Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở thời đại vừa nghèo vừa khó sống này, người nghèo mà mặc quần áo đẹp đều sẽ bị người khác chỉ trỏ, cho nên ai cũng muốn vá thêm mấy miếng vá lên quần áo mới dám đi ra cửa.

Triệu Lan Hương nói: “Vậy để em mang về sửa lại, vá thêm mấy miếng vải, làm cho nó cũ một chút rồi sẽ đưa lại cho anh mặc.”

Nói xong, Triệu Lan Hương cầm bộ quần áo trên đầu giường.

Người yêu nói ra phương pháp này, làm cho mí mắt Hạ Tùng Bách giật giật.

Quần áo tốt đẹp như vậy, để có thể mặc ra ngoài thì phải làm cho nó cũ đi, Hạ Tùng Bách rất luyến tiếc, đây là bộ quần áo lần đầu tiên người yêu may cho anh, anh mặc vào cũng luyến tiếc.

Càng đừng nói đến việc Triệu Lan Hương mang về cố ý làm cho nó cũ đi.

“Không cần, anh mặc, mặc sẽ cũ.”

Hạ Tùng Bách đoạt lại bộ quần áo trong tay Triệu Lan Hương: “Nếu đã đưa cho anh, anh biết phải xử lý nó như thế nào.”

Hạ Tùng Bách dưới cái nhìn nóng bỏng của Triệu Lan Hương xấu hổ mặc lại bộ quần áo cũ.

Triệu Lan Hương thấy Hạ Tùng Bách muốn rời giường, cuối cùng cũng nhắc tới vấn đề chính: “Trung thu cũng sắp tới, em đã xin đại đội trưởng cho nghỉ về thăm nhà, sẽ trở về mấy ngày.”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô, trong lòng nảy lên một cảm giác kỳ lạ.

Không biết cảm giác gì, chỉ cảm thấy hỗn loạn, xen lẫn những cảm xúc khó giải thích khác lan tràn khắp lồng ngực, vừa lo lắng vừa buồn.

Từ khi cùng Triệu Lan Hương bắt đầu nói chuyện, cô đã an an ổn ổn ở tại nhà anh, đuổi như thế nào cũng không chịu đi, cô đã ổn định cuộc sống ở nhà anh.

Đã quá lâu, làm cho người ta cũng quên mất rằng sẽ có ngày cô rời khỏi đây, cô không thuộc về nơi này, anh dựa vào cái gì để giữ cô ở lại?

Triệu Lan Hương nhìn Hạ Tùng Bách tâm trạng ảm đạm, cho rằng anh nghĩ nhiều, véo hông anh một cái: “Tạm thời em không thể đưa anh đi gặp gia đình em, chờ anh có sự nghiệp, tiến bộ, sẽ đưa anh đi gặp họ được không?”

Hiện tại, nếu đưa anh về nhà, cô có thể tưởng tưởng ra bộ dáng thất vọng của ba mẹ, không chừng sẽ “Dùng gậy đánh uyên ương” là còn nhẹ.

Có quan hệ với người xuất thân là thành phần địa chủ, cho dù ba mẹ cô có là thành phần tiến bộ cũng rất khó chấp nhận, đoạn tuyệt quan hệ cũng không phải chưa từng xảy ra. Hơn nữa, nếu làm lộ ra sự tồn tại của Hạ Tùng Bách, thì bên phía Tưởng Kiến Quân sẽ có thể xảy ra một trận long trời lở đất, bọn họ sẽ bị lâm vào tình thế bị động, trước sau gì cũng xảy ra chuyện. Trước đó, Triệu Lan Hương còn tùy tiện, nhưng hiện tại cô chỉ mong sao có thể che dấu mối quan hệ với Hạ Tùng Bách.

Hạ Tùng Bách trầm mặc rất lâu, sau đó ừ một tiếng.

Anh nào dám đi gặp ba mẹ của Triệu Lan Hương, chỉ sợ bọn họ sẽ dùng gậy đuổi anh ra cửa, mắng anh không biết xấu hổ mà yêu đương với con gái yêu của bọn họ.

Hạ Tùng Bách cũng cảm thấy mình là kẻ không biết xấu hổ, vọng tưởng có thể cưới Triệu Lan Hương, còn chiếm tiện nghi của cô.

Hạ Tùng Bách do dự nhắc tới chuyện này: “Mai, sang năm....”

Anh nói một nửa rồi dừng lại, lời nói vướng trong cổ họng, một lúc sau lại chuyển lời:

“Anh dậy đây, dọn dẹp một chút sẽ đi làm.”

Hạ Tùng Bách ho khan một tiếng, hỏi Triệu Lan Hương: “Bao giờ em đi, anh chở em tới nhà ga.”

Triệu Lan Hương nói: “Ngày một em sẽ đi.”

Triệu Lan Hương nhìn sắc mặt khẽ thay đổi của Hạ Tùng Bách, an ủi nói: “Em rất nhanh sẽ trở về, đến lúc đó sẽ mang cho anh chút đặc sản ở quê em.”

“Anh phải chăm chỉ làm việc, không được đánh nhau, làm việc ở chợ đen cũng phải cẩn thận một chút. Ba bữa cơm phải ăn đúng giờ, không được bạc đãi chính mình.”

“Chị cả chăm sóc anh rể cũng không dễ dàng, anh cũng giúp đỡ một chút...”

Triệu Lan Hương lải nhải liên miên một hồi, Hạ Tùng Bách từ trước đến nay cũng chưa từng có cơ hội được nghe. Tuy rằng chị gái cũng rất “dong dài”, luôn bảo anh phải nghe lời, đừng chọc bà nội tức giận, nhưng Hạ Tùng Bách cảm thấy lời chị nói không ấm áp như Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương không ngừng dặn dò những chuyện vụn vặt, làm cho trái tim Hạ Tùng Bách cũng trở nên ấm áp, được an ủi.

Anh vừa nghe, vừa gật đầu, thành thật đồng ý.

“Được, nghe theo em.”

“Còn có cái gì nữa không, viết luôn xuống để anh mỗi ngày đều nhớ ký.”

Triệu Lan Hương cũng không phải là không nghe ra lời trêu nghẹo của anh, cô nhịn không được trừng mắt nhìn anh, phát ra tiếng hừ mạnh:

“Sao lại không có!”

“Lúc làm việc thì phải nghiêm túc, không được câu tam đáp tứ, nhất là với Phan Vũ, Lý Vũ gì đó.”

“Chuyện xảy ra ở ruộng ngô ngày trước, em vẫn còn chưa tính sổ với anh đâu!”

Hạ Tùng Bách nghe vậy, vội vàng nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.

“Công việc gấp gáp, không nói chuyện với em nữa.”

.....

Hai ngày sau, Triệu Lan Hương mang theo một rương quần áo được làm bằng gỗ và một chút đặc sản đi lên tàu lửa. Cô không mua được phiếu giường nằm, đầu năm nay phiếu giường nằm phải là người có thân phận mới có thể mua được, nhưng cô cũng may mắn mua được phiếu đứng, đặt rương hành lý xuống, sau đó ngồi lên trên là được.

Cứ như vậy,Triệu Lan Hương ngồi trên rương hành lý, một đường trở về thành phố G. Ngồi xe một ngày một đêm, lúc Triệu Lan Hương về đến nhà thì trời cũng đã tối.

Cô không có về nhà trước, mà lấy ra thư giới thiệu của Cố Hoài Cẩn, đi bộ tới đại viện của quân nhân ở.

Vệ binh đứng gác nghiêm túc kiểm tra đối chiếu thân phận của Triệu Lan Hương, sau đó đưa thư tới chỗ của Cố Thạc Minh, lúc này mới có tiểu binh lại đây đón cô.

Bọn họ đều nhìn cô gái trẻ tuổi, môi hồng răng trắng, nói chuyện lịch sự, đặc biệt rất có khí chất.

Vệ binh tranh thủ trời tối mà nhìn Triệu Lan Hương đến mặt đỏ bừng, đây là người yêu của Cố doanh trưởng sao, bộ dáng thật xinh đẹp, lanh lợi.

Triệu Lan Hương cũng không biết rằng lá thư giới thiệu của Cố Hoài Cẩn lại khiến cho những tiểu binh này hiểu lầm.

Rất nhanh, cô đã gặp được người cần gặp.

Người đàn ông cao một mét tám, cắt tóc đầu đinh, ngũ quan đoan chính lại có khí chất cương nghị.

Triệu Lan Hương có chút cảm khái nhìn Cố Thạc Minh, thật lâu sau mới nói: “Không mời tôi ngồi sao?”

Vì thế, Cố Thạc Minh đưa cô đến nhà ăn, nhưng Triệu Lan Hương không đồng ý, đi tới nửa đường thì dừng lại.

Mười phút trước, Cố Thạc Minh đang ở trong nhà mình nấu cơm, cơm còn chưa nấu xong thì đã có người gõ cửa, lính cần vụ hứng thú hừng hực hỏi anh: “Bên ngoài có một cô gái tới tìm ngài, nghe nói là ba ngài giới thiệu tới.”

Cố Thạc Minh tự nhiên có cảm giác “Trương Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” [1].Cố Thạc Minh cơm cũng chưa kịp ăn đã vội tới gặp cô gái mà ba mình giới thiệu.

[1]: sờ không được suy nghĩ của Trương nhị hòa thượng. Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.

Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.

Anh ta gặp Triệu Lan Hương và đọc xong lá thư của ba mình thì hiểu rõ, đây là “Sinh viên Triệu” ở thôn Hà Tử, anh ta thu hồi biểu tỉnh nghiêm túc, ấp a ấp úng nói: “Ba tôi hơi hồ đồ...”

“Ông ấy gần đây như thế nào?”

“Trừ việc phải ở chuồng bò, sống không thoải mái, những cái khác đều tốt. Ông ấy rất lạc quan.” Triệu Lan Hương nói.

Cố Thạc Minh cảm kích nói: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc...”

Cố Thạc Minh nói lời cảm ơn xong, lại lâm vào trầm mặc. Anh ta cũng không rõ ý đồ đến đây của Triệu Lan Hương, cũng không biết tại sao ba anh ta lại giới thiệu người này đến đây, chẳng lẽ muốn anh ta thay ông “chăm sóc” Triệu Lan Hương? Chuyện này không thể được, anh ta rất nhiều việc ba ngày thì đến hai ngày không có mặt ở đơn vị, làm sao có thể chăm sóc được con gái nũng nịu.

Đang lúc, Cố Thạc Minh suy nghĩ làm như thế nào để có thể an bài nghỉ ngơi cho Triệu Lan Hương, thì cô đã đi thẳng vào vấn đề:

“Tôi muốn nhờ anh giúp một việc.”

“Có qua có lại, tôi sẽ tặng cho anh một phần “lễ vật”.”

Triệu Lan Hương mí mắt cũng không chớp, dùng giọng nói bé xíu chỉ Cố Thạc Minh nghe được nói: “Tưởng Kiến Quân hiện tại là cấp dưới của anh sao, tôi muốn anh điều anh ta đi đại học quân bộ ở thành phố B bồi dưỡng một năm.”

Nghe xong câu này, đôi lông mày vốn đang giãn ra của Cố Thạc Minh tức khắc trở nên sắc bén, miệng lưỡi nghiêm túc giáo huấn Triệu Lan Hương.

“Đây là chuyện cơ mật quan trọng, nếu còn nói tôi sẽ cho người giam cầm cô.”

“Cô rốt cuộc là ai?”

Triệu Lan Hương lấy giấy và bút ra, viết xuống “lễ vật” mà cô nói. Chỉ có hai hàng chữ nhỏ lại ngay ngắn và đẹp.

Cố Thạc Minh nhìn vào tờ giấy, đôi mắt sắc bén hiện lên kinh ngạc, nghi ngờ và cảnh giác.

Anh ta xé nát tờ giấy rồi bỏ vào trong túi,nói: “Đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài.”

Triệu Lan Hương đứng dậy đi theo ra ngoài, đi đến chỗ yên tĩnh không người, cô nhẹ giọng nói: “Tôi chờ tin tức tốt của anh.”

Cố Thạc Minh ngơ ngác nhìn theo bóng dáng an tĩnh, nhu nhược của cô gái, biến mất ở cuối phố. Sau khi trở lại kí túc xá, chuyện đầu tiên anh ta làm là đốt những mảnh giấy Triệu Lan Hương ghi ra thành tro.

Cô gái này quá tà môn.

Triệu Lan Hương mang theo hành lý về đến nhà, cả người nhẹ nhõm, trên mặt hoàn toàn là nụ cười vui vẻ.

Cô dùng chìa khóa mở cánh cửa cổng, em trai Tiểu Hổ Tử đang nghé vào bên cạnh bàn bẻ ngón tay học toán.

Bé nghe thấy động tĩnh, lẩm bẩm ủy khuất nói: “Hổ Tử không tính ra!”

“Mẹ, con không muốn viết!”

“Con muốn____”

Bé ngẩng mặt lên, lời nói còn chưa nói xong đã nghẹn lại trong cổ, ánh mặt ngạc nhiên đỏ lên.

Bé nhìn người đang đứng cười ở cửa, oa một tiếng khóc lên, kích động dang hai tay nhào vào lòng Triệu Lan Hương, hai chân, hai tay cùng lúc ôm chặt lấy Triệu Lan Hương, giống như một con khỉ.

Tiểu Hổ Tử khụt khịt mũi nói: “Đi học không vui một chút nào, Đại Nữu gạt người, gạt người!”

Triệu Lan Hương lấy ra một miếng xoài khô, đây là cô dùng quả xoài ở thôn Hà Tử phơi khô, vừa mới lạ lại ngòt ngào.

Tiểu Hổ Tử được cho xoài khô liền buông tay, trượt xuống chân Triệu Lan Hương. Bé thử liếm liếm, chép chép miệng, hương vị ngọt ngào ăn cực kỳ ngon. Bé nheo mắt lại hưởng thụ, vừa rồi còn oa oa khóc, hiện tại đã bị một miếng xoài khô dễ dàng dỗ được.

Triệu Lan Hương đặt rương hành lý xuống, nắm tay bé đến bên bàn.

“Chỗ nào em không làm được, chị sẽ dạy em.”

Nhìn đứa nhỏ vì bài toán mà rầu rĩ, Triệu Lan Hương buồn cười gõ gõ lên cái mũi của thằng bé. Cô lấy kẹo mang theo trên người, từng viên, từng viên bày ra, chia làm mấy phần, để em trai đếm từng viên một.

“Một, hai, ba, bốn, năm, Hổ Tử ăn ba viên, còn cho chị một viên, vậy Hổ Tử còn lại mấy viên?”

“Một” Tiểu Hổ Tử chớp đôi mắt mê mang, lau nước mắt, ôm đùi Triệu Lan Hương oa oa khóc lớn.

“Đại Nữu đã trở về, em còn tưởng rằng chị sẽ không trở về!”

Triệu Lan Hương buồn cười sờ đầu em trai, từ trong rương hành lý lấy ra quần áo mới cho bé.

Áo sơ mi màu xám và một chiếc quần màu đen rất bình thường, thoạt nhìn thì giống như màu lông chuột, nhưng đứa nhỏ trắng trẻo mềm mại mặc như thế nào cũng đều trông đáng yêu, làm cho bộ quần áo cũng trở nên đẹp hơn. Tiểu Hổ Tử mặc quần áo mới, sung sướng mà sờ tới sờ lui, thích cực kỳ.

Triệu Lan Hương lại lấy từ trong hành lý ra cá trạch, hến sông đã phơi khô, một giỏ trứng gà được lót cỏ khô. Những thứ này ở nông thôn đều là đồ không đáng giá, mang về biếu ba mẹ nếm thử cũng sẽ không làm người khác hoài nghi. Lấy hết đồ trong hành lý ra, Triệu Lan Hương dắt Tiểu Hổ Tử đi đến cửa hàng mậu dịch một chuyến, mua cho bé một túi đường mạch nha, còn mình thì lại mua hai cái móng lợn, không cần phiếu thịt, xương lợn mua hai hào.

Ở nông thôn, rau xanh không đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng về thành phố thì lại không có, Triệu Lan Hương rơi vào đường cùng đành phải chọn mấy củ khoai tây còn thừa, mua thêm một bao bột mỳ.

Cô một tay cầm thịt lợn và xương, một tay bê túi bột mì nặng trĩu, Tiểu Hổ Tử ôm túi khoai tây tung ta tung tăng đi theo phía sau chị gái, hạnh phúc nói: “Đêm nay Đại Nữu sẽ làm cơm sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK