Thành phố N, thôn Hà Tử.
Hạ Tùng Bách vác cuốc lên núi làm việc, ruộng nước trên Hạc Sơn đã được khai phá tốt, phân chuồng cũng đã được ngâm ủ cho đất. Thừa dịp tháng mười sẽ gieo trồng vụ đông, tháng tư sang năm thì sẽ được thu hoạch, sau đó có thể cấy liền một mạch.
Sau khi làm xong, Hạ Tùng Bách thở hổn hển, ngồi xổm xuống ăn bánh bột ngô và rau dại.
Đột nhiên có một người đàn ông đi đến trước mặt Hạ Tùng Bách, cùng anh chào hỏi: “Thầy Cố trong khoảng thời gian này ở lại nhà anh, may mà có mọi người giúp đỡ.”
Hạ Tùng Bách ngẩng đầu lên nhìn, nói chuyện với anh là một người đàn ông có dáng dấp lịch sự, nước da trắng nón, ngữ khí hiền hòa.
Người đàn ông này mặc vải thô, bàn tay đầy vết bẩn, cũng là bộ dáng vừa mới làm việc nặng xong. Nhưng Hạ Tùng Bách có thể nhận ra ông ta, đây là kỹ sư Ngô công ở Hạc Sơn.
Hạ Tùng Bách tiếp tục nhai bánh bột ngô, vừa cứng vừa khô, theo cổ họng nuốt xuống một trận khô khốc. Hạ Tùng Bách không chút để ý uống một ngụm nước bên hồ, làm ướt cổ họng.
Ngô Dung tiếp tục nói: “Công trình bên huyện Thanh Hoa đang rất gấp, nếu không làm xong trong mùa đông này sẽ không được, tôi muốn để thầy Cố tiếp nhận công trình này....”
Động tác uống nước của Hạ Tùng Bách cũng ngừng lại.
Cổ họng anh khan đặc, ho khan một tiếng: “Tôi là người không có văn hóa, anh có nói gì tôi cũng không hiểu, ai_____”
Hạ Tùng Bách cố ý dùng từ “yêm”, dùng giọng địa phương để nói chuyện với Ngô Dung.
Bình thường khi Hạ Tùng Bách làm việc cũng không có nói chuyện với nhiều người, trong ấn tượng của người khác, anh là một kẻ quái gở. Hiện tại Hạ Tùng Bách lại cố ý biểu hiện sự thô bỉ cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái. Anh không muốn tiếp xúc nhiều với học trò của Cố Hoài Cẩn, làm việc ở lò mổ đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của anh rồi. Hạ Tùng Bách ngồi nghỉ dưới gốc cây ăn cơm, thật sự không muốn có người tới quấy rầy, chỉ muốn nghỉ ngơi.
Ngô Dung vẫn tiếp tục nói chuyện ôn hòa: “Anh giúp tôi khuyên thầy một chút, chuyển lời của tôi tới thầy, khuyên thầy tiếp nhận công trình này.”
“Hẳn là trong lòng Thầy Cố vẫn còn giận tôi, nếu anh nói với thầy, không chừng thầy sẽ chịu nghe.”
Hạ Tùng Bách không mặn không nhạt đồng ý.
Ngô Dung tiếp tục nói: “Tôi nghe nói bà nội anh trước kia từng đi qua nước ngoài?”
Ông ta ngồi xuống bên cạnh Hạ Tùng Bách, giống như những người bạn nói chuyện với nhau.
Sự xấu hổ của Hạ Tùng Bách không cánh mà bay, ánh mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm, vừa trầm mặc lại giống như xẹt qua một tia sáng, giống như là tức giận, vừa quái gở vừa lạnh nhạt.
Ngô Dung nghe nói Hạ Tùng Bách ở thôn Hà Tử là một tên vô công rỗi nghề, côn đồ. Ông ta tạm dừng lại một chút, ngữ khí thành khẩn nói: “Tôi mạo phạm đến anh sao?”
“Kỳ thật tôi cũng không có ác ý.”
“Tôi cũng xuất thân trong gia đình phần tử trí thức, ba tôi cũng đã từng ra nước ngoài, đến nay vẫn còn bị điều đến lâm trường Tây Bắc làm lao động....”
Động tác nhai bánh bột ngô của Hạ Tùng Bách dừng lại: “Yêm không hiểu anh nói cái gì, yêm đã ăn no, yêm phải đi làm việc.”
Hạ Tùng Bách nuốt nốt phần lương khô trong tay, chào tạm biệt Ngô Dung, vác cuốc đến ruộng làm việc.
Chạng vạng, Hạ Tùng Bách vác cuốc trở về nhà, lúc đi ngang qua chuồng bò thì dừng lại, thuận miệng nói với Cố Hoài Cẩn một câu:
“Học trò của ông muốn ông đến xem công trình.”
Cố Hoài Cẩn ai một tiếng, nhấc không nổi kính, mà nằm trên đống cỏ khô.
Hồ Tiên Tri nói: “Đàn em Ngô đối với thầy đã là tận lực, cậu ta rất nỗ lực giúp thầy khôi phục danh dự.”
“Thầy có thể tiếp nhận công trình kia, cũng không cần ở đây chịu khổ. Không chừng còn có thể...lấy công chuộc tội.”
Lúc đầu tâm tình của Cố Hoài Cẩn còn tốt, bị cái câu “lấy công chuộc tội” này làm cho tức giận, từ trên đất nhảy lên.
Cố Hoài Cẩn lạnh lùng ừ một tiếng nói: “Thanh giả tự thanh.” (Thanh giả tự thanh có nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu, vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi bày.)
Hồ Tiên Tri lại nói: “Không phải đến tận bây giờ thầy vẫn còn hoài nghi tâm ý của đàn em đấy chứ? Thầy không nên vì câu nói kia của Tôn Tương mà làm cho đầu óc mê man, cố ý làm bản thân không có cơ hội vực dậy.”
Cố Hoài Cẩn không nói chuyện, nhắm mắt lại dưỡng thần, ông còn bẻ ngón tay đếm xem bao lâu nữa Triệu Lan Hương sẽ trở về.
..........
Triệu Lan Hương ngồi xe lửa một ngày một đêm, kéo hành lý nặng trĩu phong trần mệt mỏi trở về thành phố N.
Ban đầu hành lý chỉ có nửa rương, nhưng lại bị Phùng Liên nhét cho chật cứng, nặng đến mức không thể khiêng lên được.
Hạ Tùng Bách vội vàng làm xong công việc, sung sướng cưỡi xe đạp tới nhà ga đón người yêu. Anh cưỡi xe Phượng Hoàng, ước chừng phải đi mất mười sáu kilomet đường núi, lại xóc nảy trên xe ô tô một lúc. Chuyến xe anh đi là chuyến cuối, lúc đến sân ga đã là tối đêm, trên đường người đi lại thưa thớt.
Hạ Tùng Bách liếc mắt một cái đã nhìn thấy Triệu Lan Hương đang ngồi ngủ gật trên rương hành lý, trái tim anh đau đớn đi tới trước mặt cô.
“Em đã trở về.”
Hạ Tùng Bách cúi đầu nhìn mái tóc đen nhánh, âm thanh nhẹ nhàng nói.
Triệu Lan Hương suýt chút nữa thì cằm đập vào rương gỗ, đột nhiên ngừng lại.
Cô ngẩng cao đầu, nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi. Khuôn mặt Hạ Tùng Bách dính đầy bụi bặm, nhem nhuốc, chỉ có đôi mắt đen nhánh, tinh thần vẫn sáng láng, giống như lúc nào cũng tràn ngập sức sống.
Hạ Tùng Bách vác rương hành lý của Triệu Lan Hương lên, anh nói: “Em đói bụng không?”
Triệu Lan Hương gật đầu, sờ sờ bụng.
Hạ Tùng Bách lấy từ trong túi ra bắp ngô vẫn còn nóng hầm hập, đây là lúc xuống xe anh mua được của một người bán hàng với giá năm xu.
Triệu Lan Hương cầm lấy đồ ăn mà Hạ Tùng Bách đưa cho, vừa gặm bắp vừa cảm thấy hạnh phúc.
Hạ Tùng Bách hai tay khiêng rương hành lý, im lặng đi ở phía sau người yêu. Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm vào thân hình yểu điệu của người yêu, có chút giật mình.
Mãi đến khi đi ra khỏi nhà ga, anh mới hé răng: “Anh không đạp xe đến đây....”
Từ nông thôn mà đạp xe xuyên qua quãng đường núi rất dài đến thành phố, là không có khả năng, có đạp xe đến nửa đêm cũng không đến được. Hơn nữa, Triệu Lan Hương đi đường dài mệt nhọc, cũng chịu không được xóc nảy lâu như vậy.
Nhưng mà hiện tại...chuyến xe cuối đã hết rồi.
Triệu Lan Hương mấp máy môi, nhìn chằm chằm khuôn mặt xấu hổ, quẫn bách của Hạ Tùng Bách, yên lặng lấy từ trong túi ra một bức thư giới thiệu.
“Tạm thời tới khách sạn ngủ một đêm, ngay từ đầu em cũng không nghĩ tới nửa đêm còn trở về.”
Hạ Tùng Bách gật đầu, khiêng hành lý đi theo Triệu Lan Hương trên đường phố phồn hoa, đi vào nhà nghỉ quốc doanh.
Triệu Lan Hương lấy ra thư giới thiệu, thanh toán tiền, lễ tân khách sạn nghi ngờ nhìn một nam một nữ trước mặt. Triệu Lan Hương giải thích: “Anh ấy là anh trai tôi.”
Đầu năm nay, quan hệ nam nữ vẫn được quản lý tương đối nghiêm ngặt, nhưng lý do của người trước mặt lại rất đúng lý hợp tình, rất khó phát hiện ra có điều gì sai trái. Đại khái là những người lớn lên mà đẹp thì cũng có đôi chút giống nhau, người lễ tân đành phải chấp nhận mối quan hệ anh em của hai người này.
Hạ Tùng Bách vẫn im lặng khiêng hành lý cho Triệu Lan Hương vào phòng. Anh cả người đầy mồ hôi, vội tới phòng tắm rửa mặt, cả người ướt dầm dề đi ra ngoài, ngồi ở trên ghế lung tung lau vệt nước trên mặt.
Anh ho khan một tiếng nói: “Anh đi ra bên ngoài tùy tiện ngủ tạm một chỗ, sáng mai quay lại đón em.”
Triệu Lan Hương đi một đôi giày da đen, dẫm lên mặt sàn xi măng phát ra tiếng lộc cộc. Cô từng bước, từng bước đi tới chỗ Hạ Tùng Bách, đôi môi hồng đang mím lại của Triệu Lan Hương hơi nhếch lên với một nụ cười nhẹ.
Đối với cách nói chuyện này của Hạ Tùng Bách, Triệu Lan Hương rất không vừa lòng.
“Đi ra bên ngoài cái gì, tại sao lại phải đi ra bên ngoài. Ngủ trên sàn nhà sao?”
“Nơi này có sẵn giường cho anh ngủ, vì cái gì lại muốn đi ra ngoài đường ngủ?”
Triệu Lan Hương chống hai tay vào hai bên thành ghế, cô ung dung nhìn khuôg mặt thẹn thùng và thân thể rắn chắc to lớn của Hạ Tùng Bách