Chuyện Triệu Lan Hương theo Hạ Tùng Bách về thôn Hà Tử Truân này đã làm cả thôn nhỏ yên tĩnh nổ tung.
Một tin tức nho nhỏ như vậy đã lan truyền nhanh chóng chỉ trong vòng có mấy ngày. Trong vòng ba ngày, hơn phân nửa người trong thôn đều đã biết con trai thứ hai nhà họ Hạ dẫn theo một cô gái về quê ăn Tết. Nghe nói lúc trước bà lão ra khỏi thôn chính là đi thành phố xem mặt cháu dâu, mấy người trong thôn nói cứ như là họ tận mắt nhìn thấy vậy.
Sau khi trở về một ngày, Triệu Lan Hương đi chợ trên mua cá, gặp phải người quen trong thôn, kết quả là đồn đãi lại biến thành bê bối tình cảm của Hạ Tùng Bách.
Anh quả thật là có một đoạn tình cảm với thanh niên trí thức Triệu vừa xinh đẹp lại có tiền trong thành phố, mới qua năm gặp lại thì đã trực tiếp dẫn người ta về nhà!
Chuyện này thật là không thể tin được, quả thật là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, thằng nhóc nghèo vậy mà cũng có ngày đổi đời!
Bọn đều cùng nhau tắm sông mà lớn, trước kia Hạ gia còn không bằng nhà bọn họ đâu, ai ngờ trong nháy mắt một tên không học vấn không nghề nghiệp thi đậu vào đại học, đã vậy còn cưới được Triệu Lan Hương về nhà! Lúc trước một nhóm người lao động trong thôn có cảm giác kinh ngạc vừa khiếp sợ, xem thử nhà họ Hạ sẽ thay đổi như thế nào.
Triệu Lan Hương trên đường về nhà đã bị rất nhiều ánh mắt đánh giá, cô về tới nhà thì hỏi Hạ Tùng Bách như vậy là chuyện gì.
Hạ Tùng Bách bình tĩnh nói với cô: “Mấy năm nay sản nghiệp của anh đều ở thành phố B, sinh hoạt trong nhà tất cả đều như cũ, bà nội vẫn giữ thói quen cần cù tiết kiệm, bây giờ chị cả và anh rể cũng như lúc trước đều dè dặt thận trọng. Bọn họ có lẽ là bị những ngày trong quá khứ làm cho sợ, bây giờ lúc đi qua trang trại nuôi heo đều cực kì cẩn thận, không có mấy người biết được trại nuôi heo kia là của nhà mình. Cho tới hôm nay thì ấn tượng của người trong thôn đối với nhà mình chỉ là nghèo khó mà thôi.”
“Anh vậy mà quá may mắn, cưới được một cô vợ xinh đẹp, có học thức như vậy ……”
Anh cười lộ ra hàm răng trắng tinh, giọng điệu có chút kiêu ngạo.
Triệu Lan Hương bị giọng điệu của anh chọc cười, đồng thời nghe được từ “nhà mình” đầy ấm áp này, cũng không nhịn được mà cười.
Cô nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, chị cả cùng anh rể có thể là lo lắng chính sách quốc gia lại thay đổi, vì vậy khi ở nhà họ trông coi trại nuôi heo Hạ Tùng Bách một cách cẩn thận, Triệu Lan Hương cảm thấy họ thực dễ thương. Bởi vì lo lắng như vậy mà phải khiêm tốn hết mức, thật là cực kỳ chất phác.
Sau khi cải cách mở ra, không phải nhà nào cũng có đủ tiền để ăn thịt heo, nhưng ít nhất toàn bộ thôn đã xóa bỏ được nạn đói. Lúc này nếu có mấy hộ có trong tay một hai vạn gì đó không phải cũng là chuyện bình thường sao?
Cô nói: “Mau để cho bọn họ thay đổi ấn tượng về anh đi, đợi bà chọn được ngày lành thì chúng ta tổ chức tiệc cưới, để cho bọn họ biết em mới là người được lợi.”
“Bách ca nhi nhà chúng ta thật tốt, vừa đẹp trai lại vừa có tiền đồ, so với mấy người làm công ăn lương nhà nước thì đáng tin hơn nhiều.”
Hạ Tùng Bách nhéo mặt vợ mình một cái, hôn lên miệng nhỏ ngọt ngào của cô.
Bà nội rất nhanh đã chọn được ngày lành cho bọn họ. Bà có phương pháp riêng của mình, thời điểm nhàn rỗi không có việc gì thì bà lật Hoàng lịch xem, cuốn Hoàng lịch cũ bị bà lật gần 108 bận, ngày nào tốt để kê giường, ngày nào tốt để gả cưới thì bà đều nhớ rõ. Đám cưới của bọn họ tránh đi tháng giêng, ngày tốt gần nhất cũng là ngày tốt nhất, đó là ngày Rồng Ngóc Đầu [1]. Ngày mùng hai tháng giêng, rồng ngẩng đầu.
[1] Trong dân gian Trung Quốc, mùng 2 tháng 2 nông lịch là ngày Long Đài Đầu, tức là Rồng Ngóc Đầu, ngoài ra đây còn là ngày lễ Canh Xuân, ngày Nông sự, Ngày Thanh Long, vậy nên mùng 2 tháng 2 nông lịch là ngày trùng lặp nhiều nghi lễ cổ truyền dân gian Trung Quốc. Sao Giác Long nổi lên từ chân trời phía Đông vào mùng 2 tháng 2 nông lịch, nên gọi là “Rồng ngóc đầu”. Trong văn hóa Nông canh Trung Quốc, “Rồng Ngóc đầu ” là thời điểm dương khí tăng lên, mưa nhiều lên, muôn vật trở nên dạt dào sức sống, nhà nông bắt đầu bận rộn công việc đồng áng cho vụ xuân.
Tuy nhiên trước khi làm rượu mừng thì quan trọng nhất là phải đón năm mới đã.
Để chuẩn bị cho năm mới này thật náo nhiệt, cũng để đền bù thiếu hụt của mấy năm qua, Triệu Lan Hương đặc biệt dụng tâm chuẩn bị, làm lạp xưởng thịt khô để dành Tết ăn, chậm rãi mua đủ các loại hàng Tết, chỉ bánh kẹo Tết để đãi khách, cô liền mua năm sáu loại, mỗi ngày, ngọt mặn đều có. Chuyện này làm hai đứa nhóc trong nhà cực kì vui vẻ, mỗi ngày Tam Nha đều dẫn theo Thiết Đầu ngồi cạnh Triệu Lan Hương, chờ được cô cho kẹo.
Ngoài ra năm nay Triệu Lan Hương còn mua vài thùng pháo que và rất nhiều pháo hoa, phải thuê người lái xe chở từ trong thành phố về, một chuyến đầy ắp pháo; phải biết rằng ở huyện nhỏ chỗ bọn họ không yêu thích gì pháo hoa cho lắm, loại đồ vật xa xỉ này là thứ tiêu khiển của những người xa hoa giàu có trong thành phố.
Người nhà quê đã nhìn thấy pháo hoa bao giờ đâu.
Vào ngày ăn Tết, Hạ Tùng Bách cùng Triệu Lan Hương ngâm mình trong phòng bếp cả buổi chiều để chuẩn bị cơm tất niên.
Qua hai năm học thì Hạ Tùng Bách đều có thể làm những món đơn giản một cách lưu loát rành mạch, động tác trên tay nhanh nhẹn và đẹp mắt.
Kỹ thuật dùng dao của anh rất tốt, phần thịt cá vẫn như cũ, anh lóc xương cá đi và thái phần thịt cá thành những phần đều nhau, đồng thời những lát thịt cá vẫn còn dính với nhau, chỉ mất chút thời gian để uốn phần cá đó thành hình dáng con công xòe đuôi. Anh đã dùng những khoanh ớt xanh đỏ, cà chua cắt lát, hành lá và tỏi băm nhuyễn để trang trí.
Nhìn đĩa cá trong nồi hấp, thịt cá trắng như ngọc, ớt xanh như phỉ thúy, ớt đỏ tựa mã não, hành lá non mềm, gừng sợi vàng óng, đan xen nhau trông cực kì sinh động.
Triệu Lan Hương làm món gà bát bảo, món món thịt kho song hỷ, bánh tổ hoa quế, thịt viên đầu sư tử. Răng của bà nội không tốt, những món ăn mềm mại ít xương này đều thích hợp cho những người lớn tuổi ăn.