Cố Hoài Cẩn ăn cơm xong, trong lòng vẫn luôn lo lắng, vỗ bụi bặm trên người, tiếp tục vào núi tìm người.
Cố Hoài Cẩn ăn mặc rách nát, nếu không phải người quen thì sẽ không thể nào nhận ra ông chính là Cố Hoài Cẩn uy phong lừng lẫy trước kia. Cố Hoài Cẩn không giống những người nhiệt huyết bình thường, ngay cả thân phận của ông cũng không thể tra được.
Cố Hoài Cẩn đi lên núi tìm kiếm, trên núi có mấy con chó săn đang đánh hơi mùi máu, ở trong núi tìm kiếm ba ngày, hầu như đã lục tung núi Ngưu Giác, ba ngày này cũng không phải là không có kết quả gì.
Những người tìm kiếm đào được ba người, một người sống còn hai người đã chết. Bị thương lại không ăn không uống thì rất khó có thể vượt qua ba ngày. Nhóm người Cố Hoài Cẩn cũng không từ bỏ, tìm kiếm suốt một tuần, qua một tuần thì không còn hy vọng sống sót.
Người sống sót sau vụ phát nổ được tìm thấy là công nhân, khi anh ta được tìm thấy thì đôi mắt cũng gần như đã mù.
Hơi thở anh ta mong mang dường như không cảm nhận được, anh ta mơ hồ nhìn thấy Cố Hoài Cẩn.
“Cảm ơn.”
Lương tâm bất an của Cố Hoài Cẩn cuối cùng cũng có thể khép lại.
Ông cứu sống được thêm một người!
Cuối cùng ông cũng có thể yên tâm một chút.
Nhưng mà cả đêm, Cố Hoài Cẩn vẫn trằn trọc cả đêm không ngủ được, nghĩ đi nghĩ lại những lời nói của Tôn Tường, càng nghĩ càng dày vò.
Cố Hoài Cẩn thu nhận bốn đồ đệ. Lão đại Hồ Tiên Tri tuy ngu dốt nhưng trầm ổn. Lão nhị Vương Dương kiêu ngạo nhưng chăm chỉ. Lão tam kiên định, không sợ khổ. Lão tứ Tôn Tường còn trẻ nhiệt huyết, lại thông minh nhất, có nhiều sáng kiến. Lão tứ phạm phải sai lầm loại cấp thấp này, làm cho lương tâm Cố Hoài Cẩn không ngừng dằn vặt. Đây là đồ đệ thông minh nhất của ông.
Ngẫm lại thật là châm chọc!
Hồ Tiên Tri chật vật nhặt lại được cái mạng của mình, đem toàn bộ hành lý đến ở tại chuồng bò, Cố Hoài Cẩn cũng chưa từng liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Hồ Tiên Tri quỳ một ngày ở chuồng bò, tới giờ ăn thì hậm hực cầm bát mẻ đi theo thầy mình đến nhà ăn lấy cơm.
Ngày thường khẩu phần ăn của Cố Hoài Cẩn là hai lạng khoai lang đỏ cơm gạo lứt, hôm nay ngoài ý muốn được nhiều hơn một chút. Người phụ trách nấu nướng cầm cái muỗng dài lạnh lùng nói: “Người tiếp theo.”
Đến phiên Hồ Tiên Tri, hai phần cơm đều là nước canh và khoai lang đỏ.
Hồ Tiên Tri vừa mới ăn xong, đã bị người ta đè xuống đánh cho một trận.
Đánh Hồ Tiên Tri không chỉ có thôn dân có người bị chết trong vụ sạt nở, mà còn có em trai của Lý Đại Lực là Lý Đại Ngưu.
Lý Đại Ngưu lau nước mắt, đạp lên chân Hồ Tiên Tri: “Phần tử trí thức hại chết người!”
“Anh trai tôi là người tốt, nếu không có mấy người, anh ấy đã sớm kết hôn sinh con, bình an sống qua ngày rồi!”
Lý Đại Ngưu lại ra sức đánh Hồ Tiên Tri một đấm, căm giận rời đi.
Có đôi khi chết cũng là một sự giải thoát, không chết không sống cứ nằm im ở một chỗ càng làm người nhà thêm dày vò.
Lý Đại Lực chính là loại người này, lúc đưa đến bệnh viện, đầu chảy đầy máu, trên người cũng có nhiều chỗ gãy xương, phổi cũng bị mảnh đá đâm thủng. Có thể chống đỡ sống được cũng là do anh ta kiên cường.
Nhưng sau ba ngày phẫu thuật, Lý Đại Lực có tỉnh lại, sau đó lại ngất đi.
Nhà họ lý vừa mới trả hết nợ nần, bởi vì để Lý Đại Lực chữa bệnh lại tiếp tục mắc nợ. Nhưng sau một thời gian chữa trị, bác sĩ bảo người nhà mang người về, chăm sóc cho tốt, cũng chuẩn bị lo hậu sự.
Lý Đại Lực chính là chậm rãi chờ chết, treo một hơi thở chậm rãi mà chết.
Kỳ thật, Lý Đại Lực cũng rất muốn chết, mỗi ngày đều không chịu ăn, an ủi ba mẹ không cần thương tâm, bảo em trai ráng làm việc cho tốt, không cần lãng phí tiền. Ầm ĩ đến cả nhà cũng không dễ chịu, anh trai thiện lương như vậy, sao lại để cho anh chết?
Lý Đại Ngưu đánh Hồ Tiên Tri xong thì trở về nhà, thì thấy mẹ của Lý Đại Lực là Lý Thúy Hoa bị xúc phạm trở về.
Lý Thúy Hoa cầm vũ khí, nắm tay con trai Đại Mã, Đại Cẩu một đường đi tới nhà bí thư chi bộ. Vừa ra đến cửa thì gặp được Đại Ngưu trở về, bà gọi Đại Ngưu một tiếng.
“Đi, cùng ta đi nhà bí thư chi bộ để phân xử cho anh trai con!”
“Anh trai con vì cứu cháu gái nhà ông ta một mạng, hiện tại không biết sống chết thế nào, bên kia còn muốn từ hôn, hiện tại sao có thể nuốt được cục tức này. Bà già này không đồng ý, kể cả anh con có chết, mẹ cũng phải đến cửa bắt đứa con dâu này minh hôn!”
Đại Ngưu nghe thấy vậy, nhanh tay cầm lấy cái chày cán bột cùng em ba, em tư đến nhà bí thư chi bộ.
“Ông là lão già khốn khiếp, không biết xấu hổ, có dám nói những gì ông viết cho mọi người cùng nghe một chút không?”
Lý Thúy Hoa tiện tay nhặt lên một nắm bùn, ném tới trên người Lý Đức Hoành, càng ném càng tức, giống như thay mặt con trai đòi lại những gì đã phải chịu.
Lý Đức Hoành tức giận đến dậm chân, nhưng làm việc đuối lý nên cũng không thể làm gì được.
Ông ta không muốn bị mất mặt trước mặt các xã viên, đành hậm hực nói: “Đại Lực nhà các người chữa bệnh hết bao nhiêu tiền?”
“Tôi sẽ hỗ trợ một chút, hiện tại việc quan trọng nhất là chữa bệnh cho cậu ta, các người không chữa khỏi bệnh cho cậu ta, lại mang cậu ta về nhà, không phải chứng minh muốn Tú Anh nhà tôi làm quả phụ sao?”
Lý Đức Hoành vừa nói xong, những xã viên bên kia dùng ánh mắt khinh thường nhìn qua.
Lý Đức Hoành ho khan kịch liệt, tiếp tục nói: “Ngày sinh của con gái tôi bị mẹ nó thay đổi, hôm nay mới biết được, tôi xin lỗi nhà các người.”
“Nó thuộc mệnh Mộc, chồng mạng kim vợ mạng mộc không hợp nhau, cả ngày sẽ đánh khóc liên tục....Đại Lực hiện tại đang ở quỷ môn quan nếu làm vậy sẽ càng trở ngại, tôi không dám để Tú Anh khắc cậu ta đâu!”
Nam kim nữ thủy chí cao cường, phu thê tương hợp thọ mệnh trường. (nam mệnh kim, nữ mệnh thủy sẽ làm chuyện lớn, hạnh phúc dài lâu).
Chồng mệnh kim, vợ mệnh mộc cũng không nhiều lắm.
Lúc này Vương Lại Tử cũng chạy ra “xướng tuồng”: “chồng mệnh kim, vợ mệnh mộc không nhiều lắm, cả ngày sẽ chỉ cãi lộn, đánh nhau, vốn hai người đều là mệnh kỵ, nếu kết hôn thì nửa đời sẽ phải thủ tiết!”
Lý Thúy Hoa nghe vậy, cả người như nghe thấy tiếng sấm trên đỉnh đầu, tâm trí như nứt ra.
Bà càng hận không thể đánh chết Lý Đức Hoành, bị đả kích đến hai mắt đỏ ngầu, cầm cái cuốc lên bổ xuống chân Lý Đức Hoành.
“Đại Lực nhà tôi là bị Tú Anh nhà ông hại chết!”
“Không có mối hôn nhân này, nó cũng sẽ không chết!”
.........
Mãi đến tận chạng vạng, cuộc cãi vã ồn ào của hai nhà họ Lý mới được giải quyết, kết quả là: Tú Anh và Đại Lực hủy bỏ hôn ước, nhà Lý Tú Anh phải trả nhà Lý Đại Lực ba trăm đồng lễ hỏi, bồi thường ba trăm đồng tiền Lý Đại Lực cứu mạng Lý A Hoa.
Việc Lý Thúy Hoa đánh Lý Đức Hoành thì phải xin lỗi.
Nhưng sau khi Lý Thúy Hoa cầm được tiền, thì liền gọi ba đứa con lưu loát mà rời khỏi nhà Lý Đức Hoành.
Tuy rằng không đúng nhưng cũng không có ai cảm thấy bà quá đáng.
Ngày đó nhóm người cũng nghe được Lý Đức Hoành thề son sắt nói “xảy ra chuyện gì ông ta sẽ phụ trách”, trong khi đó lẽ ra người vào cứu cháu gái ông ta phải là ông ta, người bị đá đè đến không biết sống chết cũng là ông ta mới đúng. Quay đầu lại, người thay ông ta đi cứu cháu gái hiện đang không rõ sống chết, còn ông ta thì quay đầu đòi hủy hôn.
Lùi cưới xin cũng tốt, không lùi cưới xin thì nhà của đại đội trưởng cũng sẽ cảm kích và đối xử tốt cả đời đối với người con dâu này.
Nhưng Lý Đức Hoành lại muốn hủy hôn, muốn phủi sạch quan hệ với Lý Đại Lực, vậy thì con gái yêu của Lý Đức Hoành sẽ có ai thèm cưới đây. Thanh danh không tốt, làm sao có thể tìm được người tốt?
Lý Thúy Hoa chạy đến bãi đất trống gào khóc một hồi mới lau sạch nước mắt, trở về chăm sóc con trai. Lý Đại Lực bệnh tật nằm trên giường, khuôn mặt vốn ngăm đen hồng nhuận, bây giờ lại bịt kín bưng, tản ra một mùi hôi thối. Lý Đại Lực hơi thở yếu ớt hỏi:
“Mẹ khóc à?”
“Sao lại khóc?”
Lý Thúy Hoa đỏ mắt: “Con trai, con là thịt trong tim của mẹ, mẹ vô dụng, mẹ đã ném vợ của của đi mất rồi.”
Lý Đại Lực nhìn mẹ khóc đến ngất đi, muốn an ủi bà, không ngờ lại khó thở, mắt trừng lớn thiếu chút nữa thì tắt thở.
Lý Thúy Hoa nhìn con trai bộ dáng “Chết không nhắm mắt”, đau lòng hạ quyết tâm, cho dù phải khuynh gia bại sản cũng phải cưới được người vợ “mệnh thủy”.
Lý Thúy Hoa hỏi thăm khắp nơi, không hỏi còn tốt, sau một hồi nghe nói phải gả cho một người sắp chết, cho dù ngày xưa có là đại đội trưởng đánh kính, thì lễ ăn hỏi phải có tám trăm đồng, một nghìn đồng mới lấy. Cả nhà Lý Đại Lực làm sao có thể đào ra số tiền nhiều như vậy, việc này khiến Lý Thúy Hoa phát sầu.
Rốt cuộc có người trộm nói với Lý Thúy Hoa: “Nếu bà không ngại xuất thân không tốt, lại còn bị tật, kỳ thật cũng có khuê nữ thuộc mệnh thủy!”
Tin tức này đối vời Lý Thúy Hoa mà nói không khác gì mây đen thấy mặt trời, bà vui mừng quá đỗi nói: “Xuất thân không tốt thế nào!”
“Cái này vừa đúng lúc, nhà bọn họ khẳng định sẽ không cần nhiều lễ hỏi!”
Lý Thúy Hoa rột cuộc cũng nhớ tới người được nhắc tới là Hạ Tùng Diệp, là người yên tĩnh nhất đại đội, sẽ không nói cũng không oán trách, chỉ chăm chỉ làm việc. Hạ Tùng Diệp so với Lý Đại Lực lớn hơn mấy tháng, năm đó lúc chị sinh ra, nhà địa chủ mời mười bàn tiệc rượu, đốt mấy dây pháo. Lúc đó, Lý Thúy Hoa còn vuốt bụng cảm thán nói, so với những đứa trẻ nhà khác thì chị là đứa trẻ quý giá.
Lý Thúy Hoa nhảy dựng lên, thu thập mọi thứ, tự mình chạy đến nhà họ Hạ“cầu hôn”.
Bà nội Lý đang ngồi trên ghế ngắm hoàng hôn, đôi mắt vẩn đục nhìn vào núi Ngưu Giác hoang tàn, đau lòng số bảo bối chôn dấu ở đấy.
May mà còn bảo Hạ Tùng Bách đào chiếc khóa vàng ra, bằng không bà sẽ càng đau lòng hơn.
Lý Thúy Hoa rất nhanh đã chạy đến nhà họ Hạ, ở trước mặt bà nội Lý gào khóc, chỉ kém chưa quỳ xuống.
Bà nội Lý bình tĩnh xâu chuỗi lại những lời nói năng lộn xộn của Lý Thúy Hoa, sau đó bà bảo Hạ Tùng Bách đỡ bà đi nhìn qua tình hình của Lý Đại Lực một cái, là một thanh niên rắn chắc. Bàn tay khô khốc của bà ấn ấn vào người Lý Đại Lực, nhìn tròng mắt của anh ta, bộ dáng kiểm tra rất giống một bác sĩ.
Hạ Tùng Bách lại cõng bà trở về nhà họ Hạ, bà nhàn nhạt nói: “Có thể kết hôn, tuy nhiên tôi có điều kiện.”
“Muốn cưới Diệp tỷ nhi thì Lý Đại Lực phải tới ở tại Hạ gia. Cũng không gọi là ở rể, chỉ là bà lão tôi luyến tiếc Diệp nhi. Nếu cậu ta còn sống thì sẽ ở nhà tôi, nếu chết sẽ nhập mộ nhà mấy người, Diệp nhi cũng sẽ không đến ở Lý gia.”
“Chúng tôi không cần một phần lễ hỏi, nếu thấy điều kiện này không có vấn đề gì thì việc này cứ quyết định thế đi.”
Lý Thúy Hoa nghe vậy, trước mặt tối sầm.
Bà ta khóc nức nở nói: “Đại Lực nhà tôi còn sống không được bao lâu nữa, tôi muốn tự đưa nó đi.”
Bà nội Lý lạnh nhạt và kiên định nói: “Không được thì thôi.”
“Đưa tới nhà họ Hạ, cậu ta còn có đường sống, nhà tôi dù đập nồi bán sắt cũng sẽ chữa bệnh cho cậu ta. Còn giữ lại ở nhà mấy người, nếu chết thì chôn trong phần mộ tổ tiên của nhà người.”
Lý Thúy Hoa năn nỉ nói: “Để Diệp tỷ nhi đi nhà tôi hầu hạ Đại Lực mấy ngày, để trong lòng nó cũng có thể sung sướng mấy ngày. Lúc nó chết trên giường, không động đậy, Diệp tỷ nhi đưa nó một đoạn đường, sau đó nhà tôi sẽ trả lại trong sạch để cô ấy có thể lấy chồng.”
Bà nội Lý tức giận đập quải trượng xuống đất: “Mang danh khắc chồng chết, lại xuất thân không tốt, Diệp nhi còn có thể gả cho ai được?”
“Muốn nghe thì nghe, không nghe thì cút.”
Lý Thúy Hoa khó khăn đưa ra quyết định, tròng mắt bà ta xoay chuyển, vừa thương tâm vừa nghĩ đến những lời bà nội Lý nói “đập nồi bán sắt” để chữa bệnh cho Lý Đại Lực.
Lý Thúy Hoa giống như sắp chết ôm được cọng rơm cứu mạng, đôi mắt sáng ngời, nói không chừng nhà địa chủ này vẫn còn dấu vàng.
Bọn họ có thể cứu được Lý Đại Lực.
Lý Thúy Hoa lau khô nước mắt, khịt khịt đồng ý.
Bà nội Lý vẫn không thấy hài lòng, bà gõ quải trượng nói: “Đến lúc đó mời mấy công chứng viên tới, để bọn họ làm chứng từ nay về sau Lý Đại Lực sẽ ở tại nhà tôi.”
“Ở cùng Diệp nhi.”
Lý Thúy Hoa vì tính mạng của con trai mà “khuất phục” đồng ý, lúc chạng vạng liền mời mấy vị đức cao vọng trọng trong thôn, để bọn họ chứng kiến hiệp ước này.
Nếu Đại Lực còn sống, cậu ta sẽ kiếm về được cái mạng, lại cưới được một người vợ, còn không phải ở rể! Về sau nếu sinh con thì cũng là họ Lý chứ không phải họ Hạ. Nếu Đại Lực chết, vẫn để cho cậu ta nhập mồ mả Lý gia, Hạ Tùng Diệp cũng sẽ để tang cậu hai năm. Lý Thúy Hoa cảm thấy hiệp ước này không tồi, nên rất sảng khoái đồng ý.
Triệu Lan Hương ở một bên xem bà nội Lý sấm rền gió cuốn tìm cho Hạ đại tỷ một mối hôn nhân. Cô cảm thấy bà cụ này khẳng định là không hề yêu thương cháu gái.
Đại đội trưởng không chừng làm gì còn mạng mà sống!
Sau khi ký hiệp ước, bà nội Lý gọi Hạ Tùng Bách vào phòng, bà lấy ra hạt đậu vàng mà Hạ Tùng Bách không nỡ bán đi, để anh mang đi bán, đồng thời cũng nói cho anh một nơi chôn vàng.
Hạ Tùng Bách vừa mừng vừa sợ, thì ra nhà bọn họ còn rất “có tiền”?
Liên tiếp đào vàng, mà vẫn chưa hết.
Bà nội Lý trừng mắt liếc nhìn cháu trai một cái, nhàn nhạt nói: “Những thứ đó đều là ông nội con dùng tính mạng lưu lại cho bà, không đến vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không được động đến.”
“Về sau lúc nguy hiểm có thể dựa vào nó, ngày thường vẫn phải cắn răng mà chịu đựng. Tiền rất ít, cháu không cần nhớ thương nó.”
Hạ Tùng Bách lập tức nói: “Con không nhớ thương nó, bản thân con có thể kiếm được!”
“Đem số tiền mà mấy ngày nay con đưa bà để chữa bệnh cho anh rể đi, người là sống, tiền là chết. Con cũng không muốn chị phải sống thủ tiết cả đời.”
Hạ Tùng Bách đổi cách gọi Lý Đại Lực là anh rể, hôm nay ký kết hiệp ước, so với mời rượu còn hữu dụng hơn. Lý Đại Lực sống hay chết cũng không thoát được quan hệ là anh rể Hạ Tùng Bách.
Nghe Hạ Tùng Bách nói vậy, bà nội Lý che miệng cười.
Bà nói: “yên tâm, anh rể con không chết được.”
“Bọn họ không có tiền, không đi được bệnh viện, trên huyện có thể điều trị được bệnh này. Bất quá lại bị trì hoãn chữa trị, thì người cũng không sống nổi.”