Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó Hạ Tùng Bách lại đưa ra đề xuất: “Nếu chú yêu cầu thêm một số phân tích dữ liệu bằng văn bản vào cuộc họp buổi sáng hàng ngày, hiệu quả sẽ cao hơn. Mỗi ngày nếu chỉ nói suông mà không chỉ ra vấn đề cụ thể thì dễ làm nhân viên sinh ra chểnh mảng.”

Triệu Vĩnh Khánh cũng không có đáp lời, nhưng trong lòng lại không khỏi nhìn người thanh niên này với ánh mắt khác.

Ở thành phố G, nhà xưởng to nhỏ nhiều như lông trâu, cho nên ông cũng không để xưởng vật liệu xây dựng ở thành phố B trong miệng Hạ Tùng Bách vào mắt, có lẽ ở chỗ ông không thấy thì cái nhà xưởng hoành tráng kia thực chất chính là một nhà kho cũ với vài công nhân cũng có?

Hiện tại ông đã thay đổi chủ ý.

Hạ Tùng Bách dành cả ngày trong nhà xưởng với Triệu Vĩnh Khánh, ông mới chủ động hỏi Hạ Tùng Bách ở trong trường học ngành gì, sau khi tốt nghiệp tính làm cái gì.

Hai người bọn họ ăn cơm vịt quay kiểu Quảng Đông ở một tiệm cơm quốc doanh, Hạ Tùng Bách ăn tới mức miệng bóng nhẫy, khen thịt mềm, thơm.

Triệu Vĩnh Khánh đắc ý nhìn Hạ Tùng Bách một cái, “Kỳ thật quán ‘Tùng Lan’ của Nữu Nữu bán vịt quay ăn ngon hơn.”

Trong miệng Hạ Tùng Bách đang nhai cơm dừng lại một chút, “Tùng Lan ạ?”

Sau khi Triệu Vĩnh Khánh biết tên Hạ Tùng Bách thì cảm thấy cực kỳ ghét cái cửa hàng mà ông đã từng nghĩ là tên nó có nội hàm kia.

Ông nhàn nhạt nói: “Con bé giống với mẹ nó, đều là người cố chấp.”

Hạ Tùng Bách cũng không biết như thế nào mà chỉ là đơn giản ăn cơm trưa mà thôi, anh lại đột nhiên rất muốn thấy Hạ Lan Hương, muốn chính miệng nói cho cô biết nhà xưởng của anh tên là “Hương Bách”. Đây là kết tinh tình yêu của bọn họ, anh đã từng không có tiền, nghèo rớt mùng tơi, không có bản lĩnh cưới cô. Anh hy vọng từ cái nhà xưởng này bắt đầu cất bước, trong lòng thở dài một hơi, chờ sau khi trở thành ông chủ lớn sẽ đón cô trở lại.

Hiện tại anh còn chưa có thành “ông chủ lớn” cũng đã nhịn không được mà tới tìm cô.

Hạ Tùng Bách nuốt thịt ngỗng trong miệng, bình tĩnh lau miệng.

“Cháu cũng vậy. Xin chú hãy tin tưởng, cháu cũng yêu cô ấy như vậy!.”

……

Mùa đông năm 1981, Triệu Lan Hương cùng Hạ Tùng Bách thuận lợi đính hôn, chọn luôn ngày đầu năm mới.

Bởi vì không phải là chính thức kết hôn nên chỉ ở nhà bày tiệc rượu để hai bên gia trưởng gặp mặt nói chuyện.

Dù chân của bà Lý đi lại không tiện cũng để cháu rể dẫn theo bà ngồi máy bay tới thành phố G, chị cả cùng em gái cũng tới. Thời điểm bọn họ ở nông thôn nhận được tin vui từ Hạ Tùng Bách, đều cực kỳ vui mừng.

Bà Lý nhắc mãi nói: “Quả nhiên vẫn là con bé họ Triệu đó.”

“Bách ca nhi vẫn luôn nhớ tới cô ấy!”

Chị cả mặc một bộ quần áo chỉnh tề mà cô ấy tự may, áo kiểu Tôn Trung Sơn màu lam cùng quần âu rất nề nếp và trang trọng, cô cười dịu dàng, nắm tay Triệu Lan Hương.

“Gặp lại em thật là tốt.” Cô dừng một chút nói: “Về sau chị muốn gọi em là em dâu, chị biết, em với nhà chúng ta có duyên …… nên là người nhà của chúng ta, không chạy thoát được đâu.”

“Bách ca nhi rốt cuộc cũng hết khổ, chúng ta cũng vui mừng cho hai đứa.”

Triệu Lan Hương mời chị cả uống rượu nho, lại ôm nhóc Thiết Đầu của nhà chị ấy.

Cô cảm khái nói: “Năm đó cậu nhóc này còn ngoan ngoãn ở trong bụng chị, nháy mắt cái bây giờ đã có thể chạy, có thể nói rồi.”

Thiết Đầu vụng về mà kêu một tiếng: “Cô.”

Cậu nhóc lớn lên rắn rỏi giống ba cậu, nhưng đôi mắt vừa sáng lại đẹp thì giống chị cả.

Hạ Tùng Diệp cho Triệu Lan Hương một bao lì xì, Triệu Lan Hương liên tục từ chối, “Chỉ là đính hôn mà thôi, bao lì xì chờ kết hôn rồi cho ạ!”

Hạ Tùng Diệp dỗi nói: “Đây là lễ hỏi bà cho em đó, em không nhìn xem sao?”

“Không coi là nhiều, không có đưa tiền gì đâu, chỉ là cần nỗ lực một chút. Sính lễ chân chính là Bách ca nhi cho em, em đến tìm nó mà lấy nha!”

Triệu Lan Hương nhìn qua phương hướng bà cụ, bà mỉm cười hoà ái với cô, ý bảo cô nhận lấy.

Triệu Lan Hương mở ra xem, là một tờ giấy mỏng, chất giấy giống với loại giấy mà năm đó Hạ Tùng Bách dùng để đi lấy nợ, đều là giấy mỏng, dễ rách.

Phía trên là từng hàng chữ viết bằng bút chì rõ ràng, ngay ngắn.

Cô ở bên trong lơ đãng thấy một câu, “Đi trăm bước về phía Đông Bắc núi Ngưu Giác, ở dưới cây hòe ……”

Triệu Lan Hương tức khắc vừa mừng vừa sợ, đây còn không phải là nơi mà năm đó cô đào được khoá vàng và hộp gỗ lụa vàng của Bách ca sao?

Đây…… đâu phải chỉ là một tờ giấy mỏng đâu, đây là gia tài của Hạ gia!

Bà thế nhưng cho cô?

Triệu Lan Hương cảm thấy tim mình đang đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cầm không nổi tờ giấy này.

Cô vội vàng ké Hạ Tùng Bách đang mắc kẹt ở chỗ trưởng bối ra, đi đến trong một góc nói nhỏ với anh: “Bà đưa tài sản của ông nội và ba anh để lại cho anh cho em!”

“Anh nhìn xem chuyện này có thích hợp hay không, đồ vật quý trọng như vậy, sao có thể đưa cho em được? Không sợ em cầm tài sản của mọi người chạy mất hay sao?”

Hạ Tùng Bách cũng không biết trong nhà có chuyện cất tiền bạc này, nhưng anh chậm rãi cúi đầu nhìn Triệu Lan Hương, anh nhận ra đồ vật mà cô đang cẩn thận cầm, nhẹ nhàng bâng quơ ồ một tiếng, cười nói: “Nếu cho em thì em cứ cầm đi.”

Những viên đá vụn mà ngày xưa anh cho là không có giá trị, cùng với sự tàn lụi của “tứ đại danh bổ”, dần dần trở nên có giá trị. Nhưng chúng không phải là những thứ quý giá gì, cùng lắm là những bộ sưu tập mang chút hàm ý khi anh còn nhỏ. Chuỗi Phật châu bị anh tháo ra, coi như viên bi để chơi, bà nội cũng không nói gì. Từ nhỏ Hạ Tùng Bách không có sự chăm sóc của ba mình nên anh hiển nhiên cũng không có tình cảm đặc biệt gì với chúng.

Anh cười nói: “Em cầm đồ vật tổ truyền của nhà chúng ta còn chạy trốn, Hạ Tùng Bách anh chẳng phải là quá vô dụng rồi?”

Nói anh vỗ khuôn mặt trắng như tuyết của cô, giả bộ hung dữ nói: “Nhân lúc còn sớm dẹp suy nghĩ này đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK