Triệu Lan Hương làm vài cân kẹo hồ lô, tính theo tốc độ ăn của Tiểu Hổ Tử, có thể ăn được trong vòng nửa tháng.
Cô cầm những xâu hồ lô đã khô đường lên, dùng giấy dầu bao kín lại để tránh ẩm, sau đó để vào bình đựng lương thực trong nhà.
“Chị sẽ bảo mẹ bảo quản chúng, nếu mỗi ngày Tiểu Hổ Tử nghiêm túc học tập, đúng hạn làm xong bài tập thì sẽ được thưởng một xâu kẹo hồ lô.”
Tiểu Hổ Tử còn chưa ăn đủ, yên lặng muốn lấy từ trong bình lấy ra một xâu ăn. Có điều bình đựng quá cao và sâu, cho dù bé có cố thế nào cũng không thể với tới, Tiểu Hổ Tử chỉ còn cách im lặng nhìn chằm chằm vào nó rất lâu.
Triệu Lan Hương cười: “Hôm nay cho phép em ăn ba viên, ăn nhiều đường sẽ bị sâu răng, đợi lát nữa ăn xong, em phải đi đánh răng biết chưa?”
Tiểu Hổ Tử gật đầu thật mạnh.
Triệu Lan Hương lấy ba viên vị sơn trà ra cho bé ăn, quả sơn trà đỏ thẫm bị lớp đường bọc lấy, sáng bóng giòn tan, từ trong ra ngoài đều ngọt, dùng răng cắn một miếng lớp đường bên ngoài nứt ra như mạng nhện. Tiểu Hổ Tử rất thích thú khi cắn vỡ được lớp đường.
Sau khi Tiểu Hổ Tử ăn xong, Triệu Lan Hương mang bé đi rửa tay và đánh răng.
Cô nặn kem đánh răng ra cho bé, chiếc gương phía trên bồn rửa mặt chiếu ra khuôn mặt non nớt ngập tràn hạnh phúc của đứa nhỏ, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu. Cô rất nhớ Tiểu Hổ Tử khi còn chưa trưởng thành. Sau khi lớn lên, vẻ mặt của Tiểu Hổ Tử rất nghiêm túc, cả người cứng nhắc, chính trực, nào có dáng vẻ đáng yêu như hiện tại.
Triệu Lan Hương xoa đầu bé: “Đi làm bài tập đi.”
Chờ đến buổi chiều, Phùng Liên đi làm về trước.
Bà tháo mũ xuống, hỏi: “Nữu Nữu,con ngày mai phải quay trở lại nông thôn rồi, đã sắp xếp hành lý xong chưa?”
Triệu Lan Hương nhìn đồng hồ chưa đến bốn giờ, có chút kinh ngạc nhìn mẹ cô tại sao lại về sớm như vậy.
Cô gật đầu: “Xong rồi ạ.”
Phùng Liên nghĩ nghĩ nói: “Hôm trước, người thanh niên ở thôn Hà Tử kia, ngày mai cũng trở về sao?”
“Nếu không bảo ba con mua thêm một phiếu, hai người cùng nhau trở về cho có bạn.”
Triệu Lan Hương nghe vậy, thiếu chút nữa thì làm cái bình đang cầm trong tay rơi xuống đất. Nếu sau này, mẹ cô phát hiện ra người mà mẹ gọi là đồng hương kia là người yêu của cô, không chừng sẽ hối hận vì câu nói của ngày hôm nay.
Phùng Liên nói: “Đêm nay làm thêm đồ ăn đi, có lẽ ba con đi chợ đen mua thịt rồi.”
Tiểu Hổ Tử đang làm bài tập trong phòng, nghe thấy thế thì reo lên: “Thêm đồ ăn, thêm đồ ăn!”
Triệu Lan Hương nhanh chóng rửa sạch nồi, dùng khăn lông lau tay.
“Ba con có biết mua đồ đâu, con đi chợ đen tiếp ứng cho ba.”
Hạ Tùng Bách nói muốn mua đồ ăn, ba cô cũng muốn đi mua đồ ăn, Triệu Lan Hương sợ rằng đêm nay đồ ăn quá nhiều ăn không hết. Trong nhà cũng ít người, Triệu Vĩnh Khánh và vợ lại không thích lãng phí thức ăn, một nồi thịt có thể ăn được rất lâu.
Triệu Lan Hương nhanh chóng chạy tới chợ đen, cô tìm nửa ngày cũng không thấy bóng dáng của Triệu Vĩnh Khánh, nhưng ở trong hẻm nhỏ nhìn thấy Hạ Tùng Bách.
Hạ Tùng Bách đau khổ nhíu chặt lông mày, đắn đo, khi thì nhìn cá, lúc lại nhìn tôm đến phát ngốc, lúc lại nhìn thịt lợn.
Triệu Lan Hương đi tới, trong lòng Hạ Tùng Bách đang khó khăn lựa chọn lúc nhìn thấy Triệu Lan Hương hai mắt anh sáng ngời, hỏi cô: “Ba mẹ em thích ăn gì?”
“Họ đều không kén cái, ăn cái gì cũng được.”
Triệu Lan Hương đi cùng Hạ Tùng Bách dạo một vòng chợ đen. Cô mua một ít xương sườn, một ít thịt ba chỉ, đồ ăn coi như cũng phong phú. Ở ven đường thấy có đậu phụ, cũng mua một ít, cuối cùng cô xem xét cải ngồng, chọn một cây cho vào giỏ.
Hạ Tùng Bách lần đầu gặp ba mẹ Triệu Lan Hương, mua cái gì anh cũng vẫn cảm thấy thiếu.
Anh nói với Triệu Lan Hương: “Em về trước đi, lát anh tới liền.”
Triệu Lan Hương cũng muốn đi tìm ba mình, nên gật đầu đồng ý, xách theo giỏ đồ biến mất ở chợ đen.
Sau khi bảo cô về nhà, Hạ Tùng Bách lại chạy đến ngoại thành ở nông thôn mua được một con gà mái. Anh bảo người bán cho gà vào một bao tải, vác bao tải trên lưng liền giống như công nhân ở công trường.
........
Triệu Lan Hương mang đồ ăn về nhà, sau đó lại đi tìm Triệu Vĩnh Khánh, một đường đi tới đơn vị của ông cũng không tìm được người.
Ngược lại, đồng nghiệp của ba hỏi cô: “Than đá nhà cháu nhanh dùng hết như vậy à?”
“Ba cháu hôm nay cùng chú trao đổi rất nhiều phiếu than đá.”
Triệu Lan Hương không rõ mà trả lời: “Cháu và mẹ sợ lạnh, tết Âm lịch chỉ ở trong nhà sưởi ấm....”
Cô không khỏi có chút xấu hổ, trong khoảng thời gian này, cô làm rất nhiều đồ ăn, không phải làm bánh gạo, thì chính là hầm thịt, kho canh ngao loãng, làm rất nhiều món ăn ngon, than đá trong nhà vì vậy mà cũng nhanh hết. Hơn nữa, mẹ cô thực sự cũng muốn sưởi ấm, than đá trong nhà lẽ ra dùng trong một tháng thì đến giữa tháng đã thấy đáy.
Cô suy đoán có lẽ ba cô đi mua than đá. Triệu Lan Hương chạy nhanh tới Cung Tiêu Xã, bất quá cũng không tìm được. Đang lúc Triệu Lan Hương muốn đi về nhà, đồng tử cô chợt co rút lại, nhìn thấy một màn:
Hạ Tùng Bách ăn mặc bụi bặm, trên vai là đòn gánh, hai đầu đều là than đá đen tuyền. Ba của cô thì để bao tải trên đầu xe, chậm rãi đẩy ở phía trước.
Trái tim của Triệu Lan Hương không khống chế được mà đập thình thịch.
Hạ Tùng Bách thật sự là rất có bản lĩnh, mệnh cũng tốt, cô tìm khắp nơi mà không thấy ba cô, thế mà anh lại đụng phải. Nhìn dáng vẻ của hai người, lần đầu tiên gặp mặt, coi như ở chung rất hòa hợp.
Triệu Lan Hương không đi lên chào hỏi mà đi lối tắt trở về nhà, để lại hai người bọn họ nói chuyện trên đường về nhà.
Triệu Vĩnh Khánh vừa đi vừa nói: “Tiểu tử, cậu có mệt không, nếu không thì để than đá lên xe rồi đẩy.”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, trên mặt khá thoải mái,nói: “Chỗ than đá này có đáng gì đâu ạ, thêm hai phần nữa cháu vẫn gánh được! Mọi người ở thành phố gánh không quen, chứ cháu thường làm việc nặng nên không sao ạ.”
Triệu Vĩnh Khánh có chút xấu hổ, như thế thật không hay cho lắm, ông không nhịn được hỏi: “Chỗ cháu muốn đi còn xa không, đợi lát nữa gánh than đá đến chỗ của chú thì cháu lấy xe mà đi.”
Đầu năm nay người nhiệt tình vẫn còn, Triệu Vĩnh Khánh trong lòng cảm thấy ấm áp.
Ông vừa đi vừa cười nói: “Tiểu tử, cháu còn rất thích đọc sách sao?”
Lúc này, Triệu Vĩnh Khánh cũng không nhận ra quyển sách đang nằm trong giỏ xe của ông, chính là cuốn sách mà ông đã tặng cho con gái mấy năm trước.
Da mặt Hạ Tùng Bách dù có dày đi nữa cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Anh lời ít ý nhiều mà nói: “Rảnh rỗi thì sẽ xem ạ.”
Triệu Vĩnh Khánh không khỏi nhìn chàng thanh niên này thêm vài lần, nhìn cách ăn mặc, có thể thấy được điều kiện gia đình như thế nào. Trên người Hạ Tùng Bách mặc một chiếc áo khoác cũ nát, nhưng là người nhiệt tình, lại ham học hỏi,Triệu Vĩnh Khánh cổ vũ anh: “Đọc nhiều sách, đọc nhiều sách thì tương lai mới tốt.”
“Chủ tịch có nói một câu như thế nào nhỉ, nỗ lực học tập, mỗi ngày hướng về phía trước.”
Hạ Tùng Bách đảo đòn gánh sang bên vai khác. Bọn họ đi càng ngày càng gần, cơ hồ sắp quẹo vào con phố nhà Triệu Lan Hương, Triệu Vĩnh Khánh nhịn không được nói: “Ai____”
“Tiểu tử, cháu thật sự không cần phải phiền toái như vậy.”
Hạ Tùng Bách dừng lại, lau mồ hôi nói: “Không phải, chỗ cháu muốn đi cũng ở chỗ này. Nhà mà cháu muốn đi tới cũng là ở chỗ này ạ.”
Triệu Vĩnh Khánh nói: “Có duyên như vậy sao?”
“Những người ở đây chú đều quen biết, đều là hàng xóm với nhau vài thập niên rồi.”
Khuôn mặt Hạ Tùng Bách trong nháy mắt xẹt qua một chút ý cười ảm đạm, anh nói: “Cũng không tính là ở khu này, cháu gánh giúp chú về nhà cũng không sao ạ.”
“Có điều....Có thể cùng nhau đi con đường này coi như cũng là có duyên phận.”
Hạ Tùng Bách nói thì có vẻ tùy ý nhưng lời nói lại thể hiện ý vị thâm trường (chỉ ý tứ hàm xúc thâm sâu).
Triệu Vĩnh Khánh không khỏi liếc nhìn gánh than đá trên vai anh, đòn gánh đặt trên vai tiểu tử nặng trĩu.
Thân hình cường tráng, ngay thẳng bước chân trầm ổn, vững vàng, trọng lượng gánh than đặt trên vai anh căn bản không thể đè bẹp được anh. Triệu Vĩnh Khánh cũng không nói nữa, nếu không có tiểu tử này gánh giúp, thì bộ xương già này của ông khẳng định sẽ ăn không tiêu.
Thời tiết tuy rằng lạnh, nhưng Hạ Tùng Bách gánh than đá cả một quãng đường dài, trên người cũng đổ mồ hôi. Mồ hôi từ trên trái chảy xuống, làm ướt đẫm mái tóc của anh. Hạ Tùng Bách ngừng lại, lấy khăn tay ra lau mồ hôi.
Triệu Vĩnh Khánh vỗ vỗ tay anh nói: “Lát nữa tới nhà chú, vào uống chén trà nóng đi, bánh gạo nhà chú ăn rất ngon, cháu nếm thử nhé.”
Hạ Tùng Bách mỉm cười trả lời: “Vâng, uống ngụm trà nóng.”
Lại đi thêm mấy chục mét, Triệu Vĩnh Khánh liền dừng xe, một loạt tiếng chuông linh đinh đang đang vang lên, ông chỉ vào ngôi nhà trươc mặt nói: “Tới nơi rồi.”
Phùng Liên ở trên lầu nghe được tiếng chuông xe, rất nhanh chạy xuống lầu.
Lúc mở cửa ra, bà rất kinh ngạc: “Tiểu Bạch___cháu tới chơi?”
Nghe xong vợ nói, Triệu Vĩnh Khánh mới ý thức được duyên phận thật sự là rất kỳ diệu. Ông nhìn quyển sách được để trong giỏ xe là một trong bốn tác phẩm vĩ đại kia, khó trách lại quen mắt như vậy.
Đây...không phải là quyển sách lúc Nữu Nữu vừa vào trung học, ông đã mua tặng cô sao?
Triệu Vĩnh Khánh cứng họng, yên lặng tháo bao tải ở đầu xexuống, sau đó bình tĩnh hỏi: “Cháu là học sinh của vợ chú à?”
Phùng Liên giận dữ liếc mắt nhìn Triệu Vĩnh Khánh một cái, nhìn thấy hai tay ông đều đang giữ xe nên nhanh chóng chạy lại đỡ bao tải kia.
“Sao có thể chứ, đây là đồng hương với Nữu Nữu ở thôn Hà Tử , Tiểu Bạch tới vừa đúng lúc, ngày mai cháu cũng trở về nông thôn đi?”
Hạ Tùng Bách gật đầu.
Phùng Liên xách theo bao tải, con gà ở bên trong đột nhiêu kêu quang quác.
Hạ Tùng Bách giải thích: “Đây là con gà cháu mua ở nông thôn, cảm ơn dì đã cho cháu lạp xưởng, ăn rất ngon ạ.”
Phùng Liên tặng cho Hạ Tùng Bách ba cân lạp xưởng, Hạ Tùng Bách lại biếu một con gà ba cân, giá trị ước chừng ngang nhau, đáp lễ này cũng không tính là nhiều. Phùng Liên chỉ cho rằng Hạ Tùng Bách không muốn chiếm tiện nghi của người khác, cố ý mua về tặng.
Bà dỗi nói: “Đứa nhỏ này thật là quá để ý, lạp xưởng dì nói tặng cháu, cháu còn cố ý đi một chuyến mua gà về.”
Nói đi cũng phải nói lại, những năm này con người thường rất chú ý tới ý tốt của người khác. Đồ vật quý giá sẽ không vô duyên vô cớ tặng cho người khác, giống như Trương gia tặng cho Lý gia một cân thịt, thì hôm nào đó Lý gia cũng sẽ trả lại phần ân tình này.
Lương thực rất đắt đỏ, không có nhà ai mà tiền bạc hoặc phiếu có thể bị gió thổi bay một cách vô ích.
Phùng Liên xách theo con gà, thầm nghĩ cậu thanh niên này thật sự rất hiểu lễ phép. Có điều nhìn quần áo cũ nát của anh, lại nhìn con gà quý giá ở trên tay, với anh mà nói thì thật sự là đã tiêu hoang.
Phùng Liên nói: “Đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau vào phòng đi!”
Triệu Lan Hương đứng ở cửa sổ, hai tay nâng má nhìn hết một màn này, không nhịn được bật cười.
Cô nhanh chóng rửa sạch sò. Hôm nay sẽ không kịp làm canh nghêu, cô dùng sò để nấu canh cũng sẽ tăng độ tươi ngon. Lúc từ chỗ Hạ Tùng Bách trở về cô đã băm nhỏ thịt chuẩn bị làm món đầu sư tử, cẩn thận tỉ mỉ, sao cho các thớ thịt tách ra, nhưng vẫn để lại tinh chất trong thịt. Nếu băm thịt một cách tùy tiện thì sẽ nhanh hơn nhưng sẽ ảnh hưởng đến mùi vị.