Đến bệnh viện đồng nghĩa với việc những phúc lợi thỉnh thoảng như hôm nay sẽ không còn nữa, nhưng vợ mình đang mang thai lại nhiệt tình như vậy làm cho Hạ Tùng Bách cảm thấy được tỏa sáng như mùa xuân thứ hai, cả người dễ chịu máu huyết tràn đầy, mỗi một lỗ chân lông đều thông thoáng và dễ chịu.
Nhưng vì cục cưng mà suy nghĩ, Hạ Tùng Bách tiếp nhận ý kiến của bà nội. Anh trở về phòng thu dọn quần áo, quay đầu sang một bên vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hào đang ngủ say sưa của vợ.
Anh đã lau sạch tất cả vết mồ hôi và vết bẩn trên người cô, giờ phút này cô đang ngủ đến toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái.
Khi cô mang thai, làn da của cô ngày càng mềm mại và trắng mịn, như cải thìa trong đất, giống như có thể véo ra nước. Anh trìu mến đắp chăn bông cho cô, rồi hôn cô một cái để xua đi hết mệt nhọc.
……………..
Triệu Lan Hương dự tính đến chín tháng mới đi bệnh viện, nhưng không ngờ Hạ Tùng Bách lại đến bệnh viện sớm hơn nửa tháng để chờ sinh.
Anh phi thường”Tài đại khí thô” chọn cho vợ phòng hai người, trong bệnh viện thông thường là một phòng tám giường, thậm chí mười giường, trời nóng thì có mấy cái quạt chuyển động, có thể khiến sản phụ toát mồ hôi hột.
Hạ Tùng Bách mua mấy cục đá, cho cô ướp lạnh quả xoài, không khí mát lạnh từ những viên đá tan ra như thấm vào ruột gan.
“Biết em chịu khổ, ráng nhịn khoảng một tháng nhé?”
Triệu Lan Hương lau mồ hôi, ăn mấy miếng xoài, “Không sao, em chịu được, nhưng trong thành phố đúng là nóng quá, vẫn là gió trong thôn chúng ta mát hơn.”
Hạ Tùng Bách mua mấy cục đá đập vỡ thành từng khối nhỏ, bỏ vào túi đựng nước ấm mùa đông áp vào hai bên má của cô,”Có mát hơn tí nào không?”
Sản phụ giường bên cạnh nhìn người đàn ông này phục vụ vợ mình không chút phàn nàn mà ghen tị vô cùng.
Cô cũng nóng đến đổ mồ hôi, cô cũng muốn ăn trái cây ướp lạnh, nhưng chỉ có thể dính chút hào quang, hít chút hơi lạnh từ cục đá đang tan ra mà thôi.
Triệu Lan Hương kêu Hạ Tùng Bách đưa nửa quả xoài còn dư cho sản phụ bên cạnh.
Cô mỉm cười nói: "Ăn chút trái cây để giải nhiệt, ngày dự sinh của cô là khi nào?"”
Giường bên cạnh trả lời: “Cuối tháng 8, ngày 25”
Triệu Lan Hương nghe xong liền hâm mộ cực kỳ, cô nói: "Tôi còn hơn một tháng, tới quá sớm chịu tội. Nhân lúc còn sớm sinh cho tốt......Thai này của tôi đặt biệt nghịch nghợm, cả ngày lăn lộn."
Giường bên cạnh cười cười, “Đều giống nhau cả.”
“Cô sinh trễ một chút, đến lúc đó thời tiết lạnh, ở cữ thoải mái hơn một chút.”
Triệu Lan Hương hé miệng cười, lời nói có chút oán giận, nhưng trên mặt đều là ý cười. Bởi vì Hạ Tùng Bách chăm sóc mọi mặt chu đáo. Thời gian cô mang thai không có cảm xúc nóng nảy.
Cô đặt tay lên bụng xoa xoa, càng ngày càng cảm nhận được sự tồn tại mãnh liệt của Đường Đường, mặc dù đau nhưng đau trong vui sướng.
Trong thời gian mang thai ở nông thôn, ngày tháng tuy bình thường nhưng êm đềm bình yên, gần như không có khó khăn trắc trở gì, duy chỉ có việc ốm nghén quá nặng nhưng cuối cùng cũng được giải quyết bằng ô mai Hạ Tùng Bách mua được.
Đây là lần mang thai đầu tiên, nhưng cô nhất định có thể bình an sinh hạ đứa con của mình.
Giường bên cạnh thiện ý nhắc nhở nói: "Thừa dịp chưa sinh, đi bộ nhiều một chút, tăng cường thể chất, đến lúc sinh sản sẽ thuận lợi hơn."”
“Bụng cô thoạt nhìn rất lớn….”
Triệu Lan Hương cũng biết bụng mình to, giống như quả bóng cao su được thổi khí, càng ngày càng to lên.Trước kia sợ dinh dưỡng không đủ, nên cô cố ép cho mình ăn nhiều hơn. Hiện tại thật vất vả mới ăn được một ít cơm, thì lại không dám ăn nhiều,
Hạ Tùng Bách thấy vợ lo lắng, ho nhẹ một tiếng nói:” Đồ em ăn bà đã tính toán hết rồi.”
“Bà cụ đọc rất nhiều sách, em ăn uống cũng thực khoa học, không cần lo lắng.”
Đầu tháng chín.
Thai phụ giường bên đã muộn hơn ngày dự sinh mấy ngày, cô ấy trở nên nóng nảy bất an, nửa đêm thường hay khóc nức nở.
Triệu Lan Hương cũng khẩn trương hẳn lên, nửa đêm vô ý sờ soạng một chút, sờ được dưới người mình ướt đẫm.
Cô khẩn trương giọng nói có chút run rẩy, “ Bách ca…..”
Hạ Tùng Bách bị giường bên cạnh tra tấn lỗ tai, anh đang suy nghĩ có nên chuyển phòng bệnh hay không, cho vợ mình ổn định tâm trạng một chút.
Triệu Lan Hương lại kêu to một tiếng, “Bách ca……..”
Lúc này giọng nói đã có chút hoảng sợ.
“Em hình như bị vỡ nước ối.”
Một câu này giống như quả bom nổ, khiến Hạ Tùng Bách, người vẫn còn đang trong mộng đẹp, giật mình vội vàng ngồi bật dậy.