Nhà họ Hạ.
Về đến nhà, Hạ Tùng Bách đi thông báo với bà nội, bà nội đưa cho khăn cho anh lau mặt.
“Có lấy được nợ không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Bà nội Lý nheo mắt lại, lẩm bẩm nói: “Còn tưởng ông ta sẽ không chịu trả chứ.”
Không nghĩ tới nhanh như vậy đã lấy được.
Hạ Tùng Bách nói: “Người lành hiền sẽ bị ức hiếp, phải cứng rắn mới thu phục được ông ta. Con người chính là kỳ quái như vậy, bắt nạt kẻ yếu, khinh thiện sợ ác.”
Lúc nhắc tới Chúc Hầu Sinh, trong mắt Hạ Tùng Bách hiện ra vẻ chán ghét.
Bà nội Lý im lặng rất lâu, sau đó mới gật đầu đồng ý.
Bà thở dài: “Bà vẫn luôn hi vọng con làm người hiền lành một chút, là bà nội vô dụng...Làm cho con không thể không khổ cực mà chống đỡ cái nhà này.”
“Cứng rắn cũng tốt, không phải giống như ba con, bị người ta khi dễ.”
Bà vỗ bàn tay to lớn của cháu trai.
Hạ Tùng Bách cũng yên lặng xoa tay bà, không nói gì.
Hai tuần sau.
Tám chiếc đồng hồ Hạ Tùng Bách gửi bưu điện cũng đã tới nơi.
Hạ Tùng Bách mang những chiếc đồng hồ này lên tỉnh thành bán, ở thành phố S giá gốc của nó là hai trăm đồng. Anh bán lên năm mươi, sáu mươi đồng so với giá gốc. Bởi vì không cần phiếu công nghiệp, cho nên sẽ càng dễ bán hơn, huống chi mặt hàng anh bán là hàng điện tử, bán với giá như vậy vẫn là rất rẻ.
Đồng hồ hiệu Longines của anh nhanh chóng có mặt tại thị trường chợ đen của tỉnh thành một cách chóng mặt, gió còn chưa thổi, đồng hồ của anh đã được bán hết.
Những người muốn mua đồng hồ hiệu giá rẻ, sau khi nghe được tin tức liền đổ xô đến chợ đen mong “nhặt của hời”, nhưng lúc này Hạ Tùng Bách đã sớm trở về nhà với túi tiền căng phồng của mình.
Anh cầm trên tay xấp tiền dày cộm, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa cứng, cả trái tim anh cũng nóng lên. Hạ Tùng Bách chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy trong đời.
Đối mặt với số tiền lớn như vậy, Hạ Tùng Bách thậm chí trong chớp mắt có chút do dự. Nếu anh mang số tiền này đến hỏi cưới Triệu Lan Hương, liệu sang năm anh có thể thực hiện được ước mơ, ôm cô trong vòng tay không.
Nhưng sau sự do dự thoáng chốc đó, Hạ Tùng Bách lập tức vứt nó ra khỏi đầu. Hiện tại, anh còn chưa đủ tư cách, còn kém rất xa!
Anh không thể nhụt chí như vậy, mới giàu một chút đã nghĩ đến an nhàn là suy nghĩ không thể chấp nhận được.
Anh đòi được Chúc Hầu Sinh một nghìn đồng, đầu tiên là mua đồng hồ về bán lại cũng là vì cố hết sức kiếm đủ số tiền để mua lại trại lợn kia. Hiện tại trong tay anh đã có hai nghìn đồng, nhưng số tiền này vẫn không đủ, còn thiếu một ít.
Sau khi mua lợn còn phải sửa chữa chuồng lợn, mua thức ăn cho lợn, trả lương cho công nhân, cái gì cũng cần đến tiền. Nếu dùng tất cả tiền để mua lợn, thì sau đó sẽ không thể tiếp tục được, trại lợn kia vẫn không có cách nào hoạt động được.
Hạ Tùng Bách nghĩ muốn tìm người cùng hợp tác, nghĩ một lúc, anh lại nghĩ đến Lý Trung.
Một trại lớn chỉ dựa vào một mình anh thì khẳng định không thể phát triển lâu dài. Anh là một người nghèo, trừ bỏ đầu óc linh hoạt và có sức khỏe, những cái khác đều không có. Người có tiền nhất mà Hạ Tùng Bách quen biết chỉ có Lý Trung, cũng là người làm việc ở chợ đen rất nhiều năm, rất có kinh nghiệm.
Hơn nữa, nếu có ông ta quảng cáo, tin tức linh thông, thì không thể nghi ngờ, ông ta là người hợp tác thích hợp nhất.
Hạ Tùng Bách rèn sắt khi còn nóng đi tìm Lý Trung.
Lý Trung chân trước vừa tiễn Triệu Lan Hương đi, sau lưng lại gặp phải Hạ Tùng Bách.
Ông ta cười to một tiếng, mắng: “Sao, vừa mới tiễn em gái đi, bây giờ cậu lại tới.”
“Không muốn bán nữa sao?”
Hạ Tùng Bách lúc này mới theo tầm mắt của Lý Trung nhìn thấy chiếc radio mới tinh ở trong phòng, còn có chiếc đồng hồ đang treo lủng lẳng trên tay của ông ta.
Đôi mắt Hạ Tùng Bách lóe sáng.
Hạ Tùng Bách nhận ra chiếc đồng hồ này. Trong mấy ngày đi tàu về, anh đã nhìn thấy chiếc đồng hồ này nháp nháy trên tay cô lúc ngủ, đó chính là chiếc đồng hồ mới tinh này.
Trong đầu anh hiện lên một ý nghĩ, anh nghĩ cô mua nó để cho mình sử dụng, nhưng không ngờ lại bán nó lấy tiền.
Hạ Tùng Bách nhanh chóng nói: “Chiếc đồng hồ nầy bao nhiêu tiền? Tôi mua lại nó.”
Lý Trung cũng không nâng giá, bán lại cho anh với giá gốc.
“Hai người là người yêu của nhau, về nhà nói chuyện rõ ràng với nhau đi, còn may hôm nay gặp tôi, bằng không tay trái lấy tiền, tay phải ra tiền, chẳng phải sẽ làm cho người khác kiếm được một món hời sao.”
“Sao, gần đây cậu đang thiếu tiền à?”
Lý Trung biết Triệu Lan Hương có thể kiếm được tiền, lại không phải là người tiêu hoang phí. Cô lên huyện chủ yếu là để bán điểm tâm, cực kỳ ít thấy cô đi của hàng mậu dịch tiêu tiền. Nếu nói tiêu hoang...thì trong thôn Hà Tử có sinh viên Tưởng, là một người ra tay rất hào phóng. Lâu lâu lại ghé chỗ ông mua đồ ăn vặt, không chỉ có mua ở chỗ này, còn thường đi tiệm cơm ăn cơm.
Hạ Tùng Bách nghe Lý Trung nói thì gật đầu.
Anh kéo Lý Trung vào một góc, nhỏ giọng nói: “Núi Dương Bao có một trại lợn, ông có biết không?”
Lý Trung nhìn Hạ Tùng Bách một cái.
“Biết, sao lại không biết. Khoảng thời gian trước bị càn quét, từ đó, thịt ở chợ đen đều đắt không mua nổi!”
Giá thịt lợn đắt đến mức, ông ta mua vào cũng không chịu nổi, bắt đầu chuyển dần sang bán đồ ăn chay. Thị trường thịt cao như là đá quý, rất nhiều người đều không thể mua nổi, huống chi thịt còn là thức ăn chế biến, ông kiếm chút tiền chênh lệch trong đó, giờ số lẻ lợi nhuận cũng không kiếm được.
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, nghiêm túc nhìn Lý Trung nói: “Tôi có quen biết với sư phó ở lò mổ, bọn họ ở đó còn một đàn lợn sữa chưa giết.”
“Tôi muốn mua lại chúng, sẽ tự mở trại lợn.”
Mấy câu nói đơn giản, lại làm cho Lý Trinh không nhịn được mà kinh sợ, ông phải lau mắt mà nhìn người thanh niên trước mặt.
“Lá gan của cậu lớn đấy.”
Từ lâu Lý Trung đã nhận ra bản tính của Hạ Tùng Bách, đánh nhau đến thống khoái, làm chuyện lớn sao có thể bó buộc chân tay?
Nếu Lý Trung còn là người đàn ông độc thân, tuyệt đối không nói hai lời mà làm tới. Nhưng bây giờ, ông ta là người đã có gia đình, trên có mẹ già, dưới có con thơ, cả nhà chỉ có thể trông cậy vào một mình ông ta. Làm chuyện nguy hiểm như vậy, ông không thể dễ dàng nhận lời.
Nhưng vụ làm ăn mà Hạ Tùng Bách nói, rõ ràng là một miếng thịt béo đến không thể béo hơn. Chỉ cần cắn một miếng là có thể vừa béo vừa thơm.
Trái tim của Lý Trung ngứa ngáy.
Hạ Tùng Bách thấy ánh mắt do dự của Lý Trung, anh bèn nói thêm: “Toàn bộ trại lợn trị giá bảy, tám nghìn đồng nhưng vì là người quen, nên chủ trại lợn nói nếu không đủ tiền có thể cho nợ một nửa...”
Lý Trung giống như có thể nghe được trái tim mình đang đập bình bịch.
Hạ Tùng Bách nắm bắt được sự biến hóa trên khuôn mặt của ông ta, anh cười nhàn nhạt, dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Tôi đã kiếm đủ hai nghìn, còn thiếu khoảng một nghìn nữa là đủ. Nếu ông đồng ý làm,thì tôi để cho ông bốn phần lợi nhuận.”
Lý Trung khiếp sợ liếc mắt nhìn Hạ Tùng Bách một cái.
Nhiều năm buôn bán ở chợ đen như vậy, ông ta không thiếu hai, ba nghìn dông này, chỉ là trong thời gian ngắn như vậy mà Hạ Tùng Bách có thể kiếm được một khoản lớn như vậy, thực sự phi thường kinh ngạc.
Nhà Hạ Tùng Bách rõ ràng nghèo như vậy, trong thời gian ngắn như vậy làm sao cậu ta có thể kiếm được số tiền lớn như thế.
Có thể thấy được Hạ Tùng Bách rất có bản lĩnh.
Lý Trung gian nan nói: “Được, để tôi suy nghĩ một chút, ba ngày sau tôi sẽ cho cậu câu trả lời, được không?”
Hạ Tùng Bách lúc này lại “làm bộ” do dự một lúc, sau đó nghiêm túc nói: “Phía bên kia đang giục rất gấp, tôi định lát nữa sẽ đến đó giao tiền.”
“Còn có mấy người cũng có ý muốn hợp tác, nếu ông suy nghĩ lâu quá, tôi liền bỏ qua ông...”
Lý Tung bị nghẹn một chút, nóng nảy trừng mắt, bắt lấy cánh tay cứng rắn của Hạ Tùng Bách.
“Ngày mai! Ngày mai tôi sẽ trả lời cho cậu! Cậu để tôi suy nghĩ một đêm đi!”
Hạ Tùng Bách khóe miệng cong lên, lộ hàm răng trắng tinh.
“Được, vậy tôi về trước.”
Sau khi Lý Trung tiễn Hạ Tùng Bách về, trái tim càng đập nhanh. Ông làm gì cần một buổi tối để suy nghĩ chứ, ông ta cảm thấy ngay bây giờ có thể chuẩn bị tiền.
Chú Tư của ông ta có “tin tức nội bộ”, nếu có gió thổi cỏ lay thì chú so với bất kỳ ai khác đều nắm bắt nhanh hơn, nếu ông ta đầu tư vào trại lợn, bảo đảm rất ổn.
Khoảng thời gian trước, chú Tư còn thở dài nói, một trại lợn lớn như vậy nói sụp là sụp, còn có ý nghĩ muốn mở một trại lợn mới, nhưng bởi vì làm việc đó quá mệt mỏi, phải thức khuya dậy sớm, sẽ không chịu nổi.
Hiện tại lại có sẵn một cơ hội tốt như vậy lại bị ông ta nhặt được.
Hạ Tùng Bách cầm chiếc đồng hồ của Triệu Lan Hương trở về nhà.
Triệu Lan Hương đang ở trong phòng vui vẻ đếm số tiền mà mình kiếm được, tiêu hết bốn trăm đồng để mua hàng hóa, cuối cùng lại kiếm được năm trăm đồng, số tiền này cô phải làm việc cực khổ nửa tháng mới có được.
Triệu Lan Hương đang vui vẻ rạo rực nghĩ làm thế nào để cho Hạ Tùng Bách “Mượn” số tiền này, thì cánh cửa đã bị gõ vang.
Triệu Lan Hương ngẩng đầu, liền nhìn thấy Hạ Tùng Bách.
Cô đi mở cửa, Hạ Tùng Bách đi vào, tiện tay đóng cửa lại, cánh tay của Triệu Lan Hương bỗng nhiên bị anh nắm chặt, nâng lên.
Một vật lạnh lẽo được đeo vào cổ tay cô, Triệu Lan Hương còn chưa kịp cúi đầu xem.
Người đàn ông đã lên tiếng, anh vuốt ve mái tóc của cô hỏi: “Anh mua cho em, em nhìn xem có thích không?”
Thanh âm nhẹ nhàng, bâng quơ của Hạ Tùng Bách để lộ ra một chút trầm thấp.
Triệu Lan Hương vừa cúi đầu, mặt đột nhiên đỏ bừng. Món đồ này mới rời khỏi tay cô không lâu, giờ phút này lại nguyên vẹn trở về lại trong tay cô.
Mặt Triệu Lan Hương đỏ lên, là bởi vì ngượng ngùng mà đỏ.
Hạ Tùng Bách giống như thở dài, lòng bàn tay đặt lên đầu cô, cằm đặt lên mu bàn tay, bàn tay còn lại do dự vòng tay qua eo cô.
Trước kia anh không dám chủ động động chân động tay với người yêu như vậy, nhưng đồng tiền đã mang đến cho anh dũng khí vô hạn. Hạ Tùng Bách cảm thấy nguyện vọng cưới cô về làm vợ càng không thể ngừng lại được, có thể chăm sóc cô. Anh cũng...dám đặt tay lên hông cô.
Hơi thở nóng ấm của Hạ Tùng Bách xuyên qua mái tóc, rơi xuống đầu Triệu Lan Hương.
Giọng anh khàn khàn, có chút trầm thấp lại mang theo trêu chọc, anh dùng tay nhéo nhéo mặt cô.
“Cố ý đi thật xa một chuyến tới thành phố S để mua đồ, là để bán lại cho người khác sao?”
“Sao em lại ngốc nghếch như vậy.”
Triệu Lan Hương cảm nhận được chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay mình rất nặng, cũng cảm nhận được tâm ý của anh, đầu lưỡi cô giống như nếm được vị ngọt ngào.
Nhưng thấy Hạ Tùng Bách mắng mình ngốc, cô vẫn không nhịn được mà biện minh cho bản thân: “Cái này chưa đến ba mươi đồng mà, chỉ là tiện thể thì mua thôi.”
Hạ Tùng Bách nói: “Anh mua cho em đồng hồ chỉ có ba mươi đồng, sau này em đeo nó trên tay được không?”
“Chờ khi nào anh có nhiều tiền hơn, sẽ mua cho em chiếc càng tốt hơn cái này.”
Hạ Tùng Bách dừng lại một chút, rầu rĩ nói: “Đồ được em dùng qua, anh không muốn nó rơi vào tay người khác.”
Triệu Lan Hương cả khuôn mặt lập tức đỏ bừng, gục đầu xuống môi mấp máy không nói ra lời, giống như là cô vợ nhỏ vậy.
Tác giả có lời muốn nói: *
Tiểu kịch trường:
Hương Hương: Tổng giám đốc của tôi bá đạo.
—— > "Đồ em dùng qua, anh không hy vọng nó rơi vào tay người khác."
Hương Hương: che mặt, trái tim thiếu nữ bùng nổ!