Mục lục
Bạch Phú Mỹ Những Năm 70
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu Triệu Vĩnh Khánh là một người ba nóng tính hoặc gia trưởng, ông nhất định sẽ tát đứa con gái “Ly kinh phản đạo” này đến khi tỉnh táo lại mới thôi, để cho cô từ nay đảm bảo không dính dáng vào những chuyện xấu đó nữa.(Ly kinh phản đạo nghĩa là ngang ngạnh, bướng bình,bất trị, chống đối, phản loạn, trái nguyên tắc, đại nghịch bất đạo)

Bất quá.... Triệu Vĩnh Khánh nghe những lời đánh giá có chút trào phúng của con gái, đầu tiên cảm thấy bị nghẹn, sau đó khuôn mặt đen xì, cuối cùng là lâm vào trầm tư.

Triệu Lan Hương còn nhớ rõ, vào những năm 80, ba cô có chút nóng vội, ông từ bỏ công việc hiện tại, chạy ra biển đi buôn, dù không phất nhanh, không kiếm được nhiều tiền, nhưng mặc tây trang, đi giày da, cầm cặp da đi ra ngoài còn có người gọi ông là ông chủ. Lúc đó, ba của cô vuốt tóc bóng loáng, chân đi giày da, trông cũng khá hợp thời trang. Chỉ đáng tiếc,Tiểu Hổ Tử bị ông nội tẩy não đến lợi hại, cuối cùng không kế thừa việc kinh doanh của gia đình, mà trở thành cảnh sát nghèo.

Triệu Vĩnh Khánh tự hỏi một lúc, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Con nếu thiếu tiền, ba sẽ cho con.”

“Đừng đi bán thức ăn nữa, rất nguy hiểm.”

“Ba mẹ chỉ có một mình con là con gái, nếu con bị bắt mà phải ngồi tù, ba sẽ không nhận con làm con gái nữa.”

Triệu Lan Hương thuận theo mà vâng một tiếng, cô cảm thấy lúc này không nên cãi lại ba mình. Ông không biết được, một năm sau sẽ cải cách mở cửa, vì vậy trong lòng ông có cố kỵ, suy bụng ta ra bụng người, nghĩ nếu cô tiếp tục làm công việc này thì tương lại mờ mịt.

Triệu Lan Hương mỉm cười nói: “Cảm ơn ba.”

Cô chia tiền mừng năm mới làm mấy phần, dùng bao lì xì đựng. Lúc này dưới lầu đã có người bắt đầu bắn pháo, tiếng bùm bùm vang lên không ngừng, cô lấy từ trong túi ra một bao lì xì đưa cho Triệu Vĩnh Khánh.

“Năm mới vui vẻ!” Triệu Lan Hương nói.

Huyệt thái dương của Triệu Vĩnh Khánh không nhịn được mà giật giật, đầu thật là đau.

Tiểu Hổ Tử ở dưới lầu dùng hai tay che lại lỗ tai vui sướng cười lớn, cười khanh khách không ngừng. Một hồi pháo nổ qua đi, bé như một cơn lốc chạy lên nhà, hứng thú bừng bừng lôi kéo tay của Triệu Lan Hương.

“Đại Nữu, chúng ta cũng đi đốt pháo đi!”

“Ba ba đi!”

Bé đưa que hương trong tay cho Triệu Vĩnh Khánh, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Thân thể thằng bé nóng như cái lò sưởi, chạy một trận nên người đầy mồ hôi. Triệu Vĩnh Khánh cầm lấy que hương, ôm con trai đi xuống lầu. Vợ ông đã sớm mua pháo treo ở trước cửa nhà mình.

“Đốt pháo ăn tết....”

Triệu Vĩnh Khánh dùng bật lửa châm cháy que hương, sau đó đốt kíp nổ pháo.

Tiểu Hổ Tử nhìn chằm chằm dây pháo màu đỏ nổ, vui vẻ vỗ hai tay, đến cả việc phải che lỗ tai cũng quên mất. Triệu Lan Hương thay bé che lỗ tai, nhìn đôi mắt thằng bé càng thêm sáng ngời.

Thực sự tràn đầy sức sống, giống như ánh mắt trời.

Nhìn vào đôi mắt trong sáng này, Triệu Lan Hương lại nhớ tới một đôi mắt đen láy thâm thúy khác, vừa to vừa đen, giống như dòng xoáy hút người ta vào.

Không biết Hạ Tùng Bách ở nông thôn bây giờ thế nào, có giống như bọn họ hay không, ăn bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, nghe tiếng pháo nổ. Tuy nhiên Triệu Lan Hương biết, đêm ba mươi hẳn là anh còn đang phải mổ lợn, hễ có một cơ hội kiếm tiền, anh sẽ không bỏ qua, sẽ nỗ lực mà làm việc.

Không chịu buông tha chính mình.

Cô vô cùng tin tưởng anh. Triệu Lan Hương nhìn chằm chằm ánh sáng trên bầu trời dần dần biến mất, nhìn bầu trời đen không thấy ánh trăng. Triệu Lan Hương cảm thấy có thể cùng anh sống ở cùng một thế giới thật sự rất vui sướng.

Loại cảm giác này thật sự rất hạnh phúc, từ nay về sau, ánh trăng chiếu trên người cô cũng là ánh trăng chiếu lên người anh.

Sau khi qua mười hai giờ đêm, Triệu Lan Hương cho Tiểu Hổ Tử uống một cốc nước trái cây để bé dễ tiêu hóa hơn.

Tiểu Hổ Tử khát khao nói: “Năm nay ăn tết thật nhiều đồ ngon.”

“Ngày mai còn có thật nhiều bánh để ăn ạ?”

“Có, bất quá buổi tối em không thể ăn.”

Tiểu Hổ Tử tiếc nuối ồ một tiếng, buồn rầu xoa xoa đôi mắt: “Em thích ăn tết.”

Triệu Lan Hương bật cười, ai mà không thích ăn tết chứ. Ở thời đại mà cái gì cũng thiếu thốn, thì ăn tết chính là một hồi ức của nhiều thế hệ. Cô nhớ rõ món thịt viên mà mẹ cô đã chiên, thịt được băm nhỏ và làm thành những viên thịt chiên giòn. Món ăn đắt đỏ như vậy chỉ có thể ăn vào dịp tết Nguyên Đán. Mặc dù lúc ấy mẹ cô nấu ăn không giỏi, nhưng những viên thịt có hương vị đậm đà ấy đã khơi gợi niềm yêu thích của cô đối với ẩm thực.

Vì để ăn tết mà cả nhà bận rộn cả nửa tháng, bận rộn nhưng vui vẻ, cảm giác này những ngày tháng sau này không thể cảm nhận được, khiến người ta vô cùng hoài niệm.

.....

Mùng một tết, cả gia đình họ Triệu bốn người cùng nhau đi leo núi dâng hương. Chùa miếu không được thờ cúng, đã bị phá bỏ hoàn toàn từ lâu.

Tuy nhiên, truyền thống ngàn năm của tổ tiên truyền lại không phải dựa vào ý nguyện của một vài người mà mất đi. Cả nhà Triệu Vĩnh Khánh cắm xong ba nén hương liền xuống núi, trên đường đi gặp được rất nhiều người đang vội vàng đi lại, không chào hỏi cũng không lưu lại.

Ăn tết là thời điểm mà công an cũng tạm được nghỉ ngơi, người nhà công an cũng đến thắp hương cầu phúc.

Những hoạt động này, mấy năm trước đều chỉ dám làm trộm ở nhà. Thẳng đến năm nay những người lãnh đạo quan trọng lần lượt qua đời, những lời chia buồn tự phát của quần chúng nhân dân bị cấm một cách giả tạo, thậm chí còn phản ứng dữ dội và gay gắt hơn. Kết quả là bè lũ bị sụp đổ, mọi việc trở nên dễ dàng hơn.

Mọi người liền dâng hương bái sơn một cách quang minh chính đại.

Triệu Vĩnh Khánh nắm tay con trai và vợ, một nhà bốn người vui tươi hớn hở đi dạo trong công viên ngắm hoa mận đầu xuân. Buổi chiều về đến nhà mọi người đều nằm liệt trên giường không muốn nhúc nhích.

Triệu Lan Hương khởi động tinh thần, nghỉ ngơi một lúc thì rời giường, dùng giỏ xếp mấy túi bánh mật, bánh rán, trứng cuốn. Cô theo lời hẹn đi đến đại viện nơi gia đình quân nhân ở.

Dưới những cành cây khô, cô nhìn thấy Cố Thạc Minh.

Cố Thạc Minh giống như là đã đợi cô một lúc lâu rồi, thấy cô tới liền giãn đôi lông mày ra, chỉnh lại cái mũ đang đội. Lúc anh ta mở miệng, một luồng hơi trắng bay ra.

“Mang nhiều đồ như vậy?”

Cố Thạc Minh theo bản năng mà nhìn nhìn, Triệu Lan Hương nói: “Để anh đợi lâu rồi.”

Cố Thạc Minh biểu tình thờ ơ, đôi mắt đen hiện lên một tia giễu cợt.

“Đi thôi, như lời đề nghị của cô, tôi đưa cô đi dạo một vòng.”

Triệu Lan Hương gật đầu.

Cô nói: “Giá của anh có cao quá không?”

Cố Thạc Minh đỡ chiếc mũ, nói: “Đôi bên đều có lợi, rất công bằng.”

Anh ta dừng lại một chút, nhàn nhạt nói: “Dù sao cũng bị cô kéo xuống nước.”

Triệu Lan Hương nghe có chút dở khóc dở cười.(đoạn này đang nói đến chuyện Triệu Lan Hương và Cố Thạc Minh đàm phán với nhau về việc chuyển Tưởng Kiến Quân đi tiến tu ở chương trước, nên đoạn nói chuyện này hơi cộc)

Cố Thạc Minh hào phóng như vậy, làm cho cô rất hổ thẹn. Từ khi Triệu Lan Hương biết Tưởng Kiến Quân cũng trọng sinh, cô chỉ có thể dựa dẫm vào Cố Thạc Minh. Anh ta là người luôn cố gắng tranh đua, cuối năm đạt được thành tích tiên tiến. Tuổi càng nhiều thì con đường thăng tiến lại càng cao.

Cố Thạc Minh cứ như vậy mang theo Triệu Lan Hương một đường “ rêu rao”, trên đường không ngừng gặp phải người quen.

Người quen vui tươi hớn hở hỏi: “Người yêu của anh à?”

Cố Thạc Minh liền ẩn ý nói: “Mọi người không nên nói lung tung.”

Anh ta cố ý dừng lại một lúc, sau đó nói tiếp: “Tôi đưa cô ấy về gặp ba mẹ tôi, chúng tôi chỉ là bạn bè.”

“Ha ha ha ...” Nhóm người quen biết anh ta đều cười.

Sau khi họ đi rồi, Triệu Lan Hương cũng không nhịn được cười ra tiếng. Cố Hoài Cẩn hài hước như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, Cố Thạc Minh và ông ấy đều cùng một kiểu.

Triệu Lan Hương mỉm cười: “Chỗ tôi cũng có nhiều cô gái bằng tuổi, sau này tôi sẽ giới thiệu cho anh.”

Cố Thạc Minh không từ chối mà ừ một tiếng, sau đó còn bổ sung thêm: “Tôi thích con gái dịu dàng, đáng yêu.”

Lúc Triệu Lan Hương tới nhà của Cố Thạc Minh, Cố Hoài Cẩn cũng có ở đó, thấy Triệu Lan Hương thì hai mắt ông ấy sáng rực lên.

“A sao cô lại tới đây!”

“Tiểu Triệu mau mau tới ngồi, mẹ đứa nhỏ mang trái cây ra đi, mau rửa mấy trái!”

Cố Hoài Cẩn nói: “Ban đầu cũng không thể về nhà, may nhờ có Lý Đại Lực giúp đỡ, nếu được về sớm mấy ngày có khi còn được trở về cùng với cô rồi.”

Bộ dạng của Cố Hoài Cẩn rõ ràng là phong trần mệt mỏi vừa xuống xe lửa.

Triệu Lan Hương để giỏ quà trên bàn, cười nói: “Có chút tiếc nuối, nhưng về quê lại có người đi cùng.”

Cố Hoài Cẩn không ngừng ừ ừ, tâm tư của ông sớm đã bay đến giỏ quà được Triệu Lan Hương để trên bàn. Ông nhanh chóng lấy một cái bánh cuốn lên ăn, cắn một miếng lớp vỏ giòn tan. Phần ngoài của bánh được bao cọc bởi nhiều lớp bột, có nhân là lòng trứng cuộn xung quanh. Từ trong ra ngoài có hình tròn màu trắng vàng, ăn vào có mùi vị hơi ngậy của rượu.

Loại bánh này rất dễ làm và nguyên liệu cũng rất phổ biến, và phải nướng trên lửa. Thời điểm chờ đến giao thừa, Triệu Lan Hương nướng bánh ở bên bếp lò, bị Phùng Liên mắng là đồ phá của.

Tuy nhiêu sau khi ăn xong, Phùng Liên còn có ý muốn bảo cô làm thêm.

“Ăn bánh này của cô xong mới có cảm giác đúng là tết.” Cố Hoài Cẩn gãi gãi đầu, cười nói.

Mẹ Cố đã rửa hoa quả xong, véo vào eo của Cố Hoài Cẩn liếc mắt nhìn ông một cái, Cố Hoài Cẩn lúc này mới thành thật yên lặng ăn bánh.

Triệu Lan Hương cũng mời mẹ Cố thưởng thức bánh.

Cố Hoài Cẩn nói: “Mẹ đứa nhỏ, đây là người thường xuyên giúp đỡ tôi ở nông thôn, gọi là tiểu Triệu.”

“Tay nghề nấu nướng của cô ấy rất tốt, bà ăn thử đi.”

Mẹ Cố cười mỉm kéo Triệu Lan Hương nói chuyện một hồi, hỏi tình hình Cố Hoài Cẩn ở nông thôn, sau đó lại dùng gương mặt mẹ chồng đánh giá Triệu Lan Hương.

Triệu Lan Hương không chống đỡ được mẹ Cố liên tục tấn công, ho nhẹ một tiếng nói: “Bác gái, cháu còn có việc, xin phép đi trước.”

Cố Thạc Minh vừa mới đi WC rửa tay ra, phát hiện mẹ mình hỏi thăm cặn kẽ con gái nhà người ta. Anh ta đưa Triệu Lan Hương ra khỏi quân khu, sau đó về nhà liền bảo mẹ mình: “Đừng đánh chủ ý lên cô ấy.”

“Cô ấy tới là giới thiệu đối tượng cho con.”

Cố mẹ chống nạnh, trở mặt rít ngào: “Có bản lĩnh thì anh đưa người mà cô ấy giới thiệu về đây, chỗ này không được, chỗ kia cũng không được, bên kia không thích hợp, bên này không ổn, anh đúng là đồ chết tiệt.”

Cố Thạc Minh nhìn Cố mẹ đang mắng chửi, thờ ơ nói: “Con đi ra ngoài.”

........

Triệu Lan Hương còn chưa đi ra khỏi cửa quân khu đã đụng phải Tưởng Kiến Quân vội vàng từ thành phố B trở về.

Cô làm bộ không nhìn thấy, lập tức bước ra khỏi cửa, đi ra ngoài đường.

Hai ngày hai đêm không chợp mắt, Tưởng Kiến Quân một thân mệt mỏi kéo theo hành lý đi thẳng, đi được một trăm mét anh ta đột nhiên ý thức được mà quay đầu nhìn lại. Ngay lập tức, Tưởng Kiến Quân ném hành lý xuống đất, chạy nhanh đuổi theo người đang đi trên đường.

Tưởng Kiến Quân chạy đến trước mặt Triệu Lan Hương, bắt lấy tay cô.

“Tại sao gặp mặt cũng không chào hỏi một tiếng?”

Trên mặt Tưởng Kiến Quân mang theo sự mệt mỏi, đôi mắt tràn ngập tơ máu, nhưng một chút cũng không giảm bớt vẻ khôi ngô của anh ta. Giọng nói yếu ớt của Tưởng Kiến Quân có một từ tính rất mạnh. Anh ta còn cố ý cười nhẹ, thể hiện tất cả sức quyến rũ mà anh ta có thể có.

Triệu Lan Hương ngẩng đầu lên, yên lặng gạt tay của anh ta xuống.

Cô làm bộ ngạc nhiên, sau đó lại tỏ ra bình thường chào hỏi: “Anh đã trở về?”

Tưởng Kiến Quân gật đầu, thi triển nụ cười hút hồn của mình: “Đúng vậy, anh đã trở lại. Lần trước đi tìm em muốn nói một chuyện quan trọng, không ngờ lại có nhiệm vụ đột xuất.”

Triệu Lan Hương nói: “Tôi cũng có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”

Cô hít sâu một hơi, vui vẻ nói: “Anh không phải cảm thấy tôi rất phiền sao...Tôi về sau sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa, tôi có người yêu thích. Tôi cũng chúc anh về sau càng ngày càng tốt.”

Nụ cười tươi xán lạn của Tưởng Kiến Quân còn chưa kịp xuất hiện, lập tức dừng ở bên môi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK