Chẳng qua sau này Lương Thiết Trụ phải thức dậy từ lúc gà còn chưa gáy, so với ngày thường còn phải dậy sớm hơn. Tuy rằng trước kia Lương Thiết Trụ cũng dậy từ ba giờ sáng, nhưng đưa hàng hóa cũng không mệt, đưa xong nếu mệt thì có thể ngồi nghỉ ở trên đường, đi mổ lợn thì sẽ mất sức hơn nhiều.
May mắn ... đại khái là... anh ta không cần mổ lợn đi?
Lương Thiết Trụ ho khan một tiếng nói: “Tôi đồng ý điều kiện của cô, nhưng cô cũng phải đồng ý với tôi một việc.”
Triệu Lan Hương gật gật đầu.
Lương Thiết Trụ nói: “Đi thôi, đi ăn hoành thánh, một miếng bánh quy thì có thể làm được việc gì, ăn xong hoành thánh rồi ngồi xe về nhà!”
Triệu Lan Hương không phản bác, cô đi theo Lương Thiết Trụ tới quán cơm quốc doanh, ăn một bát hoành thánh nhân thịt nóng hầm hập với giá tám hào.
Lương Thiết Trụ đưa phiếu gạo nửa cân và một đồng, người bán hàng nhanh chóng tìm hai hào trả lại cho anh ta.
Đầu năm nay đồ ăn cũng rẻ, tuy rằng lương thực đắt nhưng một bát hoành thánh lớn như vậy, một thanh niên trưởng thành ăn cũng no căng. Triệu Lan Hương lấy bát nhỏ chia một nửa cho Lương Thiết Trụ.
“Ăn đi, tôi không ăn được hết.”
Triệu Lan Hương mỉm cười ngậm lấy lớp da mềm, mỏng manh của hoành thánh, cổ họng khô khốc cũng được dưỡng ẩm. Cô híp mắt, cười nói: “Tôi cũng sẽ làm hoành thánh bán, lần sau tôi mời anh ăn thử, đảm bảo rất ngon!”
Lương Thiết Trụ gật gật đầu, vùi đầu ăn hoành thánh, da mỏng nhân thịt vừa phải, làm loại này bán tốt.
Sau khi hai người ăn xong, bộ dáng thỏa mãn trở lại hẻm chờ, trong ngõ nhỏ ẩm ướt, âm u sớm đã có một chiếc xe Phượng Hoàng đang chờ.
Người đàn ông đầu đinh, chảy đầy mồ hôi từ trên trán một đường xuống khóe mắt, tụ lại ở cằm, sau đó biến mất trong bộ quần áo được làm từ vải thô. Nghe thấy động tĩnh, Hạ Tùng Bách quay đầu lại, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hạ Tùng Bách xoa xoa ghế sau, dùng tay áo phủi đi những hạt bụi dính trên đó.
“Ngồi vững.”
Triệu Lan Hương ngồi lên xe, tay ôm lấy eo Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách cả người cứng đờ, hai chân máy móc giẫm lên bàn đạp.
Mỗi ngõ ngách, đường tắt ở đây, Hạ Tùng Bách đều biết rõ ràng. Anh cưỡi Phượng Hoàng xuyên qua những mái hiên râm mát, nhanh chóng rời khỏi phố huyện ồn ào.
Lúc đi trên đường núi, Triệu Lan Hương kéo kéo vạt áo trên bụng của Hạ Tùng Bách.
“Dừng, dừng, dừng.”
Hạ Tùng Bách dẫm chân xuống đất hỏi: “Sao thế?”
Triệu Lan Hương bảo Hạ Tùng Bách xuống xe, sau đó nhanh chóng nhảy lên vị trí lái, dẫm lên bàn đạp nói: “Em đèo anh về nhà.”
Hạ Tùng Bách lau mồ hôi, ngửi ngửi mùi hôi trên người mình, có chút xấu hổ nói: “Mùi hôi của anh làm em khó chịu sao?”
Triệu Lan Hương lúc này hận không thể đánh Hạ Tùng Bách một trận, lời nói của Lương Thiết Trụ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô, càng nghĩ càng không dễ chịu. Nhưng lúc này, vẻ mặt mệt mỏi của anh và dáng vẻ đôi chân đạp lệch trục xe của anh hiện lên trong mắt cô.
Triệu Lan Hương không nhịn nổi nữa.
Cô vỗ vỗ ghế sau xe, thấy Hạ Tùng Bách vẫn còn đứng ngây ngốc nhìn, Triệu Lan Hương dùng sức véo vào eo anh một cái.
Hạ Tùng Bách lúc này mới đen mặt, chậm rì rì ngồi lên.
Hạ Tùng Bách nói: “Nếu không....anh đi tắm một cái. Bên kia có con sông, anh xuống đó tắm cũng được.”
Triệu Lan Hương làm như không nghe thấy, chậm rì rì đạp xe qua bên con sông đó.
Cô nói: “Anh muốn tắm cũng không phải không được nhưng em phải ở bên cạnh nhìn, lỡ có người muốn trộm quần áo thì phải làm sao?”
Giọng nói trong trẻo của Triệu Lan Hương có chút vô lại.
Hạ Tùng Bách tức đỏ mặt, lỗ tai cũng đỏ lên, cũng không dám đề cập đến chuyện tắm rửa nữa. Nghĩ đến việc anh tắm, còn cô thì đứng trên bờ nhìn, Hạ Tùng Bách cả người khô nóng, mũi cũng chảy máu đến nơi.
Triệu Lan Hương nhìn thì quy củ, kỳ thật trong xương cốt lại có sự nghịch ngợm, phản loạn, đôi khi muốn mạng của anh!
Hạ Tùng Bách không nói đến việc tắm rửa nữa, nhưng nhìn người yêu cố hết sức đạp xe, anh chống chân xuống đất giống như chạy theo cô, thừa dịp lúc cô không chú ý sẽ nhẹ nhàng ngồi lên xe đi từ từ, giảm bớt gánh nặng cho cô.
Chân Hạ Tùng Bách rất dài, hai chân chạm xuống đất, mông liền rời khởi yên xe.
Hạ Tùng Bách chạy đến vui sướng, còn Triệu Lan Hương thì cũng nhịn không được khóe miệng cong lên.
Triệu Lan Hương nói: “Anh đúng là đồ ngốc!”
Hạ Tùng Bách cười ngốc nghếch, lau mồ hôi nói: “ Anh béo hơn hồi gãy chân phải đi bệnh viện nhiều lắm, cần phải vận động!”
Triệu Lan Hương nhìn anh chạy còn rất vui vẻ, bất đắc dĩ nở nụ cười. Làn da của Hạ Tùng Bách bị ánh nắng mùa hè phơi đến ngăm đen, lại có chút hồng nhuận, khi chạy giống như một cơn gió đêm.
Lúc này, Hạ Tùng Bách thật sự giống như những chàng trai quê mùa mộc mạc và giản dị khác, nhưng chính dáng vẻ ngốc nghếch này lại là điều mà cô yêu thích.
Triệu Lan Hương nhảy ra khỏi xe và hôn anh thật mạnh.
“Em không chê anh hôi, sao có thể chê anh hôi chứ?”
“Em chỉ sợ anh mệt quá thôi.”
Hạ Tùng Bách sờ sờ đôi môi mềm mại của Triệu Lan Hương, lại phát hiện ra sau lưng cô ướt đẫm mồ hôi.
“Suy nghĩ này của em mới thật là ngốc.”
“Anh làm việc nặng quen rồi, dù sao anh cũng khỏe hơn em, anh còn thừa sức để đèo em về nhà không thành vấn đề!”
Triệu Lan Hương ngồi lên ghế sau, dán mặt vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Hạ Tùng Bách.
“Em không cần anh đèo em trở về, anh tiết kiệm sức lực để hôn em đi!”
Hạ Tùng Bách lập tức nghẹn họng, cổ họng như bốc hỏa, hai chân giống như được lên dây cót, không ngừng đạp nhanh.
Gió núi mát lạnh thổi qua, thanh âm trầm thấp của Hạ Tùng Bách được cơn gió quấn lấy, rơi vào trong tai Triệu Lan Hương.
........
Sắp đến thôn Hà Tử, Hạ Tùng Bách nhảy xuống xe, nhường xe lại cho Triệu Lan Hương, còn mình thì vòng qua đường nhỏ trở về nhà.
Triệu Lan Hương tự đạp xe về nhà, cất xe ở phòng phía sau. Sau đó, Triệu Lan Hương đến chuồng bò nhìn qua tình hình của Cố Hoài Cẩn.
Đã là buổi trưa, Cố Hoài Cẩn đói đến ngất đi, đang chờ cô mang cơm tới.
“Gà mái mỗi ngày đều đẻ hai quả trứng, cô cầm đi đi.”
Cố Hoài Cẩn đưa hai quả trứng gà trắng bóng cho Triệu Lan Hương, con gà mái này hình như có tình cảm rất tốt với ông ta, mỗi đêm đều ngủ bên cạnh Cố Hoài Cẩn, ăn uống no đủ, hàng ngày đều đẻ ra một quả trứng.
Giống như con gà đó biết, Cố Hoài Cẩn yêu cầu nó đẻ trứng để bổ sung dinh dưỡng.
Triệu Lan Hương cười cầm lấy trứng gà, nói: “Được, tôi làm cơm chiên trứng cho ông ăn.”
Nước sốt thịt cô dùng để ướp trong lọ đã được tẩm ướp rất kỹ, mùi thơm tỏa ra khắp phòng. Dùng nó trộn với trứng, sau đó chiên với cơm, mùi vị càng ngon.
Triệu Lan Hương đổ trứng vào chảo, chiên thành màu vàng, độ dày đều đều, cho thêm thì là, hành thái nhỏ rồi cuộn lại. Triệu Lan Hương cũng không câu nệ phải cho thêm gì, đất của Hạ gia trồng rau gì thì cô cho loại rau đó vào. Cô hái dưa chuột, cà tím, rau xanh cắt thành hạt lựu, sau đó trộn với cơm và cho vào chiên vàng. Trước tiên cho thêm cà tím vào xáo đến khi gần được thì cho rau xanh và dưa chuột.
Mùi thịt lợn thơm ngào ngạt chiên với cơm tẻ đến khi vàng óng, cô dùng trứng chiên vừa nãy bọc lại phần cơm thập cẩm. Cuối cùng tưới một muỗng thịt vụn, nước sốt, món cơm trứng tỏa ra mùi thơm mê người.
Triệu Lan Hương mang cơm đến cho Cố Hoài Cẩn, người đàn ông trung niên nghèo túng ở trong chuồng bò không ngừng nuốt nước miếng.
Triệu Lan Hương đưa cơm xong không nói thêm câu gì, lập tức trở về nhà họ Hạ.
Cố Hoài Cẩn cầm bát cơm hưởng thụ đến híp cả mắt, cắn một miếng trứng bọc cơm, một ngụm cắn xuống, lớp trứng bọc bên ngoài giòn tan, bên trong rất phong phú, có rau dưa đậm đà mang đến cảm giác kích thích vị giác.
Nước sốt thơm ngon được bao bọc trong lớp vỏ trứng giòn tan, còn có vị giòn của dưa chuột, tóp mỡ và nước sốt của thịt tạo thành một thứ tuyệt vời, vừa ngon, vừa béo. Khiến người ta ăn một miếng lại muốn ăn thêm miếng nữa.
Ngồi bên cạnh, Hồ Tiên Tri không ngừng nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, bụng kêu như sấm, ông ta dùng đôi mắt đói khát mờ mờ nhìn chằm chằm Cố Hoài Cẩn.
Bên này thì đói muốn chết, bên kia thì ăn đồ ăn ngon.
Đặc biệt, Cố Hoài Cẩn ăn xong còn xoa xoa miệng, chép chép miệng, vẫn còn nhớ thương dự vị còn lại trong miệng.
Hồ Tiên Tri nói: “Vì sao nhà kia lại đưa đồ ăn cho thầy vậy?”
Cố Hoài Cẩn không thèm để ý tới câu hỏi của ông ta.
Hồ Tiên Tri lại hỏi: “Thầy đưa bọn họ tiền sao?”
Hồ Tiên Tri thở dài, từ trong đống cỏ lấy ra một xấp tiền.
“Đây là Ngô Dung đưa cho em, là cố ý đưa cho em. Không biết có thể cũng nhờ đồng chí kia mang cho em vài bữa cơm hay không?”
Cố Hoài Cẩn ăn no, tâm tình cũng tốt hơn, cuối cùng cũng chịu “Đại phát từ bi” mở miệng nói chuyện với Hồ Tiên Tri.
Cố Hoài Cẩn làm như thờ ơ nói chuyện phiếm với Hồ Tiên Tri hỏi: “Ngô Dung sao không ngồi tù, cũng không đi ở tại chuồng bò vơi mi?”
Hồ Tiên Tri nói: “Nó cùng bọn em không giống nhau, bọn em háo hức và mong muốn thành công nhanh chóng, còn nó thì lại làm việc giống như thầy.”
“Đừng nhìn Hạc Sơn đã làm xong, công trình khác của nó chỉ vừa mới khởi công. Trước kia ba người bọn em cười nó ngu dốt, hiện tại cũng đã hiểu ra, phải làm việc thành thật, kiên định như nó mới là đạo lý.”
Cố Hoài Cẩn nhàn nhạt nói: “Đàn em của mi bảo tôi phải đề phòng Ngô Dung.”
Hồ Tiên Tri ngây ngẩn cả người, giống như hoàn toàn không nghĩ tới đàn em Tôn Tường sẽ nói những lời như vậy với thầy.
Những cảm xúc nghi ngờ, khinh thường, khiếp sợ hiện lên trên mặt Hồ Tiên Tri, ông ta cố gắng gạt bỏ sự hoài nghi trong lòng, nói: “Em cảm thấy Ngô Dung không có gì, Tôn Tường đến tận lúc này còn nói những lời như vậy, mới khiến cho người ta hoài nghi.”
“Sau khi xảy ra chuyện, bốn người bọn em bị nhốt ở đồn công an, mấy ngày mấy đêm đều chịu thẩm vấn, dưới tình huống như vậy tinh thần đều khẩn trương, cái gì nên nói đều nói hết. Những nghi ngờ đều được làm sáng tỏ, Tôn Tường là tên mưu mô, đến lúc này vẫn còn châm ngòi ly gián tình cảm của chúng ta!”
Hồ Tiên Tri căm giận nói: “Cậu ta sắp chết đến nơi còn muốn kéo theo đệm lưng cho mình!”
Toàn bộ cuộc nói chuyện Cố Hoài Cẩn đều lẳng lặng nhìn chằm chằm Hồ Tiên Tri, không mặn không nhạt nga một tiếng, sau đó nằm trên đống cỏ ngủ mất.
.....
Hạ Tùng Bách về phòng thì cởi quần áo chuẩn bị đi ngủ, cửa bỗng “kẽo kẹt” một tiếng bị đẩy ra.
Anh chạy nhanh cầm quần áo mặc lại, làm như vô tư không thèm để ý hỏi: “Sao vậy?”
Kỳ thật lúc này cả người Hạ Tùng Bách đều căng chặt, anh hơi ưỡn người lên, đôi mắt đen láy, long lanh, giống như dầu thắp, chỉ cần một mồi lửa là có thể bùng cháy.
Triệu Lan Hương đặt trứng cuộn cơm lên trên bàn: “Tới ăn thêm cơm đi.”
“Giữa trưa anh cũng không có ăn uống đàng hoàng, giờ ăn thêm một chút đi.”
Triệu Lan Hương nhẹ nhàng ghé sát vào chiếc giường của Hạ Tùng Bách, ngón tay hơi lạnh xẹt qua đầu vai anh. Triệu Lan Hương vén áo lên nhìn, nơi đó đỏ bừng và có hơi sưng.
Triệu Lan Hương nói: “Có đau không?”
Hạ Tùng Bách nhẫn nại hừ một tiếng.
Đau thì cũng không đau, chỉ có hơi nhức một chút, ngủ một giấc thì khỏi thôi. Nhưng Triệu Lan Hương cũng không có buông tay ra, ngón tay lạnh lẽo dừng lại trên đầu vai anh, Hạ Tùng Bách cảm giác từ vai tới eo đều đau nhức, làm cho anh cảm thấy khô nóng và đau đớn.
Triệu Lan Hương nhìn thấy anh chảy mồ hôi, thì lấy ra khăn tay lau cho anh.
“Dậy ăn cơm đi, đợi một lúc tiêu hóa xong hãy đi ngủ tiếp.”
“Anh còn dám nói bản thân béo, em còn có thể, a______”
Triệu Lan Hương hô nhỏ một tiếng, thình lình bị Hạ Tùng Bách đè dưới giường, tấm chăn hơi mỏng bao lấy cô.
Hơi thở của người đàn ông có chút hỗn loạn và nặng nề, anh dồn dập thở dốc, xấu hổ nói: “Em không phải bảo anh tiết kiệm sức lực ....để làm chuyện kia với em sao?”
“Hiện tại anh muốn hôn em, có được không?”
Đôi mắt đen tuyền của Hạ Tùng Bách mang theo sự khẩn cầu và xâm lược, cơ hồ có thể chảy ra nước. Hạ Tùng Bách thật lâu rồi chưa từng chạm qua người con gái ngọt ngào này, đôi môi mềm mại, ấp áp của cô như mang theo tiên khí, chỉ cần Hạ Tùng Bách hút một hơi thì ngày hôm sau cả người đều tràn đầy sức lực.
Nhiệt độ cơ thể của Hạ Tùng Bách giống như lò sưởi dán trên da thịt lạnh lẽo của Triệu Lan Hương, nhẹ nhàng cọ xát.
Triệu Lan Hương vuốt ve người đàn ông giống như một thằng nhóc chưa trải đời đang sốt ruột gấp gáp, nhưng lại rất đáng yêu, cô kéo anh nằm sấp trên người mình, dùng sức hôn anh. Hạ Tùng Bách hôn vừa mạnh lại thô bạo, giống như là phát tiết những đè nén khao khát đối với cô đã bị khắc chế.
Hạ Tùng Bách hôn đến khi môi Triệu Lan Hương đau đớn, nhưng quần áo trên người vẫn hoàn hảo, một chút cũng chưa bị anh làm loạn. Hạ Tùng Bách thỏa mãn hôn hôn, sau đó lật người lại, đầu ghé vào gối bắt đầu thở phì phò.
Đáng yêu giống một con chó nhỏ.
Triệu Lan Hương bò lên, nhìn đầu vai bị sưng lên của Hạ Tùng Bách mà đau lòng, cánh môi ẩm ướt và ấm áp, hôn lên đầu vai anh, khiến Hạ Tùng Bách càng khẩn trương đến cứng đờ.
“Đồng ý với em, từ nay về sau phải yêu quý bản thân mình hơn, được không?”
“Nó về sau sẽ là của em.”
Triệu Lan Hương chỉ chỉ ngực Hạ Tùng Bách, nghiêm túc ra lệnh.
Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy mẹ nó, người phụ nữa này có phải muốn chết hay không, nằm ở trên giường anh mà còn dám nói những lời này.