Triệu Lan Hương đào một cái hố để chôn mấy mảnh thủy tinh vỡ đi, sau đó cô ấy nhanh chóng nhờ một đồng chí đang muốn lên huyện buổi chiều, nhờ mua hộ một chai dầu thuốc khác về.
Buổi tối, Hạ Tùng Bách lại nhìn thấy một chai dầu thuốc mới tinh ở ngay trước cửa sổ phòng mình. Anh nhẹ nhàng mở nắp ra thì ngửi được một mùi hương dịu nhẹ hơi cay mũi, lông mày anh hơi nhíu lại, giây phút này trong đôi mắt sâu thẳm của anh có vẻ vô cùng trầm mặc.
Có điều Triệu Lan Hương cũng không có thời gian để ý xem rốt cuộc Hạ Tùng Bách có dùng chai thuốc ấy hay không, chân anh có đỡ chút nào hay không. Bởi vì rất nhanh sau đó, cô đã bị phân công lao động rất nặng nhọc. Tháng này, phía trên có một quyết định rất quan trọng, đó là đào kênh mương dưới chân núi. Cùng với việc khai khẩn ruộng nước vào mùa đông năm sau, sau đó kênh mương này sẽ dẫn nước vào ruộng để chuẩn bị cho kế hoạch cày cấy lúa sang năm.
Không thể nghi ngờ đây là hành động rất có lợi, nguồn nước của tỉnh X rất dồi dào và rất nhiều rừng núi. Nếu như có thể khai hoang tạo thành ruộng lúa nước ở giữa sườn đổi, sau đó đào kênh dẫn nước từ trên đỉnh núi chảy về ruộng, thì sau này vấn đề tưới tiêu cũng không cần phải tốn nhiều sức lực nữa.
Đám thanh niên trí thức Triệu Lan Hương lại bắt lại bị bắt đi làm cu li. Mặc dù không cần làm việc nặng nhưng cũng không trốn tránh được. Đầu óc cô hay nghĩ cái này cái nọ, thì bây giờ cũng không còn thời gian để tiếp tục nghĩ nữa.
Sau lần trước, khi Lương Thiết Trụ nói sẽ mang lương thực cho Triệu Lan Hương đến hôm nay đã là ngày thứ ba rồi. Trời còn chưa sáng hẳn, anh ta đã đạp chiếc xe hiệu Kim Lộc của mình tới Hạ gia.
Triệu Lan Hương vẫn đang trong cơn mơ đã bị Lương Thiết Trụ gọi dậy.
Lương Thiết Trụ thở dốc vài hơi, sau đó anh ta lấy một túi bột mì trên xe đạp xuống, lần lượt là túi mộc nhĩ, nấm, măng... vân vân cuối cùng còn có cả một túi gạo nếp nữa. Triệu Lan Hương vốn dĩ đang mơ màng, lúc này cũng tỉnh táo lại, cô vội vàng lấy ấm nước ra, rót cho anh ta một bát nước ấm.
Sau khi Lương Thiết Trụ uống nước xong, Triệu Lan Hương nói: “ Nếu bây giờ anh không vội, thì chờ một lát, tôi nấu bữa sáng rất nhanh, chờ một lát là được ăn rồi.”
Tuy rằng Lương Thiết Trụ dậy rất sớm nhưng cái nghề này của anh ta vừa khổ lại vừa mệt, lấy đâu ra thời gian ăn sáng. Anh ta đã quen với việc trời chưa sáng đã phải đem hàng giao cho người khác. Ba năm rồi chưa từng ăn sáng một lần nào cả.
Có điều, tay nghề nấu ăn của Triệu Lan Hương vô cùng tốt. Cô nói muốn giữ anh ta lại ăn sáng, việc này Lương Thiết trụ cầu còn không được ấy chứ, nên anh ta vội vàng gật đầu, nhưng chợt nhận ra bây giờ trời vẫn còn tối đen như mực, làm gì đã đến thời gian ăn sáng.
Triệu Lan Hương thật đúng như lời anh Bách nói, lòng dạ rất lương thiện.
Lương Thiết Trụ đi bán lương thực nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng có khách hàng nào giữ anh ta lại ăn sáng cả. Bọn họ đều hận không thể bắt anh đưa hàng rồi lập tức biến mất, sợ bị người khác phát hiện ra.
Triệu Lan Hương nhanh chóng chui vào trong bếp để nấu đồ ăn sáng. Trong nhà đã hết thịt rồi, khoảng thời gian này cô cũng lười đến cửa hàng mậu dịch để mua thịt. Cô nhìn thấy trong túi hàng của Lương Thiết Trụ mang đến có rất nhiều hoa quả khô nên quay đầu nói với Lương Thiết Trụ: “ Ăn bánh chẻo chiên nhé?”
Lúc này, Lương Thiết trụ đã gọi Hạ Tùng Bách dậy, anh ta đứng ngoài cửa nghi ngờ hỏi: “ Bánh chẻo chiên?”
Triệu Lan Hương cười nói: “ Đừng coi thường nó chỉ dùng nguyên liệu bột mì, món bánh chẻo chiên này ăn ngon lắm đấy, so với thịt còn ngon hơn nhiều, anh... các anh đợi một chút.”
Đang nói thì phát hiện ra Hạ Tùng Bách cũng đã tới cùng với anh ta, không biết anh đã đến từ lúc nào, sau đó lặng lẽ lấy một chiếc ghế nhỏ ngồi xổm ngoài cửa phòng bếp.
Vẻ mặt anh vẫn mơ màng như thiếu ngủ, đầu tóc rối như ổ gà, đang dựa vào tường, trên miệng còn ngáp một cái, ánh mắt anh híp lại chỉ hở ra một khe hở nhỏ, trong khe hở ấy tỏa ra ánh sáng long lanh.
Lương Thiết Trụ xấu hổ gãi đầu, dù sao thì anh ta và cô cũng là cô nam quả nữ vẫn nên chú ý một chút mới tốt vì thế anh ta đã gọi cả Hạ Tùng Bách dậy.
Triệu Lan Hương quay người bắt đầu đi nhào bột. Món bánh chẻo chiên này cách làm đúng như tên gọi vậy, vừa nghe đã có thể liên tưởng đến từng miếng bánh béo núc ních được chiên vàng ruộm.
Thực tế thì món này rất giống với bánh sủi cảo được chiên giòn, cắn vào một miếng là có thể cảm nhận được nhân chảy ra nước, thơm nồng ngon ngọt, loại hương vị này so với ăn sủi cảo bình thường còn ngon hơn rất nhiều nhưng mà cách làm cũng phức tạp hơn rất nhiều.
Bánh chẻo chiên muốn đạt được sự mềm mại lại xốp giòn, đồng thời còn phải bọc cả nhân nữa, thì lớp vỏ của nó phải đủ mềm, đủ dai. Nếu quá mềm thì sẽ không chứa nổi nhân, dễ bị vỡ khi chiên. Nếu quá cứng thì khi cho vào miệng sẽ không cảm thấy xốp giòn nữa. Cho nên, Triệu Lan Hương phải nhào hai cục bột riêng. Một bên nhào với nước nóng, một bên nhào với nước lạnh. Bên nhào với nước nóng thì bột sẽ mềm mại, còn với nước lạnh thì sẽ có độ dai, cuối cùng mới trộn chung với nhau.
Cô gói kỹ bánh chẻo rồi bỏ vào trong nồi chiên lên, sau khi vàng óng ánh thì quét thêm một lớp trứng và mỡ lợn lên trên nữa. Sau đó, cô lấy mộc nhĩ, nấm, đậu, măng trộn lại thành nhân. Các nguyên liệu này trộn vào với nhau lại thêm chút mỡ lợn nữa tạo nên một hương vị cực kỳ tươi mới, vô cùng thơm ngon.
Mùi thơm của bánh kết hợp với mùi thơm của mỡ lơn tràn ra khỏi phòng bếp. Hai người đàn ông bên ngoài ngửi thấy đều trở nên tỉnh táo hơn. Lương Thiết Trụ nuốt một ngụm nước bọt mong chờ, ngửi thôi đã thơm như vậy rồi, chắc chắn khi ăn lại càng ngon hơn.
Đúng lúc ấy, Triệu Lan Hương bê bánh chiên nóng hổi ra ngoài, mỗi người ba chiếc còn riêng cô chỉ ăn một cái đã đủ no.
Lương Thiết Trụ cắn một cái, vừa vào miệng đã cảm thấy vô cùng ngon. Bên ngoài giòn bên trong mềm, lại cắn thêm một miếng nữa, nước từ trong nhân bánh bắt đầu chảy ra, hương vị các đặc sản miền núi hòa lẫn với bột mì, mỡ lợn nóng hổi ăn quá ngon, làm cho Lương Thiết Trụ phải mở miệng hà hơi. Ăn quá ngon, vỏ bánh xốp mềm khiến anh ta nhịn không được khẽ nheo mắt lại, ngay cả bị phỏng hơi đau rát cũng không để ý đến nữa.
Ăn ngon đến mức khiến người ta hận không thể nuốt hết toàn bộ. Nhưng lại không nỡ ăn hết ngay một lúc. Cuối cùng vẫn đàng hoàng ngồi ăn từng miếng một.
Hạ Tùng Bách cũng nheo mắt hưởng thụ, từ từ chậm rãi ăn hết cả ba chiếc bánh.
Sau đó, Triệu Lan Hương quay về phòng lấy mười đồng đưa cho Lương Thiết Trụ. Lương Thiết Trụ trả lại cho cô ba đồng sáu hào, rồi bê cái bụng no tròn của mình thỏa mãn cưỡi xe đạp của mình bắt đầu lên đường.
Bầu trời vừa ló dạng, Triệu Lan Hương ăn no rồi nên về phòng tạm nghỉ một lát, chút nữa còn phải đi lao động.
Công trình lần này, ngoài người dân trong thôn tham dự ra, còn thuê thêm một đội thợ xây ở bên ngoài, chuyên chịu trách nhiệm đào mương máng.
Tất cả mọi người đều vô cùng nhiệt tình. Dù sao đối với bọn họ phương pháp để nước chảy từ trên núi xuống tự tưới tiêu cho ruộng đồng cực kỳ mới lạ, hiếm gặp. Nghe người bên ngoài nhắc đến chuyện này, trên mặt bọn họ cũng có phần khoe khoang, khiến người khác phải hâm mộ. Đến lúc làm việc, những người bình thường hay giở trò lười biếng cũng không dám làm gì cả.
Triệu Lan Hương trông thấy Tưởng Mỹ Lệ chăm chỉ thì rất bất ngờ. Cô ta không giống như ngày thường tỏ vẻ yếu ớt, lười biếng. Tưởng Mỹ Lệ không phải là người dễ bị người xung quanh ảnh hưởng như thế, nhưng khi cô chở đá xuống dưới nhìn thấy một đám người thì mới minh bạch.
Tuy rằng bữa sáng Triệu Lan Hương đã ăn no rồi mới đi làm, nhưng dù sao sức khỏe của cô cũng yếu, làm một lúc đã thấy mệt mỏi rã rời. Mỗi bước đi của cô đều cảm thấy nặng nề, rồi sau đó không đi nổi nữa. Cô bèn chọn một xe nhỏ chỉ chứa vài cục đá vụn để đẩy xuống.
Bỗng nhiên có một bàn tay rất khỏe mạnh nắm chắc lấy tay cầm xe đẩy của cô, Triệu Lan Hương quay đầu lại thì trông thấy chị cả Hạ.
Chị ấy đang cười híp mắt sờ lên đầu Triệu Lan Hương, rồi đẩy xe đến đống đá thải. Chị dùng tay ra hiệu: “Em mệt rồi thì nghỉ đi.”
“Chị làm giúp em.”
Triệu Lan Hương cũng không ép mình, cầm ấm đun nước bổ sung muối và nước cho mình. Khi lơ đãng quay đầu, cô lại trông thấy Tưởng Mỹ Lệ vẫn đang kiên trì làm việc, tay cầm quốc đang liên tục cuốc đất. Cô ta mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ, mồ hôi ướt đẫm.
Cuối cùng Triệu Lan Hương cũng thay đổi một chút cái nhìn về cô ta.
Có điều rất nhanh sau đó cô đã biết mình ngây thơ như thế nào. Giữa trưa, sau khi mọi người làm việc xong thì tụ lại với nhau, cùng đi đến nhà ăn. Chu Gia Trân ngồi trên tảng đá dưới bóng cây hóng mát. Cô ấy vừa hưởng thụ làn gió mát thổi qua vừa kề tai nói nhỏ với Triệu Lan Hương đang ngồi ăn bên cạnh.
“Lan Hương sao vừa rồi cô không cố gắng biểu hiện tốt một chút?”
Triệu Lan Hương đang nhai cơm có chút bất ngờ, cô ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chu Gia Hân gõ lên đầu cô một cái vẻ mặt tiếc hận vì rèn sắt không thành thép: “ Chẳng phải cô xuống nông thôn vì chuyện kia sao?”
Triệu Lan Hương nghe thế thì chột dạ, trong lòng trở nên căng thẳng, cô thể hiện rõ như vậy sao? Vừa rồi khi làm việc, rõ ràng cô không nhìn về phía Hạ Tùng Bách nhiều mà.
Có điều, sau khi liên kết hai câu của Chu Gia Trân vừa nói, thì cô cảm thấy cô ấy không giống như là đã phát hiện ra chuyện cô muốn tiếp cận Hạ Tùng Bách. Cho nên, cô bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Chu Gia Hân còn tưởng rằng cô đang giả ngu, nên hơi giận nói: “Đương nhiên là việc đề cử vào đại học Công Nông Binh rồi.”
Cô ấy nhìn Triệu Lan Hương giống như đang nhìn một đứa ngốc không biết suy nghĩ vậy, không có chí cầu tiến. Cô ấy gõ trán Triệu Lan Hương một cái rồi đau lòng nói: “Lúc mọi người đang làm việc sao cô đã đi nghỉ rồi. Tôi vừa chở đá xuống không để ý đến cô một lát mà cô đã như vậy..haiz.”