Một ngày lại một ngày, thời gian trôi nhanh như bóng câu qua khe cửa, nháy mắt đã hết ngày.
Cố Hoài Cẩn nhìn bộ dạng sa sút này của Hạ Tùng Bách cũng trầm mặc. Buổi sáng Hạ Tùng Bách sẽ lên núi ngắm mặt trời mọc, chạng vạng cũng sẽ lên núi ngắm hoàng hôn. Không đi làm cũng không đi tìm người.
Tình yêu của Hạ Tùng Bách còn chưa thuận lợi đơm hoa kết trái, đã gặp đả kích nghiêm trọng.
Mười ngày sau, Cố Hoài Cẩn lôi thanh niên say như chết từ trong núi ra, hỏi: “Phiên toà xử Ngô Dung mở, cậu muốn đi không?”
Hạ Tùng Bách mở đôi mắt nhập nhèm, đáp lại: “Muốn.”
Ngày hôm đó trời quang đãng, gió lạnh hoàn toàn rút khỏi mặt đất, khí xuân len lỏi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Hạ Tùng Bách mặc một bộ áo quần sạch sẽ, cạo sạch râu ria, lần đầu tiên sau nhiều ngày anh mới có tinh thần như vậy. Hạ Tùng Bách cùng Cố Hoài Cẩn, chị gái, anh rể, cùng với những người liên quan tới vụ án, một đoàn người cùng nhau đi nghe xử án.
“Tỉnh X thành phố N toà án phán quyết như sau, đối với Ngô Dung quyết định thi hành án tử hình, tước quyền chính trị suốt đời.”
Hạ Tùng Bách nghe xong phán quyết, nhìn về phía Ngô Dung.
Chỉ thấy Ngô Dung mặc đồ tù nhân, đôi mắt trũng sâu, thân hình gầy gò, khuôn mặt bình tĩnh thoáng chốc lộ vẻ dữ tợn.
Kết thúc phiên toà, thời điểm Hạ Tùng Bách đi ngang qua Ngô Dung, đột nhiên nhớ tới Cố công nửa đùa nửa thật nhắc qua, Ngô Dung đã thông qua Hồ Tiên Tri nói: “Tất cả đau khổ đều in sâu trong đầu tôi.”
Đáng tiếc Hồ Tiên Tri biểu đạt chưa chính xác, mà Cố công lúc ấy nghe xong mắng một hồi sau đó vứt ra sau đầu. Đau khổ ở đây là sự hận đời đầy cuồng vọng tự cho là đúng của Ngô Dung. Nếu lúc ấy Hạ Tùng Bách có thể nghe thấy, ở đại học X thường xuyên đọc sách báo sẽ nhận ra lời nói này của Ngô Dung.
Hạ Tùng Bách nghĩ tới điều này, nhàn nhạt nói: “Tuy rằng cao thượng nhiều lúc không phải là giấy thông hành của người cao thượng, nhưng đê tiện rất có khả năng là văn bia của kẻ đáng khinh.”
Ngô Dung cúi thấp đầu xuống, không cãi cọ hay phản bác, khi bị cảnh sát áp giải lên xe y thật bình tĩnh. Thời điểm nghe thấy phán quyết, rốt cuộc y có hối hận hay không, Hạ Tùng Bách không biết.
Nhưng Hạ Tùng Bách thấy người nhà đuổi theo khóc đến sắp ngất của Ngô Dung, liền cảm thấy tất cả mọi chuyện cũng như vậy thôi. Làm việc xấu thì phải trả giá đắt.
Hạ Tùng Bách đối diện với ánh nắng rực rỡ trên đầu và khẽ nheo mắt nhìn những đám mây trắng trên bầu trời. Ánh nắng chiếu trên người anh cũng đang chiếu lên người cô ấy.
Tất cả mây mù đều sẽ qua đi, cuộc sống mới lại bắt đầu.
……
Thôn Hà Tử bỗng nhiên nổi lên một tin đồn, có xã viên chính mắt thấy nữ thanh niên trí thức xinh đẹp nhất trong thôn chủ động hôn tên lông bông họ Hạ, như thể họ là người yêu của nhau. Tin tức này như một cái nồi nổ tung, làm mọi người bàn tán cả ngày.
“Ai ai! Tôi nhớ ra rồi, khó trách Hạ Tùng Bách sau khi làm xong việc còn đi giúp nữ thanh niên trí thức kia làm việc, năm đó khi cậu ấy đánh nhau với mấy người kia mọi người còn nhớ rõ không, thật là đáng thương cho Vương chốc đầu……”
“Lúc đó cậu ta nói không sai mà!”
“Chậc chậc chậc, thật không nghĩ tới, Hạ Tùng Bách thế mà gặp may như vậy , ai…… Tôi thấy nữ thanh niên trí thức kia chỉ cảm thấy Hạ Tùng Bách trèo cao không nổi đâu, sợ quá đi thôi.”
“Có người yêu như vậy thì sao chứ, đợi người ta thi vào đại học còn không đá cậu ta đi sao? Cóc mà đòi ăn thịt thiên nga ……”
Mặc kệ như thế nào, lời đồn đãi đào hoa này đã khiến người dân trong làng chú ý tới Hạ Tùng Bách, bọn họ cảm thấy Hạ Tùng Bách rất có bản lĩnh, lại có thể hái được đoá hoa lạnh lùng giàu có như vậy.
Lúc đầu hơn phân nửa nhà có con gái trong thôn coi thường nhà Hạ Tùng Bách, bây giờ cũng bắt đầu hỏi thăm việc cưới xin của anh.
Sinh viên đại học tương lai, chuyện này thật sự tốt. Mặc dù gia cảnh hơi tệ một chút nhưng sau khi tốt nghiệp sẽ được phân bổ việc làm, thà rằng làm công nhân ở thành phố còn hơn về quê cuốc đất.
Hiện tại đã là thời đại mới, cười nghèo cũng không cười con hát, nếu Hạ Tùng Bách có năng lực kiếm được nhiều tiền, để cả nhà bọn họ đều ăn no mặc ấm, có thịt ăn trong những ngày lễ ngày tết, như vậy thực không tồi! Các cô không phải là không thể chịu được thành phần địa chủ của Hạ lão nhị.
Vì thế khi Hạ Tùng Bách đang sắp xếp hành lý chuẩn bị lên đường thì bà Lý lần đầu tiên đón bà mối tới cửa.
Bà Lý ngồi nghe bà mối khen nhà gái hiền lành, chăm chỉ, chịu khó.
Bà Lý im lặng chờ bà mối nói xong, thở dài một hơi nói: “Điều kiện đều tốt, nhưng cháu tôi vừa ý thì mới được.”
“Tốt như vậy còn cái gì không vừa ý chứ, không phải tôi nói chứ lúc trước thì cô gái này không tới lượt Bách Ca nhi nhà bà đâu, bà xem lại nhà mình là cái dạng gì đi……”
Bà Lý lạnh mặt bảo cháu rể đuổi bà mối ra khỏi cửa.
‘Từ nay về sau sẽ không tiếp bà mối nữa. Bách ca nhi nhà bà hiện tại biết cố gắng lại lương thiện, không thể để người khác chà đạp như vậy được’ – bà Lý thầm nghĩ.