Vào tháng ba, Hạ Tùng Bách mang theo hành lý cồng kềnh theo Cố Hoài Cẩn lên phía Bắc nhập học.
Bọn họ ngủ trong một toa tàu chen chúc và ồn ào, trên xe lửa đủ loại mùi, đám đông chen chúc nhau. Có người đàn ông cởi trần, cũng có bà lão tóc trắng xoá, có người phụ nữ chống nạnh chửi mắng, cũng có con nít nhảy nhót chạy loạn, đủ loại khẩu âm từ nam tới bắc.
Hạ Tùng Bách xen lẫn trong đám đông ồn ào này vẫn giữ được bình tĩnh lật từng trang sách đọc.
Cố Hoài Cẩn uống một ngụm nước nóng: “Ai, như này là đúng rồi.”
“Biến bi phẫn thành động lực, chăm chỉ đọc sách, về sau sẽ tốt thôi.”
“Cậu rất thông minh, biết vào thời điểm nào nên làm việc gì. Để tôi nói cậu nghe, tôi có hỏi thăm Thạc Minh về tin tức của thằng nhóc kia, thằng nhóc kia thật sự ưu tú, đến đứa con trai mà tôi tự hào cũng chưa vượt qua được thằng nhóc đó. Một cô gái tốt luôn không thiếu người theo đuổi……”
“ Tôi sẽ cố gắng dạy những gì mình biết cho cậu, cậu cũng chăm chỉ học, được không?”
Hạ Tùng Bách gật đầu, bỏ sách qua một bên rồi nằm trên giường dán mắt vào phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Xe lửa một đường gào thét chạy qua dòng suối nhỏ ở phương nam, rồi chạy qua sông lớn đồi núi, rồi tới núi non hùng vĩ phía bắc; trên bản đồ, sông Hoài cùng sông Dương Tử và sông Hoàng Hà tuyệt đẹp, có thể nhìn thấy hầu hết phong cảnh bắc nam của Trung Quốc trên chuyến tàu này. Hạ Tùng Bách chăm chú nhìn phong cảnh trên đường.
Anh không khỏi nhớ lại hoàn cảnh ngồi tàu vào năm mà anh cùng Triệu Lan Hương đi thành phố S, phong cảnh cũng bình thường, nhưng lúc đó tâm trạng của anh như mặt trời xán lạn, tuy lúc đó là mùa thu, cũng làm anh cảm thấy khắp nơi đều là hoa thơm chim hót, mỗi một cảnh sắc đều độc đáo khắc sâu vào trí nhớ anh.
Nhưng hiện tại anh yên lặng thu hồi ánh mắt, khép sách vở lại.
……
Năm 1978, trong năm đầu tiên Hạ Tùng Bách vào đại học, lãnh đạo quốc gia - đồng chí D đã thị sát ba tỉnh Đông Bắc cùng Đường Sơn, Thiên Tân và những nơi khác, đã có cuộc nói chuyện đề cập trọng tâm công tác của Đảng cùng quốc gia phát triển kinh tế. Ông đề xuất phá vỡ chủ nghĩa quân bình, trước hết nên để một số người làm giàu.
Trong quá trình kiểm tra, đồng chí D đã từng nói: "Đất nước rộng lớn, nghèo khó, không chăm chỉ phát triển lực lượng sản xuất thì làm sao sống được. Đời sống nhân dân còn khó khăn như vậy thì làm sao phản ánh được tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội".
Tất cả những điều này đã được báo chí ghi lại một cách chân thực, sau khi nghe phong thanh nhiều người dân đã tới thành phố B, trong khi các sinh viên của đại học T đọc báo và thảo luận rôm rả. Hạ Tùng Bách xem xong tờ báo đã âm thầm gởi điện báo cho Lý Trung ở nông thôn, bảo Lý Trung đến thành phố B, đồng thời nhắn anh rể đưa cho Lý Trung một ít tiền.
Sau khi Hạ Tùng Bách đến thành phố B để học, anh đã nhờ Lý Đại Lực giúp chăm sóc công việc kinh doanh của trang trại lợn, may là, sau khi vị trí trang trại lợn được chuyển khẩn cấp, mọi thứ đã đi đúng hướng, một mình Lý Đại Lực trông coi không gặp khó khăn gì.
Sau khi Lý Trung nhận được bức thư của Hạ Tùng Bách, đã đem gần như toàn bộ số tiền tiết kiệm được nhanh chóng đến Thành phố B. Lý Trung thở hổn hển ra khỏi ga xe lửa, Hạ Tùng Bách nhận lấy hành lý của Lý Trung và chở anh ta đi đến một khách sạn; nhân tiện mời Lý Trung đến khách sạn Bắc Kinh ăn cơm và mấy món đặc sản khác.
Lý Trung ngồi ăn sáng trong tiệm cơm ở thủ đô, cảm thấy hơi khó xử.
Anh ta lụa một vài ngụm cơm, nói, "Đúng là thành phố B, thật là hoa lệ, rộng rãi. Vừa rồi tôi còn không dám thở mạnh".
“Một bữa cơm tốn nhiều tiền như vậy, anh Hạ giàu có rồi nha!” Lý Trung không khỏi trêu chọc.
Hạ Tùng Bách híp mắt lại, khóe môi nở nụ cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hạ Tùng Bách không nói cho Lý Trung là tiền cơm học kì trước của mình chưa tới 70 tệ, tính ra tầm 10 tệ tiền cơm một tháng, mỗi bữa cơm mấy mao tiền thôi cũng đủ no. Anh mỗi năm cũng chẳng mua quần áo mới gì, đồ mặc đều do chị gái ở quê tự tay làm cho.
Một nam sinh học chung với Hạ Tùng Bách có gia đình tương đối khá giả đến đây gọi thêm món ở sảnh khách sạn Bắc Kinh, nhìn thấy Hạ Tùng Bách gọi rượu vang đỏ đắt nhất mà không chớp mắt, ngạc nhiên tới nỗi suýt rớt cả mắt kính, sau khi nhìn chằm chằm một lúc lâu mới bước tới chào hỏi với Hạ Tùng Bách.
“Đây không phải là bạn học Hạ sao?”
Hạ Tùng Bách chào hỏi với bạn học xong, mới quay lại ghế lô tiếp tục nói chuyện phiếm với Lý Trung.
Sau khi bạn học này của Hạ Tùng Bách đi, trong đầu anh ta thầm nghĩ: “Chỉ sợ rất nhiều người đều phải mở rộng tầm mắt, thật ra bạn học Hạ này mới là người có tiền.”
Lúc Hạ Tùng Bách mới tới đây đem theo một cái chăn cũ, ăn mặc tồi tàn, ngày thường ăn cơm tiết kiệm lại đơn giản, rất khó để người ta nghĩ anh là người có tiền. Làm thực nghiệm, luận văn mới chi tiền.
Trong ghế lô, Lý Trung uống xong rượu vang đỏ, bĩu môi nói: “Rượu này không bằng nhị oa đầu của tôi, nhẹ như con gái.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười nói: “Để tôi mở bình nhị oa đầu cho cậu.”
Lý Trung vui vẻuống loại rượu nổi tiếng của nhà hàng, thứ rượu trong suốt được đựng trong một chiếc cốc sứ trắng, phản chiếu dưới ánh sáng dịu nhẹ, rượu êm dịu và ngọt lâu, anh ta uống cạn rồi nói: "Tôi định dẫn theo thằng nhóc Thiết Trụ tới đây”
“Ai ngờ thằng nhóc này không chịu tới, ngại xa. Để tôi nói cậu nghe, cô vợ Thiết Trụ mới cưới năm trước, năm nay đã sinh cho nó một thằng nhóc mập mạp, chỉ nhỏ hơn cháu ngoại trai của cậu một tháng.”
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói: “Khó trách cậu ta không muốn tới thành phố B, tới đây em dâu chắc chắn sẽ mắng tôi.”
Lý Trung nói: “Cậu ta tuy rằng không tới thành phố B, nhưng nghe nói cậu ta muốn đi thành phố G! Còn nhớ rõ bạn gái tin đồn của cậu không?”
“Thằng nhóc này hơn phân nửa là đi tìm Triệu Lan Hương, nghe nói muốn cùng cô ấy buôn bán. Trước kia nó thích giúp đỡ Triệu Lan Hương buôn bán, nhớ năm đó trong huyện của tôi điểm tâm ngọt của cô ấy bán chạy lắm.”
Hạ Tùng Bách nghe được ba chữ “Triệu Lan Hương” này, trầm mặc uống một chén rượu.
“Cô ấy sao…… chắc là cậu nghe lầm, cô ấy hiện tại sống rất tốt, không lo cơm áo gạo tiền, không giống trước kia dính vào những chuyện dơ bẩn, cũng không cần phải bán mạng kiếm tiền nữa.”
Tuy Lý Trung đã ngà ngà say, nhưng cũng biết mình đã chọc trúng vết sẹo trong lòng Hạ Tùng Bách, anh ta cười nhạt hai tiếng chuyển sang nói chuyện khác.
“Lần này cậu bảo tôi đến, có tính toán gì rồi hả?”
Hạ Tùng Bách xích lại gần Lý Trung, thấp giọng nói vài câu.
Lý Trung nghe xong, mắt sáng lấp lánh, nóng lòng muốn thử, nói: “Cậu dám làm, tôi cũng làm cùng cậu!”