Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Tùng Bách và Triệu Lan Hương về tới thôn Hà Tử liền tách ra.

Hạ Tùng Bách đi về theo lối đường mòn, ở đó cỏ dại mọc rậm rạp đến tận nhà. Hạ Tùng Bách trộm đi tới thành phố G, cả tết đều không có ở nhà. Vì thể không bị ai phát hiện, Lương Thiết Trụ phải ăn mặc quần áo của Hạ Tùng Bách, thỉnh thoảng đội mũ đi lại bên ngoài tượng trưng một vòng, giống như Hạ Tùng Bách vẫn có ở nhà.

Trừ bỏ gia đình Đức thúc ra, lúc Hạ gia ăn tết sẽ không có ai đến cửa chúc tết. Hơn nữa trời lạnh, người cũng ít ra ngoài, Hạ Tùng Bách mai danh ẩn tích mấy ngày này đều giấu diếm được người ở thôn Hà Tử.

Triệu Lan Hương tự mình khiêng hành lý về tới Hạ gia.

Vừa đẩy cửa phòng, trong phòng tỏa ra hơi thở hòa thuận vui vẻ, ấm áp. Triệu Lan Hương cũng không ngạc nhiên, bởi vì trước khi về nhà ăn tết, cô đã đồng ý cho chị cả Hạ dùng máy may ở trong phòng của cô.

Lúc này, Hạ Tùng Diệp đang ngồi bên cạnh cửa sổ, dựa vào bệ cửa sổ để lấy chút ánh sáng nhẹ, cẩn thận khâu quần áo ở trong tay. Chị nhìn thấy Triệu Lan Hương đã trở lại, rất vui sướng mà buông quần áo trên tay xuống.

Trong phòng không khí rất ấm áp, thoải mái làm cho Triệu Lan Hương thở nhẹ một tiếng, ấm áp giúp cô xua đi cái lạnh trên người.

“Ăn tết sao không nghỉ ngơi, còn tranh thủ thời gian để may quần áo?” Triệu Lan Hương trêu ghẹo nói.

Hạ Tùng Diệp dừng tay, từ trong túi lấy ra mấy tờ tiền, nhét vào trong túi của Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương kinh ngạc lấy tiền ở trong túi ra nhìn: “Vì sao lại cho em cái này?”

Hạ Tùng Diệp không nói gì, chỉ cười, sau đó ngồi xuống tiếp tục khâu quần áo.

Qua một mùa đông, làn da của chị cũng trắng hơn vài phần, hai mắt sáng ngời, tinh thần sáng láng ngồi thẳng lưng may quần áo. Trên mặt chị tràn đầy ý cười, cả người dường như có sức sống hơn, khóe môi cũng tiết lộ sự vui sướng, cả người chị giống như được ngâm trong hũ mật.

Khiến người khác nhìn vào chị cũng thấy thoải mái.

Triệu Lan Hương kinh ngạc hỏi: “Chị...cho em tiền sao?”

Hạ Tùng Diệp nói: “Em cho chúng ta ăn cơm. Tiền cho em...mua kem dưỡng da, dùng, quần áo đẹp, mặc.”

Triệu Lan Hương cười, cất tiền vào túi.

Kỳ thật, đồ ăn đều là do Hạ Tùng Bách và bà nội chi, số lượng rất nhiều, nhiều đến mức bọn họ cả nhà có thể ăn được mấy năm cũng không tiêu hết, nhưng số tiền chị đưa, cô cũng không từ chối.

Đây là tâm ý của chị, đây là tiền chị phải cẩn thận từng đường kim mũi chỉ mới kiếm được, là dùng sức lao động để đổi lấy, chị rất vui, nên Triệu Lan Hương cầm số tiền này cũng là đang khẳng định năng lực này của chị.

Triệu Lan Hương nói: “Em nghỉ một chút, lát nữa sẽ làm cùng chị.”

Triệu Lan Hương dựa vào chiếc giường được thu dọn sạch sẽ nghỉ ngơi một lúc. Cô từ trong hầm lấy ra một rổ hạt dẻ, đây là số hạt dẻ từ mùa thu cô cất đi để dùng làm điểm tâm, ban đầu có mấy túi lớn, giờ chỉ còn lại một chút. Triệu Lan Hương đổ toàn bộ vào lò than đang cháy.

Than củi đỏ rực nóng cháy, bùng lên thành những tia lửa, căn phòng tràn ngập hương vị ngọt ngào của hạt dẻ nướng.

Hạ Tùng Diệp vừa đạp bàn đạp vừa cúi đầu may quần áo, ngửi mùi hương thơm ngọt bùi, chị sờ bụng sau đó lại tiếp tục làm việc.

Triệu Lan Hương dùng một cái khăn bông nhỏ chấm chút mật ong, sau đó lau lớp vỏ bên ngoài, khiến cho nó có một lớp mỏng dầu trơn bóng, và vỏ hạt dẻ cũng sẽ giòn hơn khi rang.

“Đến ăn một chút đi!”

Hạt dẻ tách một tiếng, vỏ bên ngoài càng mở lớn hơn, mùi thơm càng nồng. Chị cả Hạ rốt cuộc không chịu được mà dừng tay, đi tới chỗ Triệu Lan Hương cùng nhau ăn hạt dẻ.

Hạt dẻ rang mật ong mang theo mùi thơm mê người, ngọt thanh mềm mại thấm vào trong lòng.

Hạ Tùng Diệp cảm thấy trong không khí dường như cũng có vị ngọt. Một chút thư giãn và ấm áp cũng sau khi bận rộn khiến chị thấy hạnh phúc và hài lòng. Những tháng ngày vất vả, mịt mờ cuối cùng cũng gặp được ánh sáng.

Chị vui vẻ kéo Triệu Lan Hương khoa chân múa tay: “Lúc ăn tết, chị làm được mười lăm bộ, quần áo.”

Công của một bộ là một đồng, ngày tết bận rộn chị tranh thủ cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, đây là số tiền mà đời này chị không ngờ tới. Đương nhiên, một người sẽ không làm được nhiều như vậy, chồng của chị cũng rất tỉ mỉ, chỉ dùng tay cũng có thể làm được rất nhiều bộ.

Anh ấy trừ những lúc ăn uống và tiểu tiện, thời gian thanh tỉnh đều dành cho việc này, các đường chỉ anh ấy may đều gọn gàng và đẹp hơn của chị.

Triệu Lan Hương nhìn bộ dáng vui sướng, phấn chấn của chị cả Hạ mỗi lần nói đến chuyện may vá, so với lúc bắt đầu thay đổi tư tưởng thì khác nhau một trời một vực.

Triệu Lan Hương nghĩ nghĩ đây có lẽ cũng là thời cơ tốt để nói chuyện: “Nếu không em cho chị mượn máy may nhé.”

Hạ Tùng Diệp một khắc trước còn đang đắm chìm trong việc làm việc có thể kiếm tiền, thì một khắc sau đã bị câu nói của Triệu Lan Hương làm cho nghẹn lại, giống như bị dội cho một chậu nước lạnh.

Chị run lên cầm cập, ra sức lắc đầu.

Làm gì có ai yên tâm chịu cho người khác mượn đồ vật đáng giá nhiều tiền như vậy chứ. Chị cúi đầu xuống, nghĩ ngợi xem có phải mình làm phiền đến sinh viên Triệu hay không.

Triệu Lan Hương nhìn sắc mặt của chị, liền có thể rõ ràng những suy nghĩ trong đầu của chị, cô mỉm cười nói: “Đồng chí Hạ, tôi hiện tại chính thức cho đồng chí mượn máy may. Hy vọng, đồng chí có thể yêu quý và giữ gìn nó, giống như đối xử với con của mình vậy. Đồng thời, tôi cũng không cho mượn không, tiền thuê một tháng là năm đồng tiền, đồng chí có đồng ý không?”

Hạ Tùng Diệp sắc mặt mờ mịt, quá khiếp sợ, không dám tin tưởng, cuối cùng lại biến thành đôi mắt phiếm hồng, nước mắt không chịu khống chế mà cứ thế tuôn rơi.

Cuộc sống cho tới bây giờ, đây là chuyện mà Hạ Tùng Diệp ngày xưa không bao giờ dám mơ ước.

Mũi chị nhịn không được cay cay, chị ngồi xổm xuống, chôn đầu vào gối mà nghẹn ngào thút thít, không cách nào phát ra tiếng.

“Chị muốn hay là không muốn? Đừng khóc____” Triệu Lan Hương có chút dở khóc dở cười, vội vàng đỡ chị dậy.

“Muốn, muốn.” Hạ Tùng Diệp chà xát đôi mắt, vội vàng từ trong túi lấy ra năm đồng, nhét vào trong tay Triệu Lan Hương.

Đêm hôm đó, Triệu Lan Hương bảo Hạ Tùng Bách khiêng máy may vào phòng của Hạ Tùng Diệp. Lý Đại Lực cũng nhịn không được bò dậy, vươn cổ nhìn “ món đồ lớn” mới được thêm vào phòng.

“Cảm ơn.” Lý Đại Lực trịnh trọng hướng về phía Triệu Lan Hương biểu đạt cảm ơn.

Triệu Lan Hương cũng nói: “Tôi tới thôn Hà Tử lâu như vậy, cũng là đại đội trưởng chiếu cố tôi.”

Hạ Tùng Diệp ở một bên dùng khăn lau, cẩn thận lau thân máy, mang theo sự trìu mến.

Giống như dưới tay chị không phải là một chiếc máy may, mà là đứa con của chị vậy. Tình cảm của chị dành cho nó từ lâu đã thấm vào máu thịt trong suốt thời gian chị gắn bó với nó. Từng tiếng lách cách của nó và tiếng kim rơi xuống giống như những tia lửa bắn vào trong tim chị, khiến trái tim chị nóng bừng, làm cho quần áo chị may ra như có sinh mệnh. Mỗi lần nhìn thấy nó, Hạ Tùng Diệp đều không giấu được vui mừng.

Hôm nay cuối cùng nó cũng ở trong phòng của chị.

Triệu Lan Hương sờ sờ bàn tay thô ráp của Hạ Tùng Diệp, cười cười cáo từ.

Hạ Tùng Bách khiêng máy may xong, lắc mình một cái rồi trốn đến phòng của Triệu Lan Hương.

Anh nói: “Đồ vật giá trị như vậy cũng có thể đưa cho chị cả dùng.”

“Em nói em có ngốc hay không?”

Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm Triệu Lan Hương, ánh mắt nhu hòa, giống như vũ trụ tĩnh lặng và bao la.

Nó giống như bát mực bắn tung tóe, chứa đầy cảm xúc phúc tạp.

Triệu Lan Hương đột nhiên bị đôi mắt sâu thẳm của anh bắt lấy, tim đập thình thịch, ánh mắt ôn nhu như có thể chảy ra nước, có thể nhấn chìm người trong đó.

Hạ Tùng Bách ho nhẹ, giọng nói trầm thấp với nụ cười trêu chọc.

“Cho nên,vì cô vợ vô tâm này, anh đành phải vất vả kiếm thật nhiều tiền, mới có thể giữ được em.”

Hạ Tùng Bách nói xong, từ trong ngực móc ra một sợi dây chuyền bạc mỏng manh, phản xạ ra ánh sáng nhu hòa. Ngón tay anh nhẹ nhàng mở rộng cổ áo của cô, vén sợi tóc lên, anh đứng phía sau cô, đôi tay cầm sợi dây chuyền, chậm rãi đeo lên cổ của cô.

Triệu Lan Hương chỉ cảm thấy trên cổ lạnh lẽo, sau đó trước ngực rơi xuống một vật nóng ẩm, cô vội vàng rụt cổ lại, giống như có dòng điện cao chạy qua, khiến toàn thân cô tê dại.

Triệu Lan Hương nhanh chóng cúi đầu nhìn xuống, một khối ngọc bích ngưng tụ trên cổ cô, giống như một giọt nước, nhỏ nhắn tinh xảo khiến cô không thể tưởng tượng được.

Mức độ tiêu tiền của Hạ Tùng Bách làm cho cô muốn xỉu. Một người sống mấy chục năm với những món đồ xa xỉ như Triệu Lan Hương cảm giác giờ khắc này trên cổ cô đeo không phải là vòng cổ đơn thuần, mà là thiên kim nặng trĩu.

Hạ Tùng Bách nhìn khuôn mặt ngạc nhiên đến ngây ngốc của Triệu Lan Hương, người mà xưa nay luôn rất tỉnh táo, lúc ngây ngốc lại có thể đáng yêu đến vậy.

Hạ Tùng Bách không nhịn được cười, anh giơ tay đảm bảo: “Em cũng biết anh rất nghèo, không mua nổi vòng cổ bằng vàng cho em, cũng không mua nổi đồ vật càng quý giá hơn cho em, chỉ có thể tặng em sợi dây chuyền bạc này.”

“Nhưng anh đảm bảo, anh có cái gì sẽ cho em cái đó.”

Triệu Lan Hương bị Hạ Tùng Bách nói cho hôn mê, anh nói đây là chiếc vòng cổ bạc rẻ tiền?

“Cái này rất quý...”

Hạ Tùng Bách nhìn ngón tay của cô đang chỉ vào viên ngọc.

Anh nói: “Đây là đồ của mẹ anh để lại, không đáng bao nhiêu tiền, chỉ là một cục đá. Anh thấy nó nhỏ, sẽ không gây chú ý, đeo lên cổ đại khái cũng sẽ không bị người ta nói...”

Trong suy nghĩ của Hạ Tùng Bách viên ngọc thạch này chỉ là cục đá, sự tồn tại của nó có thể gây ra rắc rối, có điều hòn đá này quả thực rất xinh đẹp, trong veo, lộng lẫy, nhìn vào nó khiến anh nhớ tới đôi mắt như mùa xuân của cô.

Hạ Tùng Bách xấu hổ giải thích khiến cho Triệu Lan Hương cảm thấy mình giống như một thổ hào, ném tiềm cho người khác mà không có cảm giác gì. Đúng, chính là cảm giác này.

Trái tim cô cảm thấy rất hạnh phúc, nhịn không được nhóm chân lên hôn lên môi anh.

“Anh tặng gì em đều thích.”

“Cho dù chỉ là một nụ hôn.”

Tuy khuôn mặt của Hạ Tùng Bách luôn cứng nhắc, nhưng cũng bị những lời nói ngọt ngào, âu yếm của cô gái này làm cho tai đều đỏ cả lên.

Anh yên lặng cúi đầu, tặng cho cô nụ hôn mà cô mong muốn.

.........

Nửa tháng sau, những món bảo bối mà Hạ Tùng Bách gửi từ thành phố G đã đến thành phố N.

Lần này, Hạ Tùng Bách mang theo số tiền mà hai người tích cóp được tới thành phố G, mua được rất nhiều sản phẩm công nghiệp có giá trị, số tiền anh kiếm được đủ để giảm bớt áp lực cho hai người.

Giải quyết được gánh nặng trên vai, Lý Trung rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm, ông ta trêu ghẹo nói: “Chúng ta trông chờ vào trại lợn để kiếm tiền hay là kiếm tiền để đi nuôi trại lợn này vậy?”

“Tôi có cảm giác như chúng ta đang ở vế sau vậy?”

Vào mùa xuân, Lý Trung nghe Hạ Tùng Bách nói xong việc cần có tiền để lợn mẹ lai giống,bên cạnh đó cũng có một vài con lợn mẹ đang chửa, sợ rằng không bao lâu sẽ đẻ lợn con.

Trước kia chút tiền ấy không đáng là gì, nhưng sau này cái gì cũng cần dùng tiền, một khi đã mở hầu bao liền không ngăn cản được tiền chảy ra bên ngoài. Hiện giờ, Hạ Tùng Bách mang theo những sản phẩm công nghiệp từ thành phố G về, rốt cuộc hai người cũng yên tâm được phần nào.

Hạ Tùng Bách yêm tâm giao những thứ này cho Lý Trung, bằng bản lĩnh của ông, khẳng định sẽ bán được những thứ này với giá cao.

Hạ Tùng Bách nói: “Lứa lợn đầu tiên nhất định có thể xuất chuồng, chờ kiếm tiền đi.”

Lý Trung nói: “Rất tốt!”

“Đầu xuân giết lợn, đại cát đại lợi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK