, từ đó sẽ làm sạch máu, phần thịt cá dưới ánh đèn trong suốt như pha lê. Thịt cá được thái mỏng như cánh ve, trong veo, cực kỳ đẹp mắt, sau đó chúng sẽ được xếp vào một đĩa sứ, giống như một lớp băng mỏng, trong suốt như pha lê.
Hạ Tùng Bách nhịn không được mà ăn thử một miếng, thịt cá mềm mại, ngọt ngào.
Triệu Lan Hương lấy chỗ gừng, tỏi, hành lá và rau mùi mà Hạ Tùng Bách đã băm nhỏ, cho vào chảo dầu phi thơm lên, sau đó tưới nước sốt này lên gà đã luộc, lập tức cả căn phòng tràn ngập mùi thơm.
Cô mỉm cười,nói: “Chấm chút nước mắm chanh ăn cho hết tanh.”
“Không tanh, vị rất vừa miệng.” Hạ Tùng Bách thích thú mà ăn thêm mấy miếng cá.
Triệu Lan Hương bưng cơm tất niên lên bàn, bà nội Lý ngồi ở trên ghế đẩu híp mắt nhìn bàn thức ăn. Tuy rằng, lúc này rất lo lắng cho cháu gái, trong lòng tràn ngập phẫn nộ, nhưng vào đêm ba mươi, bà cũng phải để cho tân trạng thoải mái một chút.
Hạ Tam Nha rất thích ăn thịt gà luộc, bởi vì từ đầu năm đến cuối năm rất ít khi được ăn thịt gà. Triệu Lan Hương làm món gà luộc vừa béo lại không ngấy, nước chấm được làm rất thơm, chấm thịt gà vào, ăn ngon vô cùng.
Một đêm này, những khó chịu trong lòng bọn họ đều hóa thành hư không, tân tình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Triệu Lan Hương yên lặng ăn cơm, nhìn ba bà cháu ăn đến miệng đều bóng nhẫy, bộ dáng hưởng thụ, cô chỉ ước thời gian có thể ghi lại sự thỏa mãn của bọn họ lúc này.
Để những ngày tháng sau này, mọi người có hồi ức đẹp để nhớ lại.