Triệu Lan Hương bị Hạ Tùng Bách kéo ngã xuống giường của anh, tay của cô cũng bị anh đè lại, cô nhìn thẳng vào đôi mắt của anh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Cô chỉ muốn cho Hạ Tùng Bách uống một chút sữa để giải rượu thôi. Nhưng không khí hôm nay quá tốt, một buổi tối đẹp, ánh đèn dịu nhẹ, người đàn ông trước mặt thì đẹp trai và mạnh mẽ khiến trái tim cô đập loạn nhịp, trong lòng một mảng tê dại. Dáng người tốt như vậy, rất khó để hình dung trên người ông chồng già của cô.
Hạ Tùng Bách ôm chặt eo của cô, nơi đó mềm mại, tinh tế, anh véo một cái.
Véo xong, Hạ Tùng Bách lại cọ vào người cô.
Triệu Lan Hương nghĩ, nếu lương tri của anh thức tỉnh mà dừng lại, cô cũng sẽ “thức tỉnh lương tri” của mình một chút.
Có điều tối hôm nay, lý trí của Hạ Tùng Bách giống như không có ở nhà, anh chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người cô.
Hạ Tùng Bách dồn dập thở dốc, giống như là một giấc mộng, đôi mắt nhìn về phía Triệu Lan Hương mang theo thành kính.
Anh nói: “Đừng nhúc nhích, để anh nhìn xem.”
Có quỷ mới tin anh.
Hạ Tùng Bách không có cách nào nhìn thẳng vào Triệu Lan Hương, qua ánh mắt thuần khiết, trong sáng của cô, dường như những ý nghĩ của anh đều bị nhìn thấu.
Nhưng anh nhịn không được, ngón tay giống như vâng theo sự điều khiển của trái tim. Ngay lúc Hạ Tùng Bách nhìn thấy được thân thể trắng nõn, chạm vào làn da mềm mại mang theo mùi thơm của Triệu Lan Hương, khắp người anh giống như có một luồng điện chạy qua, khiến cả người tê dại.
Cả người Hạ Tùng Bách liền thanh tỉnh lại, cảm giác say rượu cũng tiêu tán đi rất nhiều.
Hạ Tùng Bách nhìn chằm chằm vào vẻ đẹp thuộc về cô, anh hít sâu một hơi, ôm lấy cô, không ngừng run rẩy.
“Em thật đẹp.” anh nói bằng giọng khàn khàn.
Nửa đêm mùa đông, gió bắc gào thét ngoài cửa sổ, những hạt mưa đông lạnh lẽo nhanh chóng thấm xuống lòng đất.
Trong phòng lại là cảnh xuân ấm áp, xung quanh là hương thơm ngọt ngào thuộc của người phụ nữ anh yêu.
.........
Trời sáng, lúc Triệu Lan Hương tỉnh dậy thì phát hiện Hạ Tùng Bách đã rời giường từ sớm.
Anh khổ đại cừu thâm mà cay mày.
Triệu Lan Hương nhắm mắt lại, ôm chiếc chăn tràn ngập mùi hương của Hạ Tùng Bách, lại ngủ tiếp. Ngày mùa đông, ai cũng thích ngủ nướng, ngay cả bà nội Lý và Hạ Tùng Diệp cũng không ngoại lệ.
Hạ Tùng Bách gọi cô rời giường, anh cẩn thận ôm lấy cô, giống như có tật giật mình, thừa dịp người khác không có chú ý mà trộm đưa cô trở về phòng của mình.
Anh nói: “Thật xin lỗi, anh không nên làm như vậy.”
Tuy rằng anh không có làm đến bước cuối cùng nhưng anh cũng đã vấy bẩn tấm thân thuần khiết của cô. Hạ Tùng Bách nhớ tới lời thề son sắt mà anh đã hứa với Triệu Lan Hương trước đây, lúc này chỉ cảm thấy nó giống như một cái tát nóng rát.
Đau, mặt quá đau.
Anh cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô.
Hạ Tùng Bách nói: “Chờ đầu xuân, anh sẽ tới cửa cầu hôn, anh...”
Triệu Lan Hương mỉm cười đáp: “Được.”
Hạ Tùng Bách lại nói: “Nếu em đã tỉnh thì dậy ăn cơm sáng đi.”
Sau khi Triệu Lan Hương rửa mặt xong, Hạ Tùng Bách mới đem bát mì Dương Xuân tới cho cô. Anh nhìn đôi môi hồng hào của cô từng chút từng chút một nhấm nháp sợi mì, cử chỉ văn nhã, cuối cùng ăn hết một bát mì. Hạ Tùng Bách chỉ cảm thấy trong lòng hạnh phúc tràn đầy.
Anh nói: “Anh phải thừa dịp trước khi vào đại học đem sách đi trả, thuận tiện sẽ mua vé xe lửa cho em.”
Triệu Lan Hương suy nghĩ một lúc thấy mình cũng không có việc gì làm, liền nói: “Em cũng đi cùng anh, thuận tiện mua một ít đặc sản ở đây cho ba mẹ.”
Hạ Tùng Bách gật đầu đồng ý, anh cẩn thận bỏ mấy quyển sách rất dày vào trong balo, để cho Triệu Lan Hương cưỡi xe đi trước.
.........
Triệu Lan Hương đi tới đại học X, cô nói: “Tài liệu chăn nuôi mà em đưa cho anh cũng lấy từ đây.”
Hạ Tùng Bách phóng xe đạp, lấy lá thư ra nói: “Cố Hoài Cẩn giới thiệu chỗ này cho anh, bạn của ông ấy là phó hiệu trưởng của đại học X. Nơi này có một thư viện tìm sách rất thuận tiện, có điều những người ở đây quá khó tính.”
“Em ở chỗ này chờ anh, anh đi một lát sẽ về liền.”
Triệu Lan Hương nghĩ chỉ trả sách cũng không mất quá nhiều thời gian, nên đồng ý: “Anh đi nhanh về nhanh.”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Hạ Tùng Bách đem sách đến trả cho phó hiệu trưởng, phó hiệu trưởng là một người đàn ông cổ hủ và không được tốt bụng cho lắm.
Ông ta cứng rắn hỏi: “Cậu thi đại học đã có kết quả rồi.”
“Có đăng ký vào đại học X không?”
Hạ Tùng Bách thành thật trả lời: “Không có.”
Phó hiệu trưởng rất là bất mãn với câu trả lời của anh nhưng cũng không nói thêm gì.
Hạ Tùng Bách đi xuyên qua khuôn viên trống trải ở vườn trường. Ngày thường ở đây có rất nhiều sinh viên công-nông-binh đi lại, làm người ta cực kỳ hâm mộ.
Nhưng bây giờ, anh cũng là một trong số họ và bây giờ cuối cùng anh cũng không cảm thấy mình là người ngoài cuộc nữa.
Xe của anh dừng ở phía trước một con đường, Hạ Tùng Bách nghĩ có nên đi đường tắt không, như vậy có thể tiết kiệm được một nửa thời gian.
Con đường tắt này cỏ mọc um tùm, cành cây khô rơi đầy dưới đất, khi bàn chân dẫm lên sẽ phát ra tiếng sàn sạt.
Hạ Tùng Bách ngoài ý muốn gặp được Ngô Dung ở đây.
Anh ta đang đỡ một nữ sinh, đêm qua trời đổ cơn mưa, đường tắt lầy lội, trên mặt đất đều ướt. Trong nháy mắt khi anh ta thấy Hạ Tùng Bách cả người đều kinh ngạc, ngay sau đó lòng bàn chân trượt ngã, suýt chút nữa cả người đổ ập xuống mặt đất.
Hạ Tùng Bách nhanh chân chạy tới, đỡ hai người dậy.
Anh bắt lấy cánh tay thon gầy của Ngô Dung, đôi tay to khỏe của anh bóp chặt vào bả vai của Ngô Dung, lúc này Ngô Dung mới có thể không bị ngã chổng vó.
Hạ Tùng Bách sửng sốt một lúc, anh thu hồi đôi tay của mình lại.
Ngô Dung nhặt chiếc kính bị rơi trên mặt đất, còn may lúc này trên mặt đất có rất nhiều lá cây, không bị rơi hỏng.
Hạ Tùng Bách hỏi nữ sinh kia: “Không có việc gì chứ, chuyện gì xảy ra vậy?”
Ngô Dung nói: “Cô ấy đột nhiên bị choáng váng đầu, tôi đỡ cô ấy lại___”
Anh ta còn chưa nói xong, Hạ Tùng Bách đã vung một quyền đấm về phía anh ta.
“A_đánh người_” nữ sinh kia còn đang ngơ ngác, choáng váng kia đột nhiên hét lên, chạy nhanh tới kéo Hạ Tùng Bách ra.
“Anh sao lại đánh người?”
Hạ Tùng Bách buông tay ra: “Anh tốt nhất là thu liễm lại, đừng để cho tôi tóm được đuôi của anh.”
Ngô Dung chật vật từ dưới đất bò lên, anh ta dùng tay che cái kính bị đánh vỡ: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
..........
Triệu Lan Hương đợi rất lâu mà vẫn không thấy người ra, cô để xe ở ngoài cửa, còn mình thì đi vào trường học. Đầu năm nay, xe đạp đều được đăng ký ở đồn công an, nên người khác cũng không dám trộm.
Cô mới đi được hai bước, liền thấy Hạ Tùng Bách từ phía đối diện đi tới.
Trong tay anh còn cầm bắp ngô nóng hầm hập, đưa cả hai cho Triệu Lan Hương.
“Đói bụng không, ăn đi.”
Có cảm giác vì tối qua trải qua một hồi thân mật, nên hành động của anh cũng hòa nhã hơn, ân cần lấy lòng cô. Trước kia đều là mỗi người một bắp, hiện giờ thì đưa cả hai bắp cho cô.
Triệu Lan Hương đưa lại một bắp cho Hạ Tùng Bách, anh hạnh phúc ăn sạch sẽ.
“Đi thôi, chúng ta trở về.”
Triệu Lan Hương ngồi phía sau xe đạp, ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, tấm lưng rộng lớn và ấm áp của anh mang đến cho người ta cảm giác an toàn. Cô hỏi: “Anh vừa nãy sao đi lâu như vậy?”
Hạ Tùng Bách một lúc sau mới trả lời: “Đi mua hai bắp ngô.”
Triệu Lan Hương cũng không hỏi tiếp, bọn họ ở cửa hàng bách hóa trong thành phố mua hai mảnh vải, tổng cộng chín thước tám, lại mua thêm một cái phích nước nóng.
Triệu Lan Hương nói: “Cái ở nhà không giữ được nước ấm nữa, đổi cái khác, mùa đông đến cũng không cần phải thường xuyên đun nước nóng, bà nội dùng cũng tiện hơn.”
Hạ Tùng Bách mua hai cái và mua thêm hai cân kẹo trái cây.
Đường mạch nha, kẹo hạnh nhân, hạt mè, đường những thứ này rất rẻ có thể dùng để làm kẹo. Kẹo trái cây là sản phẩm công nghiệp, giá cả đắt lại còn phải có phiếu công nghiệp. Loại kẹo này hương vị không ngon bằng kẹo mà Triệu Lan Hương tự làm. Nhưng những thứ này đối với mọi người đều rất mới lạ, có kẹo trái cây ăn tết cũng vô cùng có mặt mũi.
Như kẹo sô cô la và cà phê, hai loại này không cần nói cũng biết giá cả rất đắt, hơn nữa cũng không có người bán.
Triệu Lan Hương ngậm một viên quýt đường trong miệng, thừa dịp lúc nghỉ tạm trên núi, cô đánh lén mà hôn anh một cái.
“Anh nếm thử xem có ngọt không?”
“Ngọt.” Khuôn mặt ít khi thể hiện cảm xúc của Hạ Tùng Bách lúc này cũng không nhịn được mà trở nên nhu hòa, ấm ấp.
Buổi chiều, Hạ Tùng Bách mang xe đạp tới trả lại cho người bạn ở trên thành phố, anh mang theo Triệu Lan Hương lên ô tô. Sau khi về tới huyện thì đến nhà Lý Trung ăn một bữa cơm, sau đó lấy xe Phượng Hoàng đi về.
Một ngày lăn lộn trên xe, tới gần hoàng hôn bọn họ cũng về được đến nhà.
Triệu Lan Hương mệt mỏi rửa mặt sau đó trở về phòng ngủ. Hạ Tùng Bách cất xe đạp, lập tức đi về phía chuồng bò.
Hồ Tiên Tri đang dựa vào lò sưởi ngủ ngon lành. Cố Hoài Cẩn thì đang thêm củi vào lò, thỉnh thoảng lại đảo củ khoái đang nước ở bên trong, nhìn xem đã chín chưa.
Tóc của ông cũng đã bạc, so với năm trước khi vừa mới tới thôn Hà Tử thì bạc đi không ít. Bếp than cháy lên, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt Cố Hoài Cẩn, mơ hồ có thể nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt, còn có khuôn mặt nhăn nheo khi cười, nhìn mà thấy già nua.
Hạ Tùng Bách đi qua, nhỏ giọng nói với Cố Hoài Cẩn: “Tôi có chuyện muốn nói, ông đi với tôi.”
Cố Hoài Cẩn trừng mắt nhìn tên tiểu tử thối này, căm giận nói: “Tôi còn đang nướng khoai lang, có gì mà thần thần bí bí,không thể nói luôn ở đây à?”
Khoai lang đỏ tuyệt đối là đồ ăn mà người dân ở nông thôn ghét nhất. Nhưng trong một năm nay, Triệu Lan Hương nhận sự ủy thác của Cố Thạc Minh mà tỉ mỉ chăm sóc bữa ăn cho Cố Hoài Cẩn, tuy không thể thường xuyên ăn thịt, nhưng Triệu Lan Hương ăn cái gì đều sẽ làm cho Cố Hoài Cẩn một phần tương tự. Lâu lâu còn thêm sữa mạch nha để ông có thể bổ sung dinh dưỡng. Cho nên hiện tai, Cố Hoài Cẩn đối với hương vị của khoai lang đỏ cũng không chán ghét nữa, ngược lại vào mùa đông ông còn thường xuyên nướng mấy củ.
Hạ Tùng Bách hạ giọng nói một câu.
Cố Hoài Cẩn lập tức bỏ củ khoai mà ông ta âu yếm, theo Hạ Tùng Bách đi ra ngoài.
Trên một con dốc nhỏ kín đáo, Hạ Tùng Bách trò chuyện rất lâu với Cố Hoài Cẩn, miệng anh lúc đóng lúc mở như đang hạ một dao nhỏ vào Cố Hoài Cẩn, càng nghe sắc mặt Cố Hoài Cẩn càng đột biến.
Hạ Tùng Bách nhàn nhạt nói: “Như thế nào, ông không tin tôi sao?”
Cố Hoài Cẩn lắc đầu, trong nháy mắt ông ta liên tưởng tới sự kiện thiếu chút nữa bị thiêu sống ở trên núi. Cố Hoài Cẩn xưa nay là người có ơn tất báo, người kia tốt xấu gì cũng cứu ông ta một mạng, nhưng đáy lòng ông ta có mâu thuẫn cũng không dám nghĩ sâu hơn. Hồ Tiên Tri nhiều lần nhắc tới việc của Ngô Dung, Cố Hoài Cẩn có năng lực hỗ trợ nhưng chỉ qua loa đại khái cho xong.
Có nợ hay có ơn gì chỉ là bao biện, Hạ Tùng Bách không phải là sinh viên đại học X nhưng vẫn có thể tự nhiên ra vào thư viện trường hay sao?
“Nếu những gì cậu nói là sự thật, thì người này quả thật rất đáng giận.” Cố Hoài Cẩn trầm mặc rất lâu, sau đó nói.
“Sách thánh hiền học được đều vào bụng chó.”
Hạ Tùng Bách thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi, ông nhanh chóng viết bức thư báo cho bạn của ông một tiếng, loại người này tuyệt đối không thể lưu lại ở trường học.”
Cố Hoài Cẩn sắc mặt nghiêm túc gật đầu, một bụng tức giận viết thư cho bạn thân.
Bên lò sưởi ấm ấp, người lẽ ra đang ngủ say đã sớm không còn ở đó.