Trong lòng Hạ Tùng Bách bùng lên ngọn lửa, ánh mắt vừa hung dữ vừa hoang dã.
Nhưng mà người yêu của anh thì lại nhìn anh với ánh mắt nghiêm túc, nửa phần trêu đùa cũng không có, trong đó chỉ có sự đau lòng.
Triệu Lan Hương thở dài, ghé đầu vào gối đầu của Hạ Tùng Bách, nhìn anh .
“Em nghe Lương Thiết Trụ nói, anh nhận rất nhiều công việc để kiếm tiền.”
Trong lòng Hạ Tùng Bách nhộn nhạo, bị ánh mắt ướt át của Triệu Lan Hương làm cho lòng nặng trĩu.
Anh im lặng một lúc lâu mới hờ hững nói: “Anh rể chữa bệnh tốn rất nhiều tiền.”
“Bạn của bà nội làm bác sĩ ở bệnh viện tỉnh, bác sĩ nói phải dùng nhân sâm để dưỡng bệnh.”
“Tiền trong nhà đều tiêu hết rồi, không còn cách nào khác.”
Triệu Lan Hương nói: “Nghèo cũng có cách giải quyết, không còn cách nào dễ dàng hơn sao?”
Hạ Tùng Bách gật gật đầu: “Anh vẫn chưa cho anh ấy ăn nhân sâm, anh ấy hiện tại là uống sâm Mỹ để bồi bổ thân thể. Cái này đã là rất rẻ rồi....”
“Thuốc đắt một chút, mới nhanh khỏi bệnh. Bác sĩ nói tốt nhất là nằm viện một, hai tháng để quan sát, bất quá chúng ta lại không có tiền, anh rể sẽ nhanh chóng phải đón về nhà thôi.”
Triệu Lan Hương không nhịn được cầm lấy bàn tay to lớn, thô ráp của anh, nó lại rất ấm áp.
“Anh ấy có tốt hơn chút nào không?”
Hạ Tùng Bách nói: “Sắc mặt cũng hồng hào hơn, sâm Mỹ cũng không phải là ăn không trả tiền.”
“Anh tính bao lâu thì sẽ làm đám cưới cho chị?”
Hạ Tùng Bách nói: “Bên thông gia nói, chờ anh ấy đứng lên được sẽ làm tiệc ngay, đừng lo lắng.”
Triệu Lan Hương cũng yên tâm hơn, đại đội trưởng có thể giữ lại được tính mạng, tất cả đều nhờ có bà nội Lý, cũng là mẹ anh dám đánh cuộc.
Lý Đại Lực ở bệnh viện một tháng, mới vừa làm giải phẫu hơn một tuần thì về nhà. Hôm đón về nhà, hai em trai của Lý Đại Lực tự mình đưa anh về nhà, thật sự rất cẩn thận như sợ động đến vết thương của anh.
Lý Đại Lực trở về thôn Hà Tử, những thôn dân nhìn thấy đều không khỏi ngac nhiên.
Đại đội trưởng thế nhưng sống lại!
Hiện giờ, việc xảy ra trên núi Ngưu Giác đã qua hơn một tháng, người bị thương nghiêm trọng như đại đội trưởng sao có thể sống tới giờ, tốt xấu gì cũng coi như từ quỷ môn quan trở về. Thôn Hà Tử tấu sáo và trống trong đám ma diễn ra hơn một tháng, đại đội trưởng có thể nhặt về cái mạng, coi như ông trời phù hộ.
Mẹ của Lý Đại Lực là Lý Thúy Hoa gặp người là khóc: “Có chữa khỏi đâu, vẫn bị liệt!”
“Đại Lực chữa bệnh tiêu hết sáu trăm đồng, không còn cách nào khác mới phải ra viện.”
Đoàn người hít hà một hơi, sáu trăm đồng....thì ra tiêu tốn nhiều tiền chữa bệnh như vậy, khó trách có thể từ tay Diêm Vương đoạt người về.
Trong thôn có vài xã viên bị thương nặng, nhà nghèo không có tiền chữa trị, ở bệnh viện được mấy ngày chữa trị qua loa rồi về nhà, sau đó cũng chết.
Lý Thúy Hoa lại tiếp tục nói: “Nghe nói lấy vợ mệnh Thủy có thể trấn áp được kiếp nạn của nó, tôi chỉ trông chờ vợ nó vào cửa để xung hỉ!”
Đoàn người lúc này mới chú ý tới hôn sự sắp tới, hâm mộ nhà Lý Thúy Hoa không mất đồng tiền nào có thể cưới được con dâu tốt, lại tiếc thương cho người kia cưới phải Lý Đại Lực, một người chồng không có tương lai. Bất quá nhà người ta cũng không chê Lý Đại Lực đoản mệnh, một phần lễ hỏi cũng không cần, đưa ra điều kiện này cũng không có gì đáng trách.
(Note: điều kiện là Lý Đại Lực phải ở tại nhà họ Hạ và chị cả Hạ cũng không phải ở nhà họ Lý nếu như Lý Đại Lực có chết)
Ngày đó, đại đội trưởng cả người đều là máu, tay chân bị cục đá đè cho tím bầm, cứu được trở về sợ rằng cũng phải có người hầu hạ cả đời. Có thể cưới được một người vợ tốt, coi như cũng là ông trời thương xót.
Đoàn người hỏi khi nào thì mời tiệc rượu.
Lý Thúy Hoa nói: “Chờ Đại Lực nhà tôi có thể đứng lên sẽ tổ chức ngay.”
Lý Thúy Hoa thoải mái nhận những lời chúc mừng của thôn dân, bà ta nói đúng như những gì bà nội Lý đã chỉ bảo chỉ nói chữa trị cho con trai hết sáu trăm đồng, sau khi thông báo với mọi người trong thôn xong thì miệng cũng đắng lưỡi cũng khô đi tới Nhà họ Hạ.
Lý Thúy Hoa là cùng đường mới đưa Lý Đại Lực tới nhà họ Hạ ở. Bà ta cũng sinh nhiều con, được bốn người con, Đại Lực là đứa khổ nhất và cũng là đứa hiểu chuyện nhất. Nếu nhà họ Hạ có thể tận tâm tận lực cứu được Lý Đại Lực, cho dù phải để Lý Đại Lực ở rể bà ta cũng cam lòng.
Lý Thúy Hoa vào phòng, giúp con trai thu dọn vệ sinh thân thể.
Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Lực hiện lên vẻ ngại ngùng, anh ho khan nói: “Mẹ không cần vội vàng.”
Lý Thúy Hoa không tin, sợ Lý Đại Lực nghẹn hỏng.
Lý Đại Lực lúc này mới đỏ mặt nói: “Diệp tỷ đã chăm sóc qua.”
Lý Thúy Hoa mắng Lý Đại Lực không biết xấu hổ, hỏi: “Con chạm vào người vợ con rồi à?”
Khuôn mặt ngăm đen của Lý Đại Lực lại hoảng hốt, thân thể nghĩ tới điều gì đó cũng trở nên khô nóng.
Anh nói: “Mẹ nói lung tung gì vậy...”
Lý Đại Lực năm nay hai mươi tư tuổi, trong thôn những thanh niên mười bảy, mười tám tuổi là có thể cưới vợ, đàn ông bằng tuổi anh cũng đã có con học hết tiểu học rồi. Còn anh thì bóng dáng của vợ cũng không thấy đâu. Lúc nằm viện, Lý Đại Lực được Hạ Tùng Diệp hầu hạ một tháng, anh cũng có thể thấy rõ những tâm tư của cô ấy.
Lý Thúy Hoa nói: “Diệp tử là người đứng đắn, biết con thân thể không khỏe cũng không làm phiền con.”
“Mẹ sẽ đi xem ngày hoàng đạo, cho hai đứa làm tiệc rượu, có được hay không?”
Lý Đại Lực giọng nhỏ như muỗi, ấp úng đồng ý.
Lý Thúy Hoa lại nói: “Mẹ để con ở rể, trong lòng con cũng đừng có oán mẹ. Trong nhà để chữa bệnh cho con cũng không còn tiền.”
“May mắn, nhà họ Hạ cũng dùng hết số tiền có được chữa bệnh cho con, so với Lý Nhị nhiều hơn không biết mấy trăm lần. Điếc thì điếc, không nói được cũng không sao, vì ân cứu mạng này, con có thể nhẫn nại bao nhiêu thì phải nhẫn nại bấy nhiêu.”
Lý Thúy Hoa nói liên miên lải nhải không ngừng.
Lý Đại Lực đúng lúc đánh gãy lời của bà: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi.”
Lý Đại Lực sâu kín thở dài, đấm đấm chân mình: “Hiện tại con mới là người làm khổ cô ấy.”
“Không biết người ta có chê con đoản mệnh hay không, có nguyện ý chăm sóc con hay không.”
Ban đầu trên mặt Lý Thúy Hoa còn vui mừng, lúc này mới không che dấu được sự buồn bã.
Bà mắng Lý Đại Lực: “Đừng có ủ rũ như vậy, con sẽ nhanh khỏi bệnh thôi. Tổ chức xong tiệc rượu con sẽ có vợ, tranh thủ sang năm sinh một thằng cu mập mạp.”
Diệp tỷ thuộc mệnh Thủy, làm cho Lý Thúy Hoa có vài phần hy vọng cô có thể giúp con trai mình kéo dài mạng sống. Câu nói kia liệu có ứng nghiệm không?
Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường, thành gia lập nghiệp kim mãn kho, trong tay có tiền lại có lương. Lý Thúy Hoa không cầu những cái phía sau, bà chỉ mong Lý Đại Lực có thể trường mệnh là được.
“Mẹ và bà nội Lý sẽ thương lượng ngày lành cho hai đứa.”
Nói xong Lý Thúy Hoa liền ra khỏi phòng, đi đến phòng bà nội Lý.
Chị cả Hạ đi đổ bô xong, quay lại giúp Lý Đại Lực lau mặt.
Lý Đại Lực bên tai vẫn còn nghe rõ câu nói của mẹ ruột 'Lộng bà nương', khuôn mặt đỏ bừng hoảng hốt. (nôm na là xxx vợ đó)
Chị cả Hạ cũng không biết tại sao người đàn ông này lại cứ nhìn chị chằm chằm như vậy, chị khoát tay nói: “Anh có muốn đi tiểu không?”
Chị cả Hạ liền kéo quần của Lý Đại Lực, ngón tay của chị chạm nhẹ vào làn da của anh, Lý Đại Lực thở gấp nói: “Không cần.”
Lý Đại Lực chật vật nổi lên phản ứng, vội vàng dùng chăn che đậy thân thể: “Tôi muốn đi ngủ!”
Chị cả Hạ cho Lý Đại Lực uống một ly sữa bò, sau đó đỡ anh nằm xuống.
..........
Lý Thúy Hoa và bà nội Lý thương lượng ngày hoàng đạo, máy khâu của Triệu Lan Hương cũng được đưa tới.
Bà nội Lý vẫn còn giữ lại bộ áo cưới năm đó của con dâu bà, váy lụa thêu vàng, tràn ngập không khí vui mừng, chất lượng rất tốt. Đây là đồ cưới của con dâu bà, cũng là hồi ức đẹp của bà, bà nội Lý không nỡ bỏ đi, cũng không muốn lưu lại để người khác làm hỏng, đã sớm chôn dưới nền đất.
Nhưng lần này bà không dám lấy ra cho cháu gái dùng. Bà nội Lý cũng không ngờ được cháu gái có thể gả chồng nhanh như vậy. Diệp tỷ vội vàng ở lại bệnh viện chăm sóc người ta, cũng không nhớ tới việc chuẩn bị quần áo mặc khi gả chồng.
Cuối cùng, Triệu Lan Hương cười tủm tỉm lấy ra một chiếc áo sơ mi và áo choàng màu đỏ, thiết kế cổ tròn, trông rất bình thường, không có gì xuất sắc, nhìn qua thì cũng không khác biệt lắm so với những người con gái khác lúc lấy chồng, nhưng chất liệu thoáng mát, sờ lên rất thoải mái, chất lượng không tồi.
Áo cưới như vậy rất thích hợp cho chị cả Hạ mặc. Đầu năm nay, con gái ở nông thôn gả chồng, trong nhà mà có điều kiện một chút sẽ có một bộ áo cưới màu đỏ. Thậm chí có người vào ngày kết hôn còn phải đi mượn áo cưới.
Điều này làm cho bà nội Lý vô cùng vui mừng, đôi mắt vẩn đục của bà hiếm khi nào lộ ra biểu tình vui mừng như vậy.
Bà nói với Triệu Lan Hương: “May mà còn có cháu.”
Triệu Lan Hương mặc thử cho chị cả Hạ, nếu kích cỡ vừa thì cô không cần phải sửa lại, chị cả Hạ ngượng ngùng cầm quần áo vào trong phòng thay.
Lý Đại Lực đang nằm nghỉ ở trên giường, nghe được bên cạnh truyền đến tiếng xột xoạt cởi quần áo, anh nhịn không được mở mắt.
Ở trong một góc phòng mờ tối, trên vách tường ố vàng hiện lên bóng dáng của một người con gái dịu dàng, đường cong mượt mà dùng lại ở trên vách tường, khiến người ta sinh ra vô vàn ý nghĩ không nên có.
Trước đây, Lý Đại Lực không phải là người không đứng đắn như vậy, nhưng người con gái này sẽ là vợ của anh. Lý Đại Lực có thể quang minh chính đại ngắm nhìn và lấp đầy tâm trí của mình.
Lý Đại Lực gần như mất cả giọng hỏi: “ Sao vậy?”
Chị cả Hạ không trả lời, bởi vì chị cũng không nói được.
Sau khi thay quần áo xong, chị cả Hạ đứng trước mặt Lý Đại Lực hỏi: “Có được không, có thích hợp không?”
Lý Đại Lực nhìn một thân đỏ rực đến lóa mắt, làm anh mê man nhìn chằm chằm người trước mặt. Diệp tỷ nhi sau khi thay quần áo càng lộ ra nét nhu hòa, bỏ đi những bộ quần áo lấm lem, tối tăm ngày thường, làn da của Diệp tỷ nhi sau khi mặc quần áo màu đỏ càng thêm trắng hơn vài phần.
Lý Đại Lực là người nhà quê nên cũng không biết được chị cả Hạ ở bệnh viện chăm sóc anh một tháng, nên cũng trắng lên một ít.
“Thích hợp, rất đẹp.” Lý Đại Lực nói.
Chị cả Hạ mặc quần áo ra ngoài cho bà nội và Triệu Lan Hương nhìn. Bà nội Lý nhìn thấy hốc mắt cũng nóng lên, nhịn không được chảy nước mắt.
Bà cúi đầu thấp xuống, cầm tay áo lau nước mắt.
Triệu Lan Hương nói: “Tay nghề của em cũng không tệ, quần áo khá là vừa, cũng không cần sửa lại.”
Triệu Lan Hương sờ sờ phần ngực áo của chị cả Hạ, đáng tiếc đầu năm nay cũng không thể chuẩn bị quần áo cưới tốt hơn, bằng không cô đảm bảo sẽ làm cho chị một bộ áo cưới càng lộng lẫy hơn. Hiện tại áo màu đỏ hơi rộng, chỗ ngực hơi lõm xuống.
Nhưng thiết kế “thất bại” như vậy, cũng làm cho Triệu Lan Hương có một cảm giác tự hào, xem ra nửa năm nay, Triệu Lan Hương dùng cơm canh thuốc thang bồi bổ cũng làm chị cả Hạ béo lên một chút.
“Chị thật xinh đẹp.”
Chị cả Hạ ra dấu: “Em, mới đẹp.”
Triệu Lan Hương được Chị cả Hạ thật tâm khen ngợi, tâm như nở hoa, hận không thể xông lên hôn chị một cái.
Chị cả Hạ ôm ôm Triệu Lan Hương, trong miệng phát ra thanh âm mơ hồ không rõ.
Chị cả Hạ nghĩ Triệu Lan Hương có thể nghe hiểu được những thủ ngữ của chị, chị nỗ lực nhớ lại, dùng khẩu hình để nói.
“Cảm ơn.”
Triệu Lan Hương bị chị cả Hạ ôm chặt, vui mừng nói: “Còn may chị lấy chồng nhưng không gả đi, về sau mỗi ngày vẫn có thể gặp.”
“Nếu không em sẽ luyến tiếc chị.”
Triệu Lan Hương sờ khuôn mặt thanh tú của chị cả Hạ, khuôn mặt thanh tú, ánh mắt trong trẻo mỹ lệ, không phải là kiểu người vừa nhìn một cái đã khiến người khác kinh diễm, mà là dễ nhìn, làm cho người ta thoải mái.
Đời trước, chị cả Hạ cả đời không lấy chồng.
Việc này có được tính là vì cô được trọng sinh nên cũng tạo ra một vài chuyện tốt đẹp khác không?