Hạ Tùng Bách cũng không nói gì thêm, chỉ cười, nói với bà nội: “Bà yên tâm đi ạ, cuộc sống của nhà mình sẽ càng ngày càng tốt.”
“Đất nước cho chúng ta hy vọng, chỉ cần chịu nỗ lực thì sẽ luôn có cơ hội vươn lên. Bà chờ hưởng phúc đi ạ.”
Bà Lý nhớ tới rất nhiều năm trước, người thanh niên gầy gò chạy đến trước giường của bà, giọng nói kiên định xin bà đồng ý cho đi ra ngoài buôn bán.
Chàng thanh niên đã nói với bà: “Không có ai là không thích sống một cuộc sống tốt đẹp cả, chẳng qua sống trong cực khổ lâu quá làm con người ta mất hết hy vọng.”
Bà Lý nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mắt, củi trong bếp rừng rực cháy không ngừng, tượng trưng cho sinh kế không ngừng sinh sôi. Hạ Tùng Bách không làm bà thất vọng, tất cả những gì đã hứa với bà đều thực hiện được.
Bà cười tươi, nói với cháu mình: “Được, bà sẽ chờ hưởng phúc.”
“Bà còn chờ ôm chắt nữa.”
Hạ Tùng Bách nghe vậy, lỗ tai lại đỏ.
Anh ho nhẹ một tiếng, lúng túng đưa mắt tìm vợ mình. Cô đang mang thai, ba tháng đầu cần phải cực kỳ cẩn thận, không thể uống rượu không thể bị cảm lạnh không thể tức giận. Anh rất nhanh đã tìm thấy Triệu Lan Hương trong nhóm người cô đang tiếp đãi.
“Vào bên trong ngồi nghỉ ngơi chút đi em?” Hạ Tùng Bách nói.
Nhóm khách mà Triệu Lan Hương đang tiếp đãi đúng là đám người thanh niên tri thức về nông thôn lúc trước, bọn họ ồn ào muốn hai vợ chồng uống rượu, còn là uống rượu giao bôi.
Hạ Tùng Bách không chút do dự cầm ly rượu uống, nhưng rượu giao bôi lại không uống. Anh mỉm cười nói: “Hôm nay mọi người cứ tính hết cho tôi là được, không cần khó xử vợ tôi đâu.”
Đoàn người lại cười vang một trận, đưa từng bình rượu đầy tới cho Hạ Tùng Bách uống. Bọn họ còn nhớ rõ mối thù lúc trước: khi Hạ Tùng Diệp kết hôn, Hạ Tùng Bách uống tới nỗi bọn họ nằm sấp xuống bàn hết.
Mặc dù Hạ Tùng Bách không có mặc quần áo chú rể, nhưng cũng mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn tương đối tươm tất sạch sẽ, trên ngực áo cài một bông hoa nhỏ, thoạt nhìn tinh thần sáng láng. Triệu Lan Hương cũng nhập gia tùy tục, cũng không mặc áo cưới màu đỏ đính đầy đá quý kia mà mặc một cái áo ngắn màu hồng, so với cô dâu ở nông thôn cũng không khác gì mấy.
Cô chỉ ngẫu nhiên mặc một cái áo ngắn, kết hợp với đôi mắt trong trẻo sáng ngời, đập vào mắt người đối diện là gương mặt thanh tú, làn da trắng trẻo như muốn phát sáng dưới ánh mặt trời, mềm mại tới mức tưởng chừng như có thể véo ra nước, khi nói chuyện hay cười đều tự tin ưu nhã, có khí chất của người đọc sách, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nổi bật.
Những người ăn đám cưới trở về đều khen con dâu nhà họ Hạ là xinh đẹp nhất trong vùng.
Tuy rằng cũng có vài người làm khó cô dâu, nhưng có Lý Đại Lực cùng với Đại Ngưu Đại Mã Đại Cẩu của Lý gia đứng ra, như một bức tường vững chắc, ngăn chặn hết những người này. Triệu Lan Hương nhìn họ đầy cảm kích, nhanh chóng đi về phòng nghỉ ngơi.
Tiệc cưới đãi từ sớm tới tối, lúc trên đường trở về Hạ Tùng Bách đã uống canh giải rượu vài lần, xoa bóp chân tay cho vợ.
Hơi thở Hạ Tùng Bách nồng mùi rượu làm Triệu Lan Hương không khỏi đau lòng.
“Uống ít đi chứ.”
Hạ Tùng Bách lắc đầu, cả người nằm sấp trên giường, anh ngẩng đầu, khuôn mặt đầy thỏa mãn nói: “Hôm nay anh vui vẻ lắm.”
Được vợ dùng khăn ấm lau mặt cho, Hạ Tùng Bách giống giống như một đứa bé, đầy hưởng thụ mà cọ cọ, thì thầm: “Trước kia anh không dám kể về em cho người khác nghe, bởi vì sợ sẽ bị người ta chế giễu.”
“Chúng ta chỉ có thể lén lén lút lút nói chuyện, cũng không dám nói cho người nhà biết. Khi đó anh cực kỳ hy vọng người khác biết được người yêu của anh tốt tới mức nào, nhưng mà anh chỉ có thể giữ trong lòng.”
“Năm 1978 sau khi em rời đi, còn có người nói anh là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Hạ Tùng Bách cười đầy tự giễu, “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại cóc ghẻ không phải đã ăn được thịt thiên nga sao? Anh phải để cho tất cả bọn họ đều nhìn thấy.”
“Đừng nên khinh thường người nghèo……”
Triệu Lan Hương nghe Hạ Tùng Bách so sánh bản thân mình với cóc ghẻ thì không nhịn được cười, cô vứt khăn lông sang một bên, cúi xuống bên tai anh nói: “Là thiên nga đưa thịt đến tận miệng cóc để cóc ăn nha.”
“Anh có thích không?”
Hạ Tùng Bách cảm giác cổ họng khát khô, như muốn bốc khói.
Thịt thiên nga chủ động áp lên môi anh, chợt một nụ hôn thơm tho, nhiệt tình làm anh choáng ngợp.
……
Hạ Tùng Bách nhanh chóng gởi điện báo tin vui này nói cho cha mẹ vợ biết. Trong thành phố vừa đón năm mới thì Triệu Vĩnh Khánh liền nhận được tin tức con gái mang thai, trong lòng cảm giác như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, vừa vui lại vừa giận, gởi lại điện báo bảo đôi vợ chồng trẻ trở về sớm một chút .
Ba tháng sau, hai vợ chồng đi bệnh viện siêu âm để biết giới tính của đứa bé.
Quả nhiên là Đường Đường.
Sau khi được bác sĩ cho biết kết quả thì Hạ Tùng Bách vui vẻ đến độ ngây ngẩn cả người, một sự vui vẻ to lớn dâng lên trong tim.
Nếu anh có một đứa con gái trắng trẻo đáng yêu thì bé lớn lên nhất định sẽ giống với vợ anh, vừa dịu dàng lại đáng yêu, giọng nói ngọt ngào, làm người ta cảm giác cưng chiều như thế nào đi nữa cũng không đủ. Mỗi ngày anh nhất định sẽ thắt bím tóc đẹp cho bé, tự mình chọn váy đẹp cho bé, nuôi bé thành một cô bé xinh đẹp như vợ anh vậy.
Bác sĩ còn tưởng rằng thanh niên trước mặt này lại là một người trọng nam khinh nữ nên đã không mặn không nhạt mà khuyên nhủ: “Con gái cũng rất tốt.”
“Không nên có tư tưởng trọng nam khinh nữ.”
Hạ Tùng Bách tỉnh lại từ trong sự vui sướng khi biết bé con là Đường Đường, anh vui vẻ gật đầu, lấy kẹo mừng đã chuẩn bị trước ra mời bác sĩ ăn.
“Đúng vậy, đúng vậy, con gái nhiều may mắn ạ.”
“Là áo bông nhỏ tri kỷ của ba!”
Anh làm cho câu nói “Phá thai sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe sau này” của bác sĩ bị nghẹn lại trong cổ, bác sĩ được nhét cho một túi kẹo mừng, vẻ mặt khinh thường dần dần chuyển thành trợn mắt há hốc mồm.
Hạ Tùng Bách tràn đầy vui mừng đi ra khỏi phòng kiểm tra, giọng nói to rõ nói với vợ mình: “Là Đường Đường không sai, anh đã biết sẽ là con gái mà.”
“Mang thai lâu như vậy cũng bé cũng chưa thân thiết với anh, vậy mà là tri kỷ rồi à.”